Ác Quỷ Của Em

Ánh chiều tà mang chút âm u buồn thảm trải trên con đường rộng lớn dẫn tới căn biệt thự , ông Quang bước vào nhà dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống sô pha . Như Ngọc nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống cạnh ông nói
- Dady hôm nay Thiên Kỳ không tới công ty ?
Ông Quang cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên
- Ta biết hôm qua nó đã gọi điện xin nghỉ một ngày rồi
Như Ngọc nhíu mày
- Người cuồng công việc như anh ấy lại xin nghỉ nguyên một ngày dady không thấy lạ sao ?
Ông Quang dựa người vào lưng ghế hai tay xoa thái dương nói
- Nó đi gặp bố của Ánh Minh
Như Ngọc bật dậy hét lên
- Gặp ông ta làm gì ?
Ông Quang nhìn Như Ngọc trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét ông luôn nghĩ cho dù không phải con ruột cũng không sao , nhưng càng ngày cô càng quá đáng khiến ông cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi . Ông đứng lên ánh mắt nghiêm túc
- Ngọc dady biết con thích Thiên Kỳ nhưng con nên nhớ địa vị và thân phận của con bây giờ , ta sẽ cố gắng tìm cho con một người chồng tốt cho nên con hãy từ bỏ Thiên Kỳ đi
Nói đến đây ông xoay người đi lên phòng , nhìn bóng lưng ông ngày càng khuất dần Như Ngọc nắm chặt tay ánh mắt long lên sự tức giận , bàn tay nắm chặt tới ửng đỏ cô gằn giọng nói
- Không tôi sẽ không từ bỏ , không từ bỏ ...
...........................
Trong ngôi nhà tràn ngập không khí ấm áp , bên bàn ăn mọi người quây quần bên nhau nói cười vui vẻ Kim Thái Hùng từ đầu bữa ăn đã chú ý tới cách cư xử của những cậu con rể tương lai trước mặt mình , tận mắt nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của chúng đối với con gái mình . Ông mỉm cười mãn nguyện có lẽ đã đến lúc dao việc chăm sóc ba cô con gái của ông cho người khác rồi , Ông buông đũa hai tay đan vào nhau nói
- Ta có chuyện muốn nói với các con
Mọi người trên bàn ăn lập tức dừng lại nhìn về phía ông , ông nhẹ giọng nói
- Ánh Minh trước đây ta đưa ra thử thách trong công việc cho con , hôm nay ta sẽ công bố kết quả
Ánh Minh lo lắng nhìn ông , cô sợ cô sẽ không vượt qua cô sợ sẽ phải nhìn thấy sự thất vọng của bố mình . Thiên Kỳ cũng phần nào hiểu được sự lo lắng của Ánh Minh anh nắm bàn tay cô vỗ nhẹ chấn an , Ánh Minh nhìn anh mỉm cười gật đầu .
Ông Hùng nhìn thấy họ như vậy thiflaij cười

- Không nghiêm trọng vậy đấu hai đứa làm như ta đang tuyên án không bằng cứ bình tĩnh đã các con thấy ta có tức giận chút nào không ?
Ánh Linh nãy giờ yên lặng bỗng nhiên nói
- Bố à lúc bố bình tĩnh nhìn rất giống đao phủ bố không biết sao ?
Gia Kiệt giật mình vì cách ăn nói của cô nhíu mày
- Linh ngồi xuống
Ánh Linh bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình
Ông Hùng trong lòng có chút bái phục Gia Kiệt đứa con gái mà ông không trị nổi lại bị một tên con trai quản thúc như vậy thật là khó tin , ông hắng giọng ho lên một tiếng rồi lại quay sang Ánh Minh nói
- Con đã qua được thử thách lần này
Ánh Minh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm , nhưng ông Hùng lại nói tiếp
- Tuy nhiên , con vẫn cần học hỏi thêm rất nhiều cho nên ta muốn con về Mỹ cùng ta một chuyến để đào tạo thêm nhưng ta không ép con bây giờ con đã lớn rồi ta sẽ cho con quyền quyết định , con hãy suy nghĩ thật kỹ
Nói tới đây ông đưa mắt nhìn Thiên Kỳ nhận ra trên gương mặt anh có chút thất thần ông lại cười nghĩ
" cậu nghĩ như thế à xong sao ? tổ thương con gái tôi ắt sẽ phải trả giá
"
Ánh Minh cúi đầu trong lòng rối loạn cô ngẩng lên nhìn Thiên Kỳ thấy anh có vẻ thất thần rồi quay sang nhìn ông Hùng cô thấy ánh mắt ông đầy kì vọng cùng mong đợi cô lại càng rối hơn ..
......................
Bóng tối bao phủ từng cơn gió cuối thu nhẹ nhàng thổi qua Ánh Minh rùng mình hai tay bất giác ôm lấy vai mình , Thiên Kỳ thấy vậy liền cởi áo khoác lên người cho cô Ánh Minh nhìn anh nở nụ cười mang chút gượng gạo cô hỏi anh
- Anh nghĩ sao về chuyện bố em nói ?
Thiên Kỳ cười nhẹ nhìn cô dịu dàng nói
- Không nghĩ gì cả , vì anh tin em sẽ không bỏ anh mà đi
Ánh Minh bật cười
- Anh chắc không ? Em cũng rất muốn về Myc thăm Kevin nữa haizz
Thiên Kỳ nhíu mày
- Vớ vẩn gì thế ? anh đẹp trai thế này cậu ta làm sao bằng được ?
Ánh Minh cười lớn cười đến đau cả bụng nhưng nhìn thấy ánh mắt hăm dọa củaThiên Kỳ cô đành nén cười cầu hòa nói
- Vâng anh đẹp trai nhất được chưa ?
Thiên Kỳ hài lòng khoác tay lên vai Ánh Minh cười đắc ý , nhưng không khí vui vẻ trôi qua Ánh Minh lại lo lắng
- Em nghĩ bố em nói nghiêm túc về việc này Thiên Kỳ nếu em đi anh có chờ em không ?
Thiên Kỳ nhíu mày lại muốn trêu cô anh nói
- Không nếu em đi anh sẽ quên em , yêu người khác
Ánh Minh cũng cảm nhận được anh đang nói đùa nhưng cô lại cười không nổi , Thiên Kỳ thấy khuôn mặt cô như vậy lại vội vàng giải thích
- Minh anh nói đùa mà em đừng tưởng thật chứ ?
Ánh Minh gượng gạo cười một tiếng ròi vùi mặt vào lòng anh cảm nhận trái tim anh đang đập nhưng tại sao ở gần anh tới như vậy trong lòng cô vẫn bất an ? Nhắm mắt lại thả trôi những suy nghĩ tiêu cực cô thở dài ...
............................
Mặc dù trên đường về nhà Thiên Kỳ liên tục dỗ dành làm cho Ánh Minh cười nhưng cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu cô cũng không hiểu mình làm sao nữa chỉ vì câu nói đùa của anh lại làm cô bất an như vậy , nhẹ nhàng bước ra ban công nơi cô vẫn đứng khi cảm thấy mệt mỏi Ánh Minh ngẩng đầu cảm nhận từng cơn gió thổi qua gương mặt cô nghĩ thầm
" Nếu mình ra đi liệu Thiên Kỳ có chờ mình ? hay anh ấy sẽ yêu cô gái khác ?
" Những suy nghĩ khó chịu lởn vởn trong đầu Ánh Minh phát hiện nếu như không có Thiên Kỳ cô sẽ ra sao đây ? Có sống nổi không ?
Đột nhiên từng giọt tí tách nhỏ lên gương mặt thanh tú Ánh Minh đưa tay lên sờ gương mặt mình ngẩng đầu cô thì thầm

- Mưa....
Bước vào nhà Ánh Minh cố gắng bỏ đi mọi suy nghĩ tiêu cực trong đầu cầm chiếc áy MP3 mà cô chỉ dùng tới khi buồn nhấn nút on giai điệu nhẹ nhàng của bài hát cô yêu thích nhất , bài Kiss The Rain vang lên

" Em thường nhắm mắt
Và em có thể gặp anh mỉm cười
Anh tìm đến đôi tay của em
Và em được đánh thức từ giấc mơ của em
Mặc dù tim của anh thuộc về em (Mặc dù tim của anh là của em)
nó thì rỗng bên trong
Em không bao giờ có tình yêu của anh
Và em không bao giờ sẽ ….
Là mỗi đêm
Em nằm thao thức
Nghĩ có lẽ anh yêu em
Như em đã luôn yêu thương anh
Nhưng làm thế nào để anh yêu em
Như em yêu anh khi
Anh thậm chí không thể nhìn em thẳng vào đôi mắt em
Em chưa bao giờ tìm con đường này
Để sau này trong tình yêu
Để có ai đó ở đó
Chưa cảm thấy quá cô đơn
Không phải anh tưởng có
Người lau nước mắt của em
Người đã nói rằng anh sẽ không bao giờ rời khỏi em đâu (Hãy nói rằng anh sẽ không bao giờ rời khỏi em đâu)
Dòng sông cứ êm ả và vẫn thế

Phản chiếu bóng dáng của em ở đó
Em gặp anh ôm em (Em gặp anh giử chặt em lại)
Nhưng sau đó anh lại biến mất
Tất cả điều đó thì được bỏ lại bên anh
Là kí ức thôi
Vào đó chỉ, tồn tại trong giấc mơ của em
Em không hiểu những gì tổn thương anh
Nhưng em có thể cảm thấy nó quá
Và nó chỉ đau lòng như vậy
Biết rằng em không thể làm một điều gì
Và sâu xuống trong tận đáy lòng của em
Không biết vì sao em chỉ biết
dù bất kể điều gì
Em sẽ mãi yêu thương anh
Vậy vì sao em vẫn còn ở đây dưới mưa.


Ánh Minh nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ từng hạt mưa rơi tí tách như những giọt nước mắt trong veo .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui