Ác Quỷ Của Em
Tổng công ty T.K trong văn phòng phó tổng Thiên Kỳ ngồi đối diện với những lãnh đạo cấp cao của công ty trầm mặc một lát anh lên tiếng chấn an họ
-Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn tờn về chuyện này
Ông Quang nhìn Thiên Kỳ một chút rồi hỏi nhỏ
-Cháu có điều tra được gì không ?
Thiên Kỳ gật đầu nhưng không nói gì anh cẩn thận thong báo tan họp sau khi mọi người đã ra ngoài anh mới quay sang nói với ông
-Là Joe , theo cháu được biết anh ta chính là phó tổng hiện tại của SEA BLUE cũng là giám đốc của dự án vừa rồi
Ông Quang nhíu mày suy nghĩ ông biết Joe vì ông đã nhiều lần nhìn thấy Như Ngọc gặp gỡ hắn ta trong lòng không khỏi nổi lên một chút lo lắng
-Nhưng tại sao chúng ta lại thua chú nhớ rằng bản báo cáo cháu đưa cho chú duyệt rất cặn kẽ làm sao có thể thua được ?
Nghe tới đây mặt Thiên Kỳ đanh lại ánh mắt sâu thẳm
-Cháu cũng không biết có lẽ do anh ta có tài ,
Dừng một chút anh nắm chặt tay nghiến răng thốt ra từng chữ
-Hoặc trong nội bộ T.K có kẻ phản bội …
Thiên Kỳ chắc chắn là trong nội bộ có kẻ phản bội vì Joe thật ra vẫn không thể tài giỏi như hắn ta luôn tự hào , ông Quang gật đầu
-Nếu thực sự có kẻ phản bội thì chắc chắn phải là người gần gũi với chú hoặc cháu vì bản kế hoạch đó chỉ có hai bản một ở chỗ cháu còn một ở chỗ của chú cháu nên điều tra thật kỹ nếu tìm ra kẻ phản bội phải xử lý nghiêm khắc làm gương ọi người
Thiên Kỳ mỉm cười , nụ cười lạnh giá
-Diệt cỏ phải diệt tận gốc chú cứ tin ở cháu
Ông Quang nghe xong không hiểu tại sao lại cảm thấy bất an có lẽ ông cũng nên khuyên Như Ngọc tránh tên Joe kia xa một chút .
………………………………………………
Sân bay
Tại cái nơi vui buồn lẫn lộn này lại thêm một cuộc chia tay ngắn hạn Ánh Linh chăm chú dặn dò Gia Kiệt cẩn thận chăm sóc bản thân mình , Thiên Hoàng cùng Thiên Bảo đứng bên cạnh mà dở khóc dở cười . Thiên Hoàng không chịu được cảnh tình chàng ý thiếp đó nữa kêu ầm lên
-Này các người có để mấy kẻ độc than như chúng tôi sống không hả ?
Ánh Linh xì một tiếng không them để ý tới anh tiếp tục dặn dò Gia Kiệt , Thiên Bảo thấy vậy lại nhìn quanh sân bay nhưng vẫn không thấy người anh đang chờ , Thiên Hoàng vỗ vai Thiên Bảo an ủi
-Ánh Dương sẽ tới thôi còn 20 phút nữa mới bay đừng lo
Ánh Linh kết thúc công việc dặn dò người yêu trước khi đi xa xong thì cũng đã hơn 10 phút trôi qua cô nhìn qua bên Thiên Bảo thấy anh đang nhìn ra phía xa thì lại thở dài “ Con nhỏ này còn định chơi trò lạnh nhạt bao lâu nữa ? “ cô buồn bã nghĩ thầm , chẳng được bao lâu thì thời gian chờ đợi cũng kết thúc tiếng thong báo hành khách chuẩn bị lên máy bay khiến Thiên Bảo sụp đổ hoàn toàn Ánh Dương vẫn không đến , Ánh Linh thấy Thiên Bảo cúi đầu ủ rũ muốn đi tới an ủi một chút thì một tiếng nói lanh lảnh mang âm điệu vui vẻ vang lên , một cô gái xinh đẹp môi nở nụ cười tươi như hoa mới nở chạy tới ôm chầm lấy Thiên Bảo . Thiên Bảo đầu tiên sững người một chút sau đó mỉm cười ôm lại Ánh Dương nghe tiếng cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai
-Em sẽ đợi anh về
Thiên Bảo siết chặt tay ôm cô thật chặt như thể chỉ cần nới lỏng một chút cô sẽ biến mất anh nhẹ nhàng hít lấy hương thơm từ mái tóc dài đen nhánh của Ánh Dương thì thầm bên tai cô
-Ánh Dương anh yêu em , hãy chờ anh .
Chiếc máy bay cất cánh mang theo những nghi ngờ muốn có đáp án đi mất để lại sân bay hai bóng hồng xinh đẹp vui buồn lẫn lộn …
…………………………………………………..
Sau một ngày làm việc mệt mỏi ông Quang mang theo tâm trang bất ổn quay về nhà nhìn thấy Như Ngọc đang ngồi thẫn thờ trên ghế salon ông đi tới vỗ vai con gái hỏi han
-Con không sao chứ ? không khỏe sao ?
Như Ngọc đầu tiên giật mình sau đó mỉm cười nhẹ nhàng
-Con không sao ạ
Nhìn lại sắc mặt ba mình cô cảm thấy ông có chút lạ liền hỏi
-Dady không sao chứ nhìn sắc mặt dady kém lắm
Ông Quang gật đầu ngồi xuống cạnh Như Ngọc buồn rầu kể lại sự việc phát sinh ngày hôm nay chỉ trong một ngày giá cổ phiếu rớt không ngừng mọi người hoảng loạn lo sợ công ty phá sản khiến ông rất mệt mỏi cũng may ông còn đứa con gái này ..
Như Ngọc nghe ba mình kể xong cô thấy rất sợ công ty sẽ phá sản ư ? vì lỗi của cô ư ? không , không thể nào Thiên Kỳ giỏi như vậy làm sao có thể phá sản chứ . Ông Quang thấy con gái phản ứng bất thường sắc mặt trắng bệch không khỏi lo lắng
-Con sao thế Ngọc
Như Ngọc nở nụ cười nhợt nhạt lắc đầu
-Dạ không vậy Thiên Kỳ giải quyết thế nào ? có tìm được kẻ cắp chưa ?
Hỏi câu này cô đem theo tâm trang lo lắng không yên lỡ như mọi người biết cô làm thì sẽ thế nào đây ?
Ông Quang lắc đầu mệt mỏi nói
-Chưa tìm thấy nhưng nếu tìm được kết quả của kẻ đó sẽ rất thảm Thiên Kỳ sẽ không tha cho kẻ đó dễ dàng đâu vì nó là con người lạnh lùng nếu đắc tội với nó là cùng nghĩa với tự tìm cái chết cho bản thân mình …
Những lời nói của ông in hằn trong tâm trí Như Ngọc cô hoảng sợ làm rơi cốc nước đang cầm trong tay khiến nó vỡ tan , ông Quang giật mình lo lắng
-Con về phòng nghỉ ngơi đi sắc mặt con kém lắm
Như Ngọc đờ đẫn đứng lên siêu vẹo bước từng bước nặng nhọc lên phòng , cô gục đầu xuống khóc như mưa trong lòng ngoài sợ hãi ra thì không còn gì cả nếu Thiên Kỳ biết cô chính là người làm ra chuyện này anh sẽ giết cô sao ? không , không phải tại cô cô không hề muốn gây ra chuyện này là Joe ép cô là Joe ép cô , Như Ngọc hét lên một tiếng rồi ngã xuống hai tay ôm đầu khóc như mưa như gió .
…………………………………………………………
Gió biển lồng lộng thổi từng con song mạnh mẽ đập vào bờ bắn lên bao tia nước lạnh lẽo Ánh Minh ngồi trên bãi biển bộ váy màu trắng dính đầy cát mái tóc mượt mà bị gió thổi rối tung cô đưa tay vuốt lại mái tóc của mình nhớ lại lúc trước mỗi khi gió lạnh thổi qua Thiên Kỳ luôn ôm cô vào lòng vuốt lại mái tóc rối bù cho cô nhưng bây giờ không còn như vậy nữa cô phải tự ôm lấy chính mình khi lạnh vuốt lại tóc mình khi rối . Ánh Minh đưa tay lau đi giọt nước chuẩn bị rơi trên khóe mắt rồi lấy một cái vỏ ốc nhỏ viết lên cát “ Thiên Kỳ em nhớ anh “
Sóng xô mạnh vào bờ dòng chữ dần tan vào với biển , Ánh Minh nhìn dòng chữ tan dần theo con song buồn bã nghĩ thầm “ nếu như tình yêu của em , nỗi nhớ của em có thể theo song biển trôi đi thì thật tốt như vậy trái tim em cũng sẽ không đau đớn thế này “
Cố gắng ngăn từng giọt nước mắt bàn tay nhỏ bé dính đầy cát liên tục đưa lên lau đi dòng nước chảy nhưng càng lau nước mắt lại càng tuôn rơi Ánh Minh bất lực buông thong hai tay mặc kệ nước mắt cứ rơi cô không biết bản thân sẽ yếu đuối như vậy đến bao giờ nhưng nỗi đau này sẽ tồn tại mãi mãi …
END CHAP 58
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...