Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Kể từ cái ngảy xảy ra cãi vả cho đến giờ cũng được bốn hôm, Thiên với Nam thì làm lơ Hải Vy với Hải Anh, mà nói một cách chính xác hơn là chưa từng gặp mặt kể từ đó đến nay.
Thanh và Duy thì ở trong tình trạng còn tệ hơn như thế, sống chung nhà, chung một bầu không khí mà lúc nào cũng làm mặt lạnh với nhau, thực ngột ngạt. Riêng về nới với hắn thì trái ngược hoàn toàn, rất ư là bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà kể cũng phải, rõ ràng sau vụ việc đó, Phong có hơi tức giận nhưng mà xét về mặt khác, hắn cũng khá "hời" trong vụ này. Thế thì ngu gì mà giận tiếp, giận dai thì đến khi nó ghét không thèm nhìn mặt hắn luôn thì khổ à?
Một buổi chiều đầy nắng với bầu không khí đầu năm mát mẻ, tụi nó ngồi ngay chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ nhìn ra dòng xe tấp nập qua lớp cửa kính.
Cả đám im lặng không lên tiếng.
Bê ly cappuchino nóng đặt trên bàn lên miệng nhấp một ngụm, nó mở lời:
- Sao không ai nói gì thế? Không khí này thật không quen. - Nó nhàn nhã.

- Nếu mày vào trong trường hợp của tụi này thì biết. - Hải Anh cau có, lấy ly cocktail lạnh lên uống ừng ực hạ hỏa.
- Thì làm hòa đi, chẳng lẽ lại muốn tiếp tục cái tình trạng này sao? Không lẽ lại muốn tao nhắc hai ngày nữa là valentine rồi à? - Nó bĩu môi.
- Hừ...tao cũng có muốn đâu? Nhưng rõ ràng nếu mà nói ra thì không chỉ tụi tao có lỗi trong chuyện này, bọn họ cũng có lỗi mà? - Hải Anh dung dằng không chịu nhượng bộ.
- Thế mày tính kéo dài chuyện này? - Nó nhướn một bên mày?
- Không! Khi nào chị Vy với anh Nam hòa thì tao mới nói chuyện lại với anh Thiên. - Hải Anh không chút do dự lắc đầu, nó tự dưng lại cảm thấy
cô bạn này phiền phức.
- Rõ là...làm sao thì làm, không thì valentine năm nay mày chẳng có quà đâu. - Nó thở dài.

- Hứ...không cần. Chỉ cần tao nói một tiếng, thiếu gì người chen nhau mà tặng? - Hải Anh hất mặt tự tin.
- Mày...thật là! - Nó lắc đầu ngán ngẩm.
Đúng lúc này, Thanh không nói không rằng mà đứng bật dậy, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi và ưu phiền nhìn nó, lãnh đạm nói:
- Tao về trước...có chuyện gì thì gọi sau. - Thanh nói xong rồi cầm túi xách bước thẳng ra khỏi quán café không thèm ngoái lại nhìn.
- Chị cũng về trước nghỉ ngơi, có chút mệt mỏi. Hai đứa cứ ở lại nói chuyện. - Vy cũng giống như Thanh vội vàng rời khỏi đó, ánh mắt của cô nhìn thật buồn.
- Cái gì thế này? - Nó nhăn mặt.
- Thôi, nếu hai người đó về rồi thì tụi mình cũng về luôn chứ còn ngồi tiếp ở đây làm gì? Tao về trước á, mày ở lại thanh toán đi. - Hải Anh nhìn theo hai hình dáng vừa khuất bóng, nói với nó rồi đứng dậy trốn đi mất.
Nhìn ba con người vừa mới tới chưa được 15p đã nhanh chóng bỏ đi, nó chỉ biết tặc lưỡi nhún vai mà thôi. Bất chợt, nó nhìn về phía ly café espresso của Thanh.
Esspresso là café Ý, là café đen đậm đặc, rất đắng. Thanh rất ít khi uống loại này trừ khi nhỏ muốn cảm nhận vị đắng của nó, để lấn át cảm xúc của bản thân. Đến bây giờ thì nó mới chợt hiểu ra Thanh đang buồn phiền về điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui