Một tay đặt trên vô-lăng, một tay gác lên cửa sổ xe chống cằm đầy chán nản, gương mặt Thanh chẳng chút biểu cảm. Chiếc Ferrari mui trần màu đỏ phóng đi với vận tốc nhanh trên con đường cao tốc dài và vắng.
Cho chiếc xe giảm tốc độ từ từ khi đi vào địa phận thành phố Nha Trang, nhỏ cố gắng cảm nhận hơi mặn của biển một cách trọn vẹn nhất, cố gắng thả hồn vào cơn gió biển mát mẻ tự do tự tại kia nhưng lại không thể. Không có chút tâm trạng.
Đỗ chiếc xe trước cánh cổng to của một căn biệt thự cỡ vừa màu trắng hai tầng nằm len lỏi trong rừng hoa giấy màu hồng rực rỡ chói lòa, cắn nhẹ môi rồi thở hắt ra. Buồn thật, cứ ngỡ valentine năm nay sẽ có thể hạnh phúc vui chơi rồi chứ, ai ngờ lại phải trốn biệt ở đây đón valentine một mình, có chút tủi thân.
Thế cơ mà là tại nhỏ, là nhỏ quyết định như thế thì trách ai bây giờ? Nhỏ có cái "tôi" lớn, Duy cũng lớn chẳng kém, chẳng ai chịu nhường nhịn ai lấy một chút nên năm nay cả hai đều phải chịu thiệt thòi.
À...mà nếu nói đúng hơn thì thiệt thòi chỉ có mình nhỏ thôi chứ Duy thì làm gì có, ở thành phố cậu thiếu gì người tặng quà valentine? Chắc sẽ không để ý đến món quả nhỏ bé của Thanh trong hàng tá quà tặng đó đâu. Nghĩ lại mà thấy buồn, yêu một hotboy cũng đâu có sướng?!
Cho xe chạy vào nhà, nhỏ mở cốp xe lấy cái túi xách ra rồi bước vào phòng khách. Bỗng chuông điện thoại lại reo.
"Mày rời thành phố rồi à?" - Nó ôn tồn hỏi.
"Hửm...sao mày biết tao không ở lại?"
- Thanh nhẹ nhàng thả túi xách xuống xuống chiếc ghế sofa đắt tiền, thản nhiên hỏi như chẳng lấy làm ngạc nhiên khi nó biết mọi chuyện.
Nhỏ biết là thể nào nó cũng sẽ để ý đến ly Esspresso đó.
"Chỉ đơn giản là biết thôi. Đón valentine một mình...cô đơn lắm!" - Nó nhún nhẹ vai, nói tiếp nhưng giọng có vẻ ngập ngừng.
"Cũng chẳng sao, quen rồi. Đây đâu phải là năm đầu tiên tao ở một mình ngày này. Mày đừng lo lắng quá cho tao, cũng đừng nói với hắn ta tao ở đâu. Tao muốn một mình mấy ngày này." - Thanh nói, giọng bình thường như thể không thể bình thường hơn được nữa mà chỉ có chính nhỏ biết, càng cố ra mạnh mẽ chính là càng tỏ ra yếu đuối.
"Vậy tao ra với mày nhé?" - Nó lo lắng.
"Không sao, đã bảo là tao muốn ở một mình. Mày đừng lo, tao không phải là đứa dại dột, sẽ không có chuyện gì..."
"Thật ra thì tao thấy mày bỏ đi mấy ngày như thế này mà không nói Duy cũng tội hắn ta. Mày hiểu là Duy yêu mày mà? Là "yêu" chứ không phải "thích". - Nó ngồi trước bàn làm việc, tay cầm điện thoại còn tay còn lại thì xoay xoay cây bút bi.
"Đừng...ở lại mà chơi valentine với tên Phong của mày đi. Mày mà ra đây sớm tối gọi điện thoại anh yêu, em yêu tao chịu không nổi đâu. Chắc chết sớm mất!" - Thanh nhăn mặt cười cười.
"Hừ...là tao có lòng tốt mà mày từ chối đấy nhé, có gì thì đừng hối hận. Cơ hội không quay lại thêm lần nữa đâu." - Nó bĩu môi.
"Tao chắc chắn, mày không cần tới đâu, tao vẫn ổn." - Thanh cười hiền.
"Có thật là ổn không đó? Tao thấy mày với tên Duy đó làm căng mọi chuyện lên quá nên giờ mới cạch mặt nhau thế này này. Chuyện đó chẳng phải không sớm thì muộn sao? Mày lo lắng chuyện chi? Nếu sợ thì sau đó cứ uống thuốc là được." - Nó nhíu mày.
"Chỉ là tao sợ, tao không muốn lại như thế. Cảm giác của tao lúc đó, đã rất đau rồi, nếu lại xảy ra lần nữa chắc tao chết. Thời gian này là không thể...có thai lúc này...là điều không nên..." - Thanh lắc đầu, thở dài. Ngày xưa là một vai trò khác, nếu bây giờ nhỏ có thai trong cái hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng thế này, nhở có chuyện bất trắc gì thì sao?
Nói sao đây nhỉ? Nỗi sợ của Thanh bắt đầu từ nỗi ám ảnh bi kịch của sự việc cách đây 7 năm.
Bảy năm trước là khoảng thời gian mà những tập đoàn đứng đầu như KWT, Trần gia, Lê gia, D.E.A.T.H, Vũ gia, Nguyễn gia...phát triển mạnh mẽ nhất. Sự tiến bộ vượt bậc và gặt hái được nhiều thành công hái ra tiền khiến nhiều kẻ căm ghét. Đó cũng chính là một phần lý do quan trọng nhất dẫn đến một bi kịch.
Thông thường, khi con người đã đi vào bế tắc thì sẽ cố gắng tìm đường thoát thân, bất chấp tất cả mọi thứ, chỉ cần đạt được mục đích là tất cả những gì họ quan tâm.
Thậm chí không thể cạnh tranh công bằng trên thương trường lũ người đó chấp nhận mình là kẻ tiểu nhân, sử dụng những toan tính hèn hạ mà tất nhiên, trong đó không thể nào thiếu việc thuê mafia, băng đản xã hội đen
thanh toán những kẻ ngáng đường.
Điều đó không nằm ngoài dự tính của Trần Lâm (papa Thanh nè!!!), ông không khó để đoán ra việc đó bởi thương trường vốn dĩ là như thế.
Muốn leo lên, trước hết phải dọn sạch kẻ đứng mình trước cái đã, như thể mới có thể thuận lợi mà từng bước phát triển.
Đối với Trần Lâm ông, những kẻ như thế không đáng để ông bận tâm, không đáng để hao tâm tổn sức vào cho phiền toái. Chiêu trò vặt vãnh chẳng thể đấu lại một vị chủ tịch có thể từng bước đưa một tập đoàn vô danh lên đến hàng top thế giới chỉ trong vòng chưa quá 10 năm ngắn ngủi. Thế thì Trần Lâm tất nhiên phải có bản lĩnh, tài cán đặc biệt rồi.
Chỉ có một điều khiến ông phải suy nghĩ, đó là gia đình. Thanh lúc này vốn dĩ chỉ mới là cô bé 11 tuổi vẫn còn rất thơ ngây mặc dù quậy như quỷ sứ. Nam thì bước sang tuồi 13 nên bắt đầu chính chắn hơn, lịch thiệp hơn đúng theo như kiểu con nhà quyền thế. Vấn đề là ông không sợ bọn người kia sẽ làm gì hai đứa con cưng của mình, có khi tiếp xúc với cả hai một lúc lại chạy mất không chừng...(Wow...hai anh em nhà này kinh!)
Cái ông lo lắng chính là bà Minh Nguyệt - Trần phu nhân. Thật sự ông cũng chẳng hiểu tại sao lại là vào lúc này bà lại mang thai. Đứa trẻ trong bụng chính là em của Thanh và Nam.
Khi đứa bé trong bụng đã dần thành hình, cái bụng thon thả của Bà Minh Nguyệt nhô lên tròn trĩnh, đó là vào đầu tháng thứ 6 của thai kì. Ông Trần Lâm cứ mong rằng mọi thứ cứ thế qua đi đừng xảy ra bất cứ chuyện gì vào những ngày tháng này. Đã 6 tháng trôi qua vẫn yên ổn, mong rằng 3 tháng cuối sẽ êm xuôi.
Có điều, ông muốn như thế nào còn phải tùy thuộc vào ý định của trời, Ngay tối hôm sau, lũ người mặc áo đen bặm trợn kéo đên đông nghịt. Trên dưới không ít nhất 400! Tay người nào người nấy cũng cầm gậy gộc, dao búa, rất đáng sợ vây kín khu dinh thự của ba nhà Kiwasato, Trần gia và Lê gia.
Dù đã cố gắng rất nhiều, ông luôn bên cạnh bảo vệ cho vợ mình nhưng mà một nhát dao chém! Ông chính là người đáng lý ra phải nhận vệt dao cắt sâu đầy đau đớn ấy. Thế mà vết cắt ấy lại hiện rõ ràng trên cái bụng tròn nhẵn nhô cao kia. Bà Minh Nguyệt lao ra chắn cho ông Trần Lâm, máu tươi tràn ra thấm ướt lớp vải áo dày của bà.
Kết cuộc...cái thai đã...bị mất. Ông Trần khẳng định, chắc chắn với vị bác sĩ rằng hãy bỏ đứa bé và bảo vệ lấy mẹ nó. Trong tình cảnh chỉ cứu được một trong hai, ông chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống phải quyết định khó khăn ấy. Một bên là con, một bên là vợ...thật sự rất bối rối!
Thanh sau nghe tin mẹ sẩy thai cũng trầm mặc, nhốt mình trong phòng gần cả tháng, gương mặt lầm lì ít nói hẳn, chưa kể mỗi đêm đều ôm gối thút thít khóc một mình cho đứa em còn trong bụng mẹ chưa kịp thấy mặt. Thanh thương đứa em trong bụng ấy lắm!
Đó chính là lý do sáng sớm hôm ấy tỉnh dậy, khi thấy trên người mình chẳng còn lấy một mảnh quần áo nào, nhỏ chẳng cần nghỉ ngợi nhiều mà nổi cáu với Duy. Nhỡ có thai thì nhỏ biết tính thế nào đây. Trong khi còn chưa tới 1 năm nữa là đến "Ngày Tái Giá"? Trong khoảng thời gian này là khoảng thời gian mà những người trong tổ chức đấu đá nhau và Tứ ma nữ là mục tiêu hàng đầu.
Khi đó với cương vị là một người chị, Thanh đã suy sụp như thế. Vậy thì nếu là ở cương vị của một người mẹ bị mất đi đứa con trong bụng, nhỏ sẽ cảm thấy thế nào? Chắc sẽ chết mất!
Lặng người đi với những dòng hồi tưởng, Thanh không tiếp tục cuộc nói chuyện điện thoại với nó nữa, im lặng nắm chặt điện thoại trong tay. Nó cũng biết ý, hiểu là con bạn thân đang kìm nén nỗi mất mát vào trong nên cũng chẳng nói tiếp, âm thầm lặng lẽ gác máy.
Thở dài...nó cũng từng có suy nghĩ như Thanh vậy, rất sợ nhưng lại không tránh. Nó tin là mình có thể vẹn toàn được mọi thứ.
Nhìn vào chiếc điện thoại nằm trong tay, nó phân vân không biết có nên gọi không. Gọi một người biết cách xoa dịu đi nỗi đau lớn trong tim của cô gái nhỏ ngốc nghếch kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...