Ác Quỷ Của Em

Ánh bình minh dần hé rạng những cơn gió se lạnh thổi mang theo chút trong trẻo của buổi sáng sớm báo hiệu một ngày mới nữa lại bắt đầu Ánh Minh đứng trước cửa phòng làm việc trong lòng có chút phân vân cùng khó chịu nhưng chẳng còn cách nào khác , cô nhún vai đẩy cửa bước vào nhìn thấy Joe đang thu thập đồ đạc trên bàn cô quay sang lạnh nhạt gật đầu với anh . Joe nhìn thái độ của Ánh Minh tuy rất tức giận nhưng vẫn cố kìm nén chỉ cần kế hoạch của anh thành công anh sẽ có tất cả , cô cũng không thể dùng thái độ này với anh nữa nghĩ tới đây Joe lấy lại tinh thần mỉm cười rồi đi tới trước mặt cô nói
- Anh biết anh ở đây em sẽ không thoải mái nên anh sẽ chuyển sang phòng khác
Ánh Minh nhìn anh lạnh lùng
- Cũng được tùy anh
Joe mím môi cố kìm nén cảm xúc của mình nhanh chóng ra khỏi phòng
Khi Joe vừa đi Ánh Minh cũng nhanh chóng gọi cho trợ lý muốn để cho người khác thay mặt cô trong chuyến công tác sắp tới nhưng không được vì chủ tịch đã chỉ định chính cô là người phải đi . Ánh Minh mệt mỏi cúp máy tuy chuyến công tác này chỉ có hai ngày một đêm nhưng cô cũng không muốn ở chung với Joe lâu như vậy , đang mệt mỏi kiệt sức điện thoại chợt reo vang Ánh Minh nhìn màn hình một chút rồi nở nụ cười tươi tắn cô nhanh chóng nhấc máy bên kia một giọng trầm ấm nhẹ nhàng vang lên
- Em đi làm chưa ?
Ánh Minh hiểu rõ lo lắng trong lòng anh nhẹ nhàng nói
- Anh yên tâm Joe đã tự động chuyển qua phòng khác rồi
Thiên Kỳ nhẹ nhàng thở ra , anh luôn lo lắng nếu Joe tiếp tục làm việc chung phòng với Ánh Minh anh ta sẽ làm hại tới cô tuy hiện giờ anh ta đã tự động chuyển ra ngoài nhưng anh tin rằng anh ta sẽ không dừng lại . Ánh Minh không thấy anh nói gì thì lo lắng hoi
- Này anh sao thế , sao không nói gì ?
Thiên Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng hỏi cô
- Ngày kia là ngày gì ?
Ánh Minh ngớ người ngày gì ? ngày kia không phải ngày nghỉ sao ?
Thiên Kỳ biết thừa cô sẽ không nhớ liền thở dài ngao ngán
- Biết ngay với cái bộ não gà con của em sẽ không nhớ mà
Ánh Minh bĩu môi hờn giận hỏi
- Ngày gì ?

Thiên Kỳ hừ nhẹ nghĩ thầm " cô gái đáng chết sinh nhật bạn trai cũng không nhớ , nhất định phải phạt đòn "
Nghĩ tới đây mắt anh lóe lên tia nhìn quỷ dị chậm rãi gằn từng chữ
- Sinh nhật anh .............
Ánh Minh đờ người sét đánh trúng từ đầu tới chân lặng lẽ lấy quyển lịch để bàn giơ lên nhìn ... quyển lịch rơi khỏi tay cô chớp mắt lắp bắp nói
- Em.... xin lỗi
Thiên Kỳ hừ một tiếng không nói gì ...
Ánh Minh khẩn trương muốn khóc vội vàng giải thích
- Xin lỗi mà tha cho em đi tại gần đây nhiều chuyện nên em quên mất
Thiên Kỳ im lặng không nói gì , Ánh Minh vội vàng nói
- Được rồi anh đừng giận nữa anh muốn gì em cũng làm
Thiên Kỳ đạt được mục đích cười lớn , Ánh Minh bây giờ mới nhận ra mình lỗ rồi ...Tức giận nói
- Anh ... Anh lừa em
Thiên Kỳ nén cười
- Xin đi nãy giờ anh đâu có nói gì đều là em tự nói mà ?
Ánh Minh đứng hình lần thứ hai trong ngày
Thiên Kỳ nói tiếp
- Với lại em đã hứa rồi thì không được nuốt lời
Ánh Minh tứ giận nói lớn
- Anh là đồ lừa đảo
Thiên Kỳ cười giọng cợt nhả
- Bây giờ em mới biết thì quá muộn rồi đợi anh nhé mai anh tới đón em đưa em đi dự sinh nhật anh còn quà gì khi nào gặp anh sẽ nói ...
Như dự báo trước Ánh Minh sẽ nổi bão anh vội vàng cúp máy khiến cô ở đầu giây bên kia vì không có chỗ xả tức giận trong lòng tức tới nội thương ................
.................................
Trong khuôn viên trường đại học rộng lớn Ánh Dương nhìn cậu bạn cứ lẽo đẽo theo cô cả ngày mà không biết mệt thở dài ngao ngán cô thật không hiểu tại sao đã nói rõ ràng mà cậu bạn này vẫn cố chấp không chịu hiểu , Ánh Dương thở ra quay lại nhìn Đức Khánh nói
- Cậu đi về đi mình không thích cậu cứ theo mình như vậy
Đức Khánh nhìn Ánh Dương dịu dàng nói
- Mình đã nói rồi mình sẽ theo đuổi Dương
Ánh Dương chán nản nói
- Mình cũng đã nói qua mình không thích cậu
Đức Khánh không hề tỏ ra tức giận nhẹ nhàng nói
- Bây giờ không thích không có nghĩa là sau này sẽ không thích mình tin rằng chỉ cần mình quyết tâm theo đuổi nhất định Dương sẽ động lòng

Ánh Dương không biết nói gì hơn đành quay người bỏ đi mặc cho Đức Khánh như cái đuôi lẽo đẽo theo sau ...
Thiên Bảo chứng kiến mọi chuyện sảy ra sắc mặt rất không tốt anh không hiểu tại sao Ánh Dương luôn không chịu thừa nhận anh là bạn trai cô ? chuyện trước đây anh đã làm rõ cũng đã xin lỗi làm mọi cách để chứng minh rằng người Thiên Bảo anh yêu nhất chính là cô tại sao cô vẫn không tin ?
..................................
Trên con đường rợp bóng cây Ánh Nguyệt lặng lẽ nhìn người con trai trước mặt ánh mắt khó hiểu cô hỏi
- Anh ở đây làm gì ?
Quốc Tuấn mỉm cười
- Anh Tìm em
Ánh Nguyệt gương mặt vẫn như cũ " À " một tiếng rồi im lặng không nói thêm gì nữa Quốc Tuấn thở dài ngồi xuốn bên cạnh cô cầm lấy bàn tay lạnh cóng của cô nhíu mày
- Sao lạnh vậy ?
Ánh Nguyệt rút tay lại cho tay vào túi áo
- Không sao
Quốc Tuấn cố chấp kéo bàn tay cô ra khỏi túi áo đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi , Ánh Nguyệt cảm động để yên cho anh thổi . Quốc Tuấn ngẩng lên nhìn cô nhẹ nhàng hỏi han
- Đỡ lạnh chút nào không ? lần sau nhớ mang găng tay nhé
Ánh Nguyệt gật đầu chợt thấy mắt ươn ướt đưa tay sờ lên khóe mắt cô ngạc nhiên , cô khóc sao ?
Quốc Tuấn thấy cô khóc thì cuống lên
- Sao vậy ? sao lại khóc em không khỏe sao ?
Ánh Nguyệt thấy anh lo tới loạn lên như vậy thì lại cười lắc đầu
- Em không sao chỉ làm cảm động thôi
Quốc Tuấn bật cười xoa đầu cô
- Ngốc nghếch có vậy đã cảm động sao ?
Ánh Nguyệt gật đầu khoác cánh tay anh dựa đầu vào vai anh nói nhỏ
- Từ khi anh đi chưa ai quan tâm em như vậy
Quốc Tuấn đau lòng ôm cô vào lòng

- Không cần lo nữa từ nay anh sẽ không đi đâu cả sẽ ở đây với em cả đời
Ánh Nguyệt vùi đầu vào ngực anh nghe tiếng trái tim anh đập vui vẻ gật đầu , Quốc Tuấn nói tiếp
- Anh biết thật ra em không trách anh việc anh và Julie đúng không mà bản thân em luôn lo sợ anh sẽ lại vì một lí do gì đó bỏ em lại một mình đúng không ?
Ânh Nguyệt sững người
- Anh biết ?
Quốc Tuấn gật đầu lại ôm cô
- Tất nhiên anh biết , ngốc ạ đừng nghĩ vớ vẩn anh đây khó khăn lắm mới tìm lại được em làm sao có thể bỏ em đi chứ anh còn sợ em bỏ anh đây này
Ánh Nguyệt ôm chặt thắt lưng anh lắc đầu
- Không đâu em làm sao có thể
Quốc Tuấn hôn nhẹ lên tóc cô
- Em không cần nói vì cho dù em có thể anh cũng sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh vì anh rất cần em Ánh Nguyệt
Ánh Nguyệt bĩu môi không vui nói
- Tại sao cần em ?
Quốc Tuấn đương nhiên hiểu cô muốn nghe cái gì liền nâng mặt cô lên hôn lên môi cô sau một nụ hôn thật dài cô đỏ mặt tựa vào anh , anh mới nói
- Vì anh yêu em
Trên con đường vắng người gió lùa qua từng cơn lạnh buốt nhưng không hề ảnh hưởng tới không khí ấm áp xung quanh hai người ...
End chap 51


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui