Ác Quỷ Của Em
Chap 21
Bước ra khỏi văn phòng của anh mỗi bước đi thật nặng nề cô cố gắng để duy trì trạng thái lạnh lùng khi bên anh nhưng sự thực thì cô không thể . Anh đã thương tổn cô , vứt bỏ cô nhưng có lẽ chỉ có bên anh cô mới thực sự là chính mình cô bước vào văn phòng gọi cho bộ phận kinh doanh bảo họ ngày mai cử người đến T.K để kí hợp đồng . Cô biết người đi phải là cô vì dự án này là của cô nhưng cô cũng biết một điều cô không thể giả vờ bình tĩnh để đứng trước mặt anh thêm nữa việc đó quá khó đối với cô .
Đứng trước công ty cô chờ cô bước ra đã lâu lắm rồi lâu tới nỗi anh không nhớ nổi cảm giác chờ đợi cô lại có thể vui vẻ như vậy , ký ức ùa về khi hai người còn bên nhau mỗi lần anh chờ cô ở trước cửa nhà nhìn cô hớt hải chạy tới bên anh rồi xin lỗi rối rít vì ra muộn sau đó lại chu môi bất mãn vì bị anh mắng . Nghĩ tới lúc đó hai người thật vui vẻ anh bất giác mỉm cười nụ cười ấm áp , nhưng nụ cười chợt vụt tắt anh lại chìm vào suy tư khi nghĩ về sự lãnh đạm của cô khi ở văn phòng anh nhất định phải làm Kim Ánh Minh chở lại ...
Trời tối dần cô thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi văn phòng cô lê bước chân mệt mỏi ra tới cửa định lên taxi ra về thì một bàn tay kéo tay cô lại , cô hoảng tới nỗi hét toáng lên khi biết bàn tay ấy là của ai thì cô không nói lên lời . Nhìn chiếc xe taxi xa dần cô giận tớ nỗi muốn hét ầm lên nhưng đứng trước anh cô không thể biểu lộ cảm xúc của mình , cô lạnh lùng nhìn anh
- xin hỏi giám đốc Thiên Kỳ tại sao anh lại kéo tôi ?
Anh nhíu mày nhìn cô
- Tại sao lại lạnh nhạt với anh như chưa hề quen biết nhau vậy ?
- Đã từng quen thì sao ? Cho dù quen biết anh cũng không có quyền chặn đường không cho tôi về nhà chứ ?
Ánh mắt cô lạnh như phủ một lớp băng mỏng khuôn mặt không biểu cảm của cô khiến anh cảm thấy nhức nhổi
- Anh chỉ muốn chúng ta nói chuyện một chút thôi
Nghe anh nói năng nhẹ nhàng như vậy khiến cô có chút mềm lòng nhưng rất nhanh cô quay lại trạng thái lạnh lùng vốn có
- giữa tôi và anh thì có gì để nói ?
Nói xong cô quay người định bỏ đi vì cô biết tiếp tục ở gần anh tim cô sẽ đau chết mất .
Thấy cô bước đi không thèm quay đầu như vậy anh tức giận đuổi theo xoay người cô lại để cô đối mặt với anh
- Kim Ảnh Minh
Anh hét lên giọng nói có chút ảo não
- Xin hãy gọi tôi là Amy
Cô vẫn bình tĩnh trả lời anh trong mắt không hề có một tia cảm xúc , thái độ này của cô càng khiến cơn giận của anh không thể kiềm chế nhưng anh biết nếu anh càng tức giận thì người bất lợi cũng chỉ có anh , anh lcố nén giận nhẹ giọng làm hoà
- Kim Ánh Minh là tên em mà ?
Cô cười nhưng nụ cười này lại đầy chua chát
- Kim Ánh Minh chết rồi , là bị chính anh giết chết
Cô gằn từng câu nhấn mạnh từng chữ cô biết câu nói nà tàn nhẫn như thế nào vì cô là người nói mà còn thấy đau huống chi là anh .
Từng chữ cô nói như in sâu vào tâm trí anh tim anh nhói lên lần đầu tiên anh cảm thấy thực sự tuyệt vọng buông lỏng tay cô .
Thấy anh buông tay cô nghĩ anh đã từ bỏ không hiểu sao trong lòng có chút thất vọng cô xoay người muốn đi nhưng bất chợt vai nhói đau xoay người theo bản năng chợt thấy môi ấm ấm cô kinh ngạc sững người một chút sau đó phản kháng kịch liệt đẩy anh ra cô che miệng đôi mắt giận dữ nhìn anh sau đó vung tay
" chát
" một cái tát nặng nề rơi xuống khuôn mặt góc cạnh của anh . Anh lặng người nhìn cô với ánh mắt không dám tin , cô cũng có chút kinh ngạc vì chính cô cũng không tin được mình vừa đánh anh trước giờ cô đối với anh luôn có thái độ kiêng rè , e ngại chưa bao giờ cô dữ dội như vầy trong lòng rối tung nhưng cô vẫn lạnh lùng
- Tôi có thể cho rằng hành động vừa rồi của anh là quấy rối tình dục .
- Em sao vậy Minh ? Đây không phải em
Cô cười nhạt
- Tôi đã nói Ánh Minh anh quen đã chết rồi còn nữa anh không xứng để được gọi tên tôi , tôi hy vọng sẽ không bao giờ phải gặp lại anh nữa chào
Cô bước đi để lại anh giữa dòng người tấp nập nhìn cô nhẹ nhàng rời đi tim anh thắt lại cô nói anh đã giết chết cô , cô nói không muốn gặp lại anh nữa giữa dòng người náo nhiệt anh lặng lẽ rời đi .
Chiếc ô tô sang trọng lao đi trong màn đêm anh không biết mình đang đi đâu nữa chỉ là một lát sau anh đã đứng trong con ngõ nhỏ ấy nhìn lên căn phòng tối đen đôi mắt đầy bi thương , mệt mỏi .
Nằm trên chiếc giường quen thuộc cô không thể ngủ được trong đầu cô đầy ắp hình bóng anh khi nãy ánh mắt bi thương của anh làm trái tim cô nhói đau cô biết mình còn yêu anh nhưng trong tình yêu đó còn len lỏi chút hận thù cô chưa bao giờ muốn tàn nhẫn với anh vì anh đau cô cũng không hề thoải mái , lôi bức ảnh cũ mà cô không nhớ bản thân đã xé đi bao lần nhưng rồi lại hối hận tìm từng mảnh ghép lại với nhau . Trong bức ảnh một chàng thiếu niên đẹp trai đang khoác vai một cô nàng hơi mập chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn cô gái vô cùng ấm áp cô gái cười tít mắt . Đây là bức ảnh duy nhất cô giữ lại vì lúc đó cô còn cười vui vẻ biết bao còn bây giờ ai sẽ khiến cho cô cười đây ? Bóng tối bao chùm không gian góc phòng một bóng người ngồi ôm bức ảnh khóc nức nở .
End chap 21
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...