Ác Quỷ Của Em
...................................
Ánh ban mai sáng rọi mang chút gió lạnh của mùa thu len lỏi qua khung của sổ , Ánh Minh đưa tay dui mắt với tay nhìn đồng hồ . Đứng lên ra khỏi phòng đánh răng rửa mặt một cách mơ màng
" reng reng reng
" tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên cô nhíu mày quên mất mình vừa ngủ dậy còn chưa thay quần áo đã vội vã chạy ra mở cửa , vừa mở cửa Ánh Minh đã sững người cô máy móc hỏi
- Sáng sớm anh ở đây làm gì ?
Chàng trai đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô từ trên xuống dưới nín cười nói
- Nhìn em lúc mới tỉnh ngủ xấu thật đấy
Ánh Minh lúc này mới cúi xuống nhìn bản thân mình quần áo xộc xệch nhìn qua gương lớn trong phòng khách lại phát hiện đầu tóc rối tinh rối mù còn chưa kịp chải cô
" a
" lên một tiếng rồi cấp tốc xoay người chạy thẳng vào phòng tăm đóng chặt cửa xấu hổ vò đầu bứt tai , ở bên ngoài Ánh Linh vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng thét liền chạy xuống thì chỉ thấy Thiên Kỳ đang hướng ánh mắt vui vẻ hứng thú về phía phòng tắm , Ánh Linh khó hiểu chạy tới kéo tay Thiên Kỳ
- Anh làm gì mà đứng đây ? vào đi mà chị em đâu ?
Thiên Kỳ nín cười
- Chị em đang ở trong nhà tắm có lẽ ...
dừng lại một chút anh đưa tay lên nhìn đồng hồ cười mỉm
- Một thời gian ngắn nữa sẽ không bước ra
Ánh Linh đang muốn hỏi gì đó thì từ trên gác vọng xuông tiếng bước chân cùng tiếng ho nho nhỏ Ánh Linh ngước lên nhìn thấy người đang đi xuống lập tức cười tươi tắn đi đến
- Bô dậy bao giờ thế ?
Kim Thái Hùng nhìn chàng trai cao lớn đang đứng trong nhà mình lại nhìn Ánh Linh nhíu mày hỏi
- Ánh Linh đây là ai ?
Ánh Linh đang lúng túng không biết trả lời sao thì lại thấy Ánh Minh ủ rũ từ phòng tắm đi ra Ánh Linh liền kéo tay cô nói lớn
- Bố hỏi chị ấy ý đừng hỏi con , con đi đón bạn nhé bye bố
Nói xong liền biến mất như một cơn gió ...
Ông Hùng nhìn Ánh Minh hỏi
- Đó là bạn con ?
Ánh Minh vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nên không trả lời thấy vậy Thiên Kỳ đến trước mặt ông cúi đầu mỉm cười lễ phép nói
- Dạ chào chú chau là Thiên Kỳ bạn trai của Ánh Minh
Ông Hùng nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt
- Cậu chính là thằng bé năm đó ?
Ánh Minh giật mình ngẩng đầu nhìn ông , Thiên Kỳ cũng có chút sửng sốt nhưng rất nhanh anh lại mỉm cười
- Thưa chú cháu biết quá khứ có những khi cháu đã làm tổn thương Minh nhưng quá khứ là quá khứ cháu không thể quay lại để sửa đổi nhưng chú yên tâm cháu sẽ dùng hiện tại và sau này để yêu và chăm sóc cho cô ấy .
Ông Hùng nhìn Thiên Kỳ lại nhìn Ánh Minh
" thời gian gần đây Ánh Minh quả thật vui vẻ rất nhiều có lẽ là vì có cậu ta
" nghĩ tới đây ông thở đàiịu dàng nhìn Ánh Minh rồi ánh mắt chuyển sang lãnh đạm khi nhìn tới Thiên Kỳ ông nói
- Đây là cơ hội cuối cùng của cậu nếu Minh còn bị tổn thương hay chịu bất cứ thiệt thòi gì thì tôi sẽ không tha cho cậu
Ánh Minh cúi đầu không nói gì cô cảm thấy mắt cay cay trước đây cô luôn cho rằng bố cô không biết và hiểu gì cô nhưng có lẽ cô đã sai rồi thì ra ông biết nhưng ông chỉ không nói ra mà thôi , Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay đang đan vào nhau của Ánh Minh ngẩng lên nhìn ông Hùng ánh mắt kiên định
- Chú yên tâm nhất định cháu sẽ không buông tay cô ấy lần nữa không bao giờ
Kim Thái Hùng có chút kinh ngạc với thái độ của Thiên Kỳ nhưng vẫn cố nói thêm
- Tốt nhất là như vậy
Nói xong ông nhìn xung quanh nhà rồi lại nhìn Ánh Minh hỏi
- Nguyệt với Dương đâu ?
Ánh Minh lơ đãng trả lời
- Dạ bọn nó đi đón bạn trai rồi
Ánh Minh lời vừa ra khỏi miệng liền muốn tát ình một phát , đang định hành động thì ông Hùng nhíu mày
- Lại bạn trai ? Sao đứa nào cũng có bạn trai thế ?
Ánh Minh chạy tới chỗ ông cười vui vẻ kéo ông ngồi xuống ghế nhẹ nhàng chấn an
- Bố àh có người yêu cũng tốt với lại mấy em cũng lớn rồi làm sao mà cấm chúng được ?
Ông Hùng buồn rầu than thở
- Đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà biết vậy tôi đã không sinh nhiều con gái như vậy
Ánh Minh biết lúc này nói gì cũng vô dụng bèn im miệng nhún vai ngồi dịch sang một bên để cha già nhà cô tiếp tục diễn màn kịch lâm ly bi đát của ông cho tới khi hạ màn .
............................
Trên con đường vắng người Ánh Dương đi từng bước chầm chậm trong tay còn ôm một chồng sách lớn , vừa đi cô vừa suy nghĩ vu vơ từ hôm qua Thiên Bảo không còn gọi điện hay nhắn tin gì cho cô nữa cứ như là anh đã hoàn toàn biến mất vậy trước đây ngày nào anh cũng gọi nếu cô không nghe máy anh sẽ gửi tin nhắn nhưng bây giờ thì không như vậy nữa hay là anh đã thực sự quay về với Cindy rồi ? Lắc đầu xua tan đi suy nghĩ Ánh Dương định đi tiếp thì bất chợt cô va vào một ai đó và chồng sách trên tay bị đổ xuống , Ánh Dương rối rít xin lỗi nhưng mãi mà không thấy người đối diện không trả lời thì có chút lo lắng bèn ngẩng lên , nhưng vừa ngẩng lên thì chồng sách vừa được nhặt lên lại lần nữa rơi xuống đất .
Thiên Bảo nhìn dáng vẻ lúng túng của Ánh Dương trong lòng có chút phiền muộn
- Em khỏe không ?
Ánh Dương mỉm cười cúi người hy vọng làm như vậy có thể phần nào giảm bớt đi đau đớn đang lan dần trong lồng ngực , cô nhẹ nhàng trả lời
- Em khỏe anh thì sao ? chắc gần đây vui lắm nhỉ ?
Thiên Bảo cau mày nhìn người con gái đang cúi người chuyên tâm nhặt sách dưới kia , anh cúi xuống nhặt những cuốn sách cuối cùng đưa cho cô rồi mỉm cười
- Anh không khỏe tí nào Dương ạ
Ánh Dương nhặt hết sách nghe anh nói vậy thì liếc mắt nhìn anh
- Sao ? Bạn gái anh chăm sóc anh không tốt à ?
Thiên Bảo cười khổ lắc đầu
- Em đừng nghĩ như thế , bạn gái anh không phải là em sao ?
Ánh Dương sững người muốn nói rõ lại thì điện thoại đổ chuông , cô nhấc máy nói nhỏ
- Em đây
Ánh Minh cũng lập tức nói luôn
- Bao giờ em về ? Bố và mọi người ở đây rồi thiếu mỗi em và Nguyệt thôi , em đi đâu đấy ?
Ánh Dương liếc Thiên Bảo một cái rồi nhẹ nhàng nói
- Dạ em về đây mọi người cứ ăn đi em về ngay
Nói xong cô cú máy quay lại nói với Thiên Bảo
- Tuy muốn trò chuyện cùng anh nhưng em có việc đi rước vậy em đi đây
Thiên Bảo thấy cô muốn rời đi liền tóm lấy cánh tay lôi Ánh Dương lại làm chồng sách vừa nhặt lên lại một lần nữa đổ xuống đất , Ánh Dương nhíu mày quát
- Anh làm cái trò gì thế ?
Thiên Bảo nhìn cô trong mắt mang theo sự tức giận
- Anh mới là người hỏi em câu đó , anh và Cindy hoàn toàn không như em nghĩ , em hãy để anh giải thích
Ánh Dương cười nhạt lại cúi xuống nhặt những cuốn sách bị rơi lạnh lùng nói
- Được nhưng hôm nay em có việc vậy để hôm khác đi
Thiên Bảo tức , vô cùng tức anh kéo tay cô lên sau đó đưa ai tay nắm lấy vai cô xoay mặt cô về phía mình rồi đặt lên môi cô một nụ hôn ...
Ánh Dương đứng im mắt mở to nhìn Thiên Bảo , anh lại dám cưỡng hôn cô ? Ánh Dương tức giận đẩy anh ra nhưng vô ích Thiên Bảo ôm cô chặt vào lòng cứ như vậy hôn tới khi cô gần như tắc thở anh mới chịu buông ra . Thiên Bảo thấy Ánh Dương dùng ánh mắt ngây ngô nhìn mình anh cười nhẹ ôm cô vào lòng , Ánh Dương lúc này hồn vía đã lên mây chân tay như muốn nhũn ra thành bùn vậy cũng chẳng muốn ngăn cản anh nữa nên cứ để yên cho anh ôm , một lúc sau cô lại nghe thấy giọng nói anh dịu dàng vang bên tai
- Dương tin anh , anh chỉ yêu mình em thật đấy , Cindy chẳng là gì cả , vì người anh yêu là em .
Nghe câu nói ấy của anh mọi giận hờn trong lòng Ánh Dương đều tan thành mây khói ,
" Nếu anh đã nói anh yêu mình thì mình còn cố chấp làm gì chứ ? mình chỉ cần biết Bảo đã chọn mình là đủ rồi , nhưng vẫn phải phạt anh một chút
" Nghĩ tới đây Ánh Dương nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lại anh , dưới bầu trời đầy lá vàng rơi hai người ôm nhau không muốn rời khiến màu lá vàng úa vốn buồn tẻ giờ lại trở nên đẹp đẽ lạ thường .
...................................
Ánh Nguyệt đứng trước cổng công ty của Quôc Tuấn trong lòng rối bời , cô cũng không hiểu được mình đứng đây làm gì nữa nhưng chỉ là từ khi biết anh không bỏ cô đi năm đó thì Ánh Nguyệt lại cảm thấy người có lỗi chính là cô , cô luôn trách anh cho rằng anh phản bội tình cảm của họ và không tin tưởng anh nhưng giờ đây trong lòng cô lại tràn ngập cảm giác tội lỗi có lẽ cô sai rồi , Ánh Nguyệt cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc bên kia vừa nhấc máy cô nói luôn
- Em đang ở cổng công ty anh nếu 10 phút nữa anh không suất hiện em sẽ không đợi anh nữa .
Nói xong cô lập tức cúp máy mặc kệ phản ứng của anh , Quốc Tuấn ngồi trong văn phòng đờ đẫn nhìn điện thoại dụi mắt vài lần để xác định bản thân không nhớ quá nhìn lầm , nhìn rõ rồi thì vui mừng không thôi bỏ lại toàn bộ cấp dưới đang ngơ ngác anh đi ra khỏi phòng họp chạy xuống của chính .
Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy anh liền tuôn một tràng
- Hôm nay bố em về nước nên bọn em đưa bạn trai tới ra mắt anh không phiền chứ ?
Quốc Tuấn lắc đầu đùa gì thế ? anh cầu mong đấy chứ đừng bảo phiền . Quốc Tuấn biết Ánh Nguyệt đã tha thứ ình nên mạnh dạn nắm tay cô nói nhỏ
- Nguyệt anh yêu em
Ánh Nguyệt trong lòng đang đốt pháo ăn mừng nhưng bên ngoài thì lại vung tay ra đi trước , Quôc Tuấn biết cô làm nũng nên cũng không giận chỉ cười rồi đuổi theo sau người con gái anh yêu ...
End chap 43
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...