Ác Quỷ Của Em

Ánh Minh nhanh chóng lên phòng thu xếp một số đồ đạc cần thiết rồi ra khỏi nhà , tiếng xe kéo dài hơn một tiếng đồng hồ gần như rút cạn sức lực của Ánh Minh cô nhanh chóng nhận phòng khách sạn rồi lên phòng nghỉ ngơi đột nhiên Joe gọi cô lại
-Ánh Minh sang mai họp sớm em nhớ đừng muộn
Ánh Minh quay lại mệt mỏi gật đầu rồi đi thẳng vào thang máy . Joe nhìn thang máy đóng cửa môi nở một nụ cười xấu xa anh đi tới bàn tiếp tân nói với quản lý khách sạn
-Tôi cần tấm thẻ mở được mọi phòng trong khách sạn này , và một chiếc thẻ mở phòng 103
Quản lý rút hai tấm thẻ đưa cho Joe anh nhận lấy rồi đưa qua cho hắn một chiếc phong bì dày cộp sau đo quay người đi vào thang máy , đứng trong thang máy Joe nhấc điện thoại gọi cho Như Ngọc
-Nghe đây chút nữa sẽ có người gửi một thứ cho cô tôi muốn cô giữ lấy cho đến khi tôi gọi cô hãy để nó trước cửa nhà Thiên Kỳ
Như Ngọc lo sợ anh sẽ làm tổ hại tới Thiên Kỳ liền hỏi
-Anh định làm gì anh ấy ?
Joe cười lạnh
-Tôi sẽ không tổn hại anh ta nếu cô làm theo lời tôi cô sẽ có tất cả

Như Ngọc yên tâm gật đầu
-Tôi hiểu rồi
Joe cúp máy lạnh tanh nói
-Ngu ngốc cô nghĩ sẽ dễ dàng thoát khỏi tôi như vậy sao ? Như Ngọc ơi Như Ngọc cô thật ngây thơ
……………………………………………………..
Ánh Minh nằm trên giường tuy cơ thể rất mệt mỏi nhưng cô không thể ngủ được trong đầu cô luôn vang lên câu nói của Như Ngọc sự mập mờ không rõ của Thiên Kỳ , Ánh Minh vùng ra khỏi suy nghĩ nhanh chóng cầm điện thoại nhắn tin cho Thiên Kỳ
“ Em tới nơi rồi anh đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả , em chỉ cần thời gian để thích ứng với những chuyện này nó tới quá đột ngột , hãy cho em thời gian “
Ánh Minh nhìn chiếc điện thoại rồi quyết định tắt máy thứ cô cần bây giờ chính là sự yên tĩnh cô biết anh sẽ hiểu …
Ban đêm ở nông thôn thật yên tĩnh ngoài tiếng gió vi vu thổi tiếng động vật kêu râm ran ngoài ra không có gì cả , không khí thật trong lành khiến người ta muốn chìm đắm vào cảm giác bình yên này không bao giờ muốn thoát ra , Ánh Minh nhắm mắt cảm nhận cơn gió lùa vào người mình lạnh buốt khiến mọi giác quan của cô tê liệt trái tim cũng lạnh buốt …
…………………………………………
Thiên Kỳ ngồi trong phòng khách nhìn tin nhắn trong điện thoại trái tim nhói lên như bị kim châm vậy cô không tin anh sao ? cuối cùng cũng là không tin anh sao ? Anh cầm máy gọi cho Ánh Minh nhưng cô đã tắt máy , anh thất vọng đặt điện thoại xuống bàn gục đầu vào tay vò tóc đến rối loạn , một lát sau anh nghĩ thầm cho cô thời gian cũng tốt anh tin rằng cô sẽ không vì lời nói xuông của Như Ngọc mà bỏ anh , anh không tin tình cảm bao năm của họ không có ý nghĩa gì với cô . Thiên Kỳ cầm tấm ảnh trong tay dịu dàng nói
-Ánh Minh tin anh đi anh sẽ cho em biết tất cả chỉ cần em tin anh …
…………………………………………
Trên con đường quen thuộc Ánh Minh nhẹ nhàng bước đi bỗng nhiên từ phía xa cô nhìn thấy Thiên Kỳ , cô vẫy tay gọi anh
-Thiên Kỳ
Nhưng anh không quay lại cũng chẳng nhìn cô một lần . Thiên Kỳ như không nhìn thấy sự tồn tại của Ánh Minh anh đi về một phía khác , cô càng đuổi theo anh lại cách cô càng xa rồi một hình ảnh khác hiện lên Thiên Kỳ và Như Ngọc đang nắm tay nhau hôn nhau thắm thiết , Ánh Minh vội vã chạy tới nhưng cô vấp phải một hòn đá bên đường và ngã gục xuống … Cô giật mình tỉnh giấc hét to
-Không ………………

Ánh Minh nhìn xung quanh một lúc thở dài lau đi trán đầy mồ hôi ẩm ướt cô ngồi im trên giường nhớ lại giấc mơ kia cô cảm thấy thật đáng sợ sao cô lại mơ như vậy chứ ? Với tay lấy chiếc đồng hồ đeo tay ở đầu giường Ánh Minh thở dài
-Mới 2 giờ sang sao ?
Ánh Minh mệt mỏi nằm lại xuống giường nhưng vừa nhắm mắt cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện ra khiến cô hoảng sợ mở mắt , cô mệt mỏi đứng dậy đi ra phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài trong lòng cảm thấy thật trống vắng và lạnh lẽo
……………………………………………….
Sau một đêm mất ngủ Ánh Minh và Joe cùng đi đến phòng hội nghị của khách sạn chuẩn bị bắt đầu cuộc họp , Joe nhìn Ánh Minh tỏ vẻ lo lắng hỏi
-Em nhìn không được khỏe cho lắm
Ánh Minh vuốt tóc lạnh nhạt trả lời
-Em lạ chỗ nên ngủ không ngon
Joe thấy cô có vẻ không vui nên cũng không hỏi thêm gì nữa nhưng trong lòng anh đang mừng thầm tâm trạng cô càng tệ thì kế hoạch của anh càng có cơ hội để thực hiện …
Cuộc họp kết thúc một cách tốt đẹp Ánh Minh cảm thấy đầu rất đau cô day hai bên thái dương đau nhức định đứng lên về phòng nghỉ ngơi , cô thu dọn tài liệu rồi bước đi nhưng vừa tới cửa cô cảm thấy cả người choáng váng vô lực ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo cô nhăn mặt xoa chân đau nhói rồi vịn lấy cánh cửa gỗ từ từ đứng lên . Joe thấy vậy chạy ra đỡ cô
-Em sao thế ?
Ánh Minh vùng ra khỏi cánh tay mạnh mẽ của anh

-Buông tay tôi không cần anh quan tâm
Joe nhìn bàn tay bị gạt ra kìm nén tức giận nhỏ nhẹ nói
-Đừng như vậy chúng ta là bạn mà để anh giúp em
Ánh Minh cười
-Xin lỗi hợp đồng làm việc của anh ở F.K ngày mai đã kết thúc chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa , còn bạn ư ? tôi và anh chưa bao giờ là bạn
Nói xong cô bỏ đi , Joe đứng nhìn bóng dáng suy yếu của Ánh Minh xa dần hai tay nắm chặt tới nổi gân anh cười lạnh nói
-Em nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tha em sao ? Kim Ánh Minh có một ngày em sẽ phải phục tùng anh …
Bầu trời âm u mưa đen kéo đến ùn ùn báo hiệu một cơn mưa sắp tới đại sảnh lớn của khách sạn một chàng trai cao lớn đứng đó nhìn theo bóng dáng cô gái xinh đẹp mảnh mai đi xa dần ánh mắt lóe lên tia nhìn âm mưu , tính toán …
End chap 53


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui