Ác Quỷ Của Em

Chap 28 ( I )
Áng bình minh xua tan đi màn đêm tăm tối lạnh lẽo Ánh Minh nhẹ nhàng mở mắt bước xuống giường , như một thói quen cô bước ra ban công đưa mắt nhìn nơi trước đây ngày nào cô cũng có thể thấy anh nhưng lần này thì không cô cười nhạt
- Có lẽ anh đã bỏ cuộc ...
...... Bàn ăn của chị em họ Kim......
Trên bàn ăn bốn cô gái ngồi cùng nhau nhưng mỗi người một tâm sự
" tinh tinh
" âm thanh báo tin nhắn vang lên Ánh Dương cười tươi tắn cầm máy đi ra ngoài ..
Một lúc sau Ánh Dương quay lại thì thấy Ánh Linh nhìn mình nháy mắt , Ánh Dương nhăn mặt ngồi xuống . Ánh Dương vừa ngồi xuống thì giọng nói của Ánh Minh vang lên
- Em có bạn trai ?
Ánh Dương xanh mặt liếc sang Ánh Linh nhưng chỉ thấy Ánh Linh tỏ ra vô tội khuôn mặt hiện lên mấy chữ
" cái gì tôi cũng không làm đừng liếc tôi
" Ánh Dương thấy chị gái Ánh Minh vẫn nhìn mình thì hoảng hồn giải thích
- Em không có anh ấy và em vẫn chỉ là bạn thôi chị đừng nghĩ lung tung
Ánh Linh cắn bánh mỳ khing bỉ nhìn Ánh Dương
- Có quỷ mới tin
Ánh Dương giận tím mặt
- Chị....
Ánh Minh hắng giọng

- Chị không cấm em có bạn trai nhưng mà làm gì cũng phải có giới hạn không nên vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới việc học
Nói đến đây cô nhìn sang Ánh Nguyệt rồi lại quay đi cô nghĩ
" mình đã nói rõ như vậy nhất định nó sẽ hiểu
" một lúc sau Ánh Linh và Ánh Dương rời đi Ánh Nguyệt mới lên tiếng
- Chị
Ánh Minh nghiêng mặt nhìn em gái
- Sao thế ?
- Em muốn nói với chị một số chuyện
Ánh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm , Ánh Minh đã hiểu vì sao từ sáng Ánh Nguyệt không nói gì giọng nói con bé khản đặc cô chắc chắn một điều Ánh Nguyệt đã khóc rất lâu ...
Trong căn phòng rộng rãi hai chị em Ánh Minh và Ánh Nguyệt ngồi đối diện với nhau Ánh Minh lên tiếng trước
- Em nói đi chị nghe đây
Ánh Nguyệt gật đầu nhẹ giọng bắt đầu kể
- Chị biết đấy khi chúng ta còn nhỏ công việc của bố mẹ rất rảnh rỗi luôn dành rất nhiều thời gian để chăm sóc con cái nhưng đến khi em 12 tuổi bố muốn qua Mỹ mở rộng việc kinh doanh lúc đó chị muốn ở đây nên chỉ có Em , chị Linh và Dương qua Mỹ cùng bố mẹ . Lúc đầu cuộc sống ở bên đó rất tuyệt có nhiều thứ khiến em tò mò hứng thú chị cũng biết hồi đó em rất vui vẻ hoạt bát chứ không trầm lặng như bây giờ nhưng mọi việc hoàn toàn thay đổi khi em bắt đầu tới trường và chính lúc đó anh Quốc Tuấn đã suất hiện , thay đổi cuộc đời em ...
Ánh Minh im lặng lắng nghe , Ánh Nguyệt dừng lại nhìn chị gái một chút rồi tiếp lời
- Khi mới tới trường ngôn ngữ của em chưa thành thạo có lúc cô giáo nói mà em chẳng hiểu gì cả rồi ở đó có những học sinh phân biệt chủng tộc khiến tất cả mọi việc em làm đều bị cười nhạo chỉ trích ...
Nói đến đây gương mặt Ánh Nguyệt trầm xuống , Ánh Minh nắm tay em gái chấn an . Thấy vậy Ánh Nguyệt mỉm cười nói tiếp
- Chuyện như vậy sảy ra nhưng em không dám nói với ai cả lúc đó bố mẹ quá bận em không muốn khiến họ phiền lòng . Rồi có một lần đám con trai ngoại quốc đó muốn dở trò với em , em rất hoảng sợ nhưng không dám khóc cũng như kêu la vì chúng có dao thấy chúng ngày càng gần em rất sợ nên em nhắm mắt lại không dám mở mắt nữa thì bỗng nhiên một chàng trai suất hiện nói mấy câu tiếng anh mà em hẳng hiểu gì cả sau đó họ đánh nhau

Ánh Minh nhíu mày
- Chàng trai đó là ...
Ánh Nguyệt mỉm cười
- Vâng là anh Tuấn . Nhưng chị biết đấy một mình anh ấy thì làm sao đánh lại được bọn chúng ? Vì vậy tuy cứu được em nhưng anh ấy thì rất thảm . Lúc đó em đã khóc , không phải vì sợ hãi mà là vì anh ấy , chị biết không cái con người ấy rất kì lạ đã bị đánh thành như vậy còn cố cõng em tới phòng y tế lúc đó anh ấy chính là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc sống ảm đạm của em ...
Nó đến đây Ánh Nguyệt lại cười , Ánh Minh đã rất lâu rồi không thấy em gái cười vui vẻ như vậy nhưng nụ cười trên môi Ánh Nguyệt vụt tắt ánh mắt trở nên mất mát , đau thương ...
- Nhưng chị biết đấy sẽ có lúc mặt trời biến mất để màn đêm lạnh lẽo bao trùm . Đó là khi em học lớp 11ngày hôm đó em chờ mãi nhưng anh ấy không hề suất hiện em lo lắng anh ấy bị ốm nên tới lớp anh ấy hỏi thăm nhưng mà ...
Ánh Nguyệt kể đến đây thì bắt đầu rơi nước mắt . Ánh Minh vội vàng đến gần em gái nhưng Ánh Nguyệt lại nói
- Em không sao chị để em nói tiếp đã
Ánh Minh gật đầu
- Khi đó bạn học của anh ấy nói anh ấy đã xin nghỉ học và chuyển đi rồi . Lúc đó em suy sụp hoàn toàn em không hiểu tại sao anh ấy đi mà không nói gì với em ? Một lời cũng không cứ lẳng lặng bỏ đi như vậy là có ý gì ? Lúc đó em không tin anh ấy không hề thích em vì sự chăm sóc quan tâm của anh ấy em tin đó là thật lòng , nhưng ba năm trôi qua em bắt đầu nghĩ có lẽ anh ấy chỉ thương hại em ,coi em như em gái mà thôi .
Nói đến đây Ánh Nguyệt bật khóc Ánh Minh trước nay chưa từng thấy một Ánh Nguyệt như vậy , trong trí nhớ của cô Ánh Nguyệt là cô gái mạnh mẽ lạnh lùng nhưng bây giờ cô nhận ra Ánh Nguyệt vẫn còn một con người yếu đuối chỉ là con bé không thể hiện ra sự yếu đuối ấy mà thôi . Ánh Minh để yên cho Ánh Nguyệt khóc vì cô cũng từng tổn thương tuy khóc không thể rửa trôi tất cả nhưng khóc ra sẽ thoải mái hơn giữ lại trong lòng .
Ánh nắng lan tỏa khắp mọi nẻo đường nhưng không thể sưởi ấm những trái tim đã tổn thương sâu sắc ...
End chap 28 ( I ) Chap 28 ( II )
Ánh nắng chói trang chiếu vào khuôn mặt Thiên Hoàng , chầm chậm mở mắt nhớ lại chuyện sảy ra tối qua Thiên Hoàng nhíu mày
" lời nói hôm qua của Thiên Kỳ là có ý gì ? Anh ta tổn thương Ánh Minh như vậy còn chưa đủ sao ?
" nghĩ đến ánh mắt Ánh Minh khi nhìn thấy Thiên Kỳ đi cùng Hồng Anh ở sân bay Thiên Hoàng càng tức giận . Đúng vậy hôm ấy sau khi tiễn Thiên Kỳ thì Thiên Hoàng phát hiện Thiên Kỳ để quên đồ nên quay lại định đưa cho anh ấy nhưng không ngờ lại thấy Ánh Minh ở đó và điều không thể ngờ nữa là Thiên Kỳ không đi một mình , đứng từ xa nhìn người con gái ấy đau khổ vì anh trai mình Thiên Hoàng quyết định không thể đứng nhìn được nữa . Nghĩ về quá khứ khiến Thiên Hoàng cảm thấy ngột ngạt người anh trai mà mình luôn tôn trọng lại ép mình ra nước ngoài 6 năm , Thiên Hoàng thở dài đứng lên nhìn qua cửa kính nhìn người qua lại khóe môi nở một nụ cười

- Thiên Kỳ cứ chờ mà xem anh và em ai sẽ thắng ...
Ngồi ở ngôi trường trung học cũ Ánh Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại hồi tưởng những hình ảnh đẹp đẽ nhất của cô trong khoảng thời gian học ở đây . Nhưng tại sao những hình ảnh ấy luôn có sự suất hiện của Thiên Kỳ ? Cô đứng lên bước chầm chậm theo hành lang lớp học đã bao lâu rồi cô không có cảm giác thanh thản như thế này ? Thở dài cô dừng lại ở lớp học cũ của mình bám tay lên khung cửa sổ giống như anh vẫn hay làm khi gọi cô cùng đi đâu đó với anh . Buông tay khỏi khung cửa sổ Ánh Minh chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng có một bàn tay ôm lấy cô từ phía sau , ngay lúc Ánh Minh hoảng hốt muốn hét lên thì một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên
- Là anh

" Thiên Kỳ ?
"
- Anh làm gì thế buông tôi ra
Ánh Minh dãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng Thiên Kỳ chẳng những không buông tay mà còn ôm chặt hơn
- Tại sao em không thể tha thứ cho anh ?
Nghe Thiên Kỳ đột nhiên nói tới vấn đề này thì Ánh Minh cứng người cô không biết mình nên phản ứng thế nào nữa nên đành im lặng .
Thiên Kỳ thấy cô không có phản ứng gì thì không khỏi có chút thất vọng không lẽ cô không còn yêu anh nữa sao ?
- Em nói đi anh phải làm gì để em tha thứ cho anh?
Ánh Minh nhíu mày
- buông tôi ra trước đã
Thiên Kỳ lại ôm càng chặt
- Không anh sẽ không buông cho tới khi em trả lời câu hỏi của anh
- Anh...
Ánh Minh tức tới xém chút hộc máu
- Anh làm sao ?
Thiên Kỳ lên tiếng giọng cợt nhả

- Thiên Kỳ
Ánh Minh nghiêm túc gọi tên anh
- Hả ?
Thiên Kỳ đáp rất nhanh
Thấy anh như vậy cô tự nhiên muốn cười nhưng cô biết hoàn cảnh bây giờ không phù hợp nên lập tức nghiêm túc chở lại
- Anh thực sự muốn tôi tha thứ cho anh ?
Thiên Kỳ gật đầu , Ánh Minh thở dài tiếp lời
- Như anh thấy tôi bâ giờ khác trước rất nhiều tình cảm dành cho anh cũng không còn nguyên vẹn nữa ..
Nghe tới đây sắc mặt Thiên Kỳ trầm xuống nhưng vẫn im lặng nghe cô nói tiếp
Ánh Minh thấy sắc mặt anh kém như vậy thì cảm thấy rất hả hê cô mỉm cười lại nói tiếp
- Nhưng nếu muốn tôi tha thứ cho anh cũng không phải không thể chỉ cần anh làm tôi lần nữa rung động trước tình cảm của anh ...
Thiên Kỳ nghe cô nói cho anh cơ hội thì lập tức đứng hình
Ánh Minh thấy anh đơ ra thì lại muốn đùa giỡn anh một chút
- Sao ? Không làm được thì thôi không ai ép
Rồi co bỏ đi . Mới đi được ba bước giọng nói của anh lại vang lên
- Kim Ánh Minh anh nhất định sẽ khiến em rung động
Ánh Minh vờ như không để ý lời nói của anh vẫn bước đi nhưng gương mặt cô lại ở bừng lên nụ cười hạnh phúc ...
Lúc Ánh Minh về tới cửa nhà thì chứng kiến một cảnh tượng rất đẹp mắt Ánh Nguyệt em gái cô đang khóc nức nở trong lòng một chàng trai và người này không ai khác chính là Quốc Tuấn , Ánh Minh thấy Ánh Nguyệt đang cười , nụ cười mãn nguyện có lẽ lúc này con bé đã tìm lại được mặt trời của mình . Ánh Minh mỉm cười nhẹ nhàng bước đi tránh cho hai người đang oôm nhau thắm thiết nhìn thấy , bước trên con đường đã quá đỗi quen thuộc nhưng tại sao hôm nay cô lại cảm thấy con đường này đẹp một cách lạ thường ...
Ánh nắng chiếu sáng trên mọi ngóc ngách nơi có những trái tim đang dần ấm áp trở lại ...
End chap 28 ( II )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui