Hắn ngồi lại trên ghế, thần người một lúc thì tức giận buông tiếng chửi thề. Đang đoạn cao trào gây cấn mà lại cắt ngang khiến hắn bức bối không chịu được. Chỉnh trang lại bộ quần áo cho bớt xộc xệch, hắn ngồi khoanh tay xem xem tên nào cả gan dám cắt ngang cuộc vui của bản thân.
Nó hấp ta hấp tấp chạy nhanh ra ngoài cổng thì thấy Thanh và Duy đang ngồi trên con Audi mui trần vẫy tay. Nhìn thấy cái bản mặt tươi cười rất phởn kia khiến nó muốn cho ăn một cước sang tới tận Trung Quốc nhưng vẫn phải nín nhịn.
Mở cổng cho chiếc xe chạy vào, nó chưa kịp nói thì cái giọng của Thanh đã oang oang lên rồi:
- Mày làm cái gì trong nhà mà như con rùa thế? Tao nhấn chuông cả buổi trời thì mới thấy mày bò ra. Mày có biết trời nắng thế nào không mà để tao đứng phơi dưới ông mặt trời?
- Ai bảo thích đi mui trần lắm cơ? Ráng chịu. - Nó cộc cằn hất mặt khoá cửa rồi đi vào nhà, xuống thẳng bếp rót nước uống để hạ hoả. Nói chuyện tiếp với nhỏ, nó sợ không kìm được mà cho ăn 1 đạp.
Thanh nhìn theo nó mà lơ ngơ chẳng hiểu. Hở? Cái thái độ gì đây? Quay sang nhìn Duy thì nhận được lái lắc đầu chịu thua của cậu, nhỏ lại càng khó hiểu. Bình thường nó có thế này đâu? Hay tại hôm nay trời nóng nên nó trở chứng?
Nhanh chóng gạc mọi suy nghĩ sang một bên rồi đi vào nhà. Dù gì thì nó thế nào trời còn chẳng hiểu thì người trần mắt thịt như Thanh làm sao có khả năng đó? Dù nói là thế, nhưng chữ "tò mò" cứ như đập vào mặt Thanh.
Vừa bước vào phòng khách thì Thanh với Duy đồng loạt rùng mình. Sao tự dưng không khí lạnh thế nhỉ? Rõ ràng ngoài kia trời nắng chang chang, trong nhà cũng chẳng bật điều hoà thì cớ gì nhiệt độ lại xuống thấp đến thế?
Liếc mắt tới bộ sofa, Thanh thấy hắn và hình như, nhiệt độ của khu vực xung quanh đấy còn thấp hơn ở đây. À ra nguyên nhân là đây. Nhiệt độ xuống thấp vậy cũng là do cái tên mặt lạnh như tiền cùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác kia.
- Mày sao vậy? Mặt cứ y như cục băng ấy? Mới chui từ trong tủ lạnh ra à? - Duy hỏi han hắn.
- ... - Hắn không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm.
- Mày, đang làm tao rét đấy! - Duy nuốt nuốc bọt, khó khăn lên tiếng. ( Ngoài trời đang nóng mà! )
- Hai người về đây làm gì? - Hắn lên tiếng, giọng đều đều lạnh tanh.
- Hở...về...về nghỉ...với lại ăn trưa. - Duy lắp bắp.
- Ăn xong thì xéo nhanh. - Hắn trừng mắt.
- Này, dù gì thì đây cũng là nhà tôi nhé. Anh đừng có q... - Thanh bức xức nói nhưng ngay sau đó thì im bặt khi nhận được tia laze của hắn.
- Lẹ... - Hắn nhướn mày, ngay sau đó là có hai con người cầm tay nhau chạy như bay vào bếp.
Vừa bước vào bếp, cả hai đã thấy cảnh tượng nó đứng trước tủ lạnh tu ừng ực chai nước...thứ 4. Mặt nó nhăn như khỉ, đầu bốc hoả trái với tảng băng Bắc Cực ngoài kia. Hai con người, hai trạng thái nhưng cùng một cảm xúc.
- Mày...tính tự sát bằng nước à? Tính uống căng bụng, rách bao tử để chết hả? - Thanh nhìn nó, mặt thộn ra.
- Con điên! - Nó mắng, trắng trợn lên.
- Á...tao xin lỗi, đừng nhìn tao nh...ư thế! - Thanh hét toáng lên rồi chạy ra đằng sau lưng Duy.
- Rỗi hơi...tối nay đi với tao. - Nó lườm rồi lại tiếp tục uống nước.
- Mày tính đi đâu à? - Thanh ló đầu ra sau lưng Duy.
- Tới công ty.
- Đến đó đêm hôm làm gì? Bộ đầu óc mày có vấn đề rồi à? - Thanh phản bác ngay.
- ... - Nó nhíu mày. Đầu óc có vấn đề?
- À à không...tao nói nhầm...tao đùa thôi chứ tao biết mày rất thông minh. Nhưng lí do mày muốn đến đó làm gì? Chán chết. - Thanh cuống quýt.
- Hừ...bắt tên nội gián. - Nó nhăn mặt đặt chai nước xuống bàn.
- Nội gián? Mày biết ai rồi à? - Thanh nghệt mặt.
- Phải...Lâm Anh Đức... - Nó gật nhẹ đầu.
- Tên phó tổng dê già? - Thanh nhướn mày, không phải chứ?
- Chắc chắn, hắn ta vừa xâm nhập vào máy tính của tao ở công ty chắc là để tìm báo cáo chỉnh sửa lại nhưng bị tao phát hiện ra, thả một đàn virut rồi. Nếu muốn sửa bản báo cáo đó, chỉ có cách là thao tác trên máy của tao thôi, tao dám khẳng định tối nay hắn sẽ lẻn vào phòng làm việc của tao rồi chỉnh sửa. - Nó tự đắc.
- Sao mày biết? Nhỡ không phải tối nay thì thế nào? - Thanh gãi đầu.
- Ngốc...ngày mai là nộp hết báo cáo lên trên tổng công ty rồi nên chỉ có thể sửa tối nay thôi. Vả lại vừa qua có một dự án rất lớn, nếu sửa báo cáo đợt này thì món tiền bị luồng ra ngoài cũng khoảng gần 500 tỉ. - Nó đăm chiêu tính toán rồi thản nhiên nói.
- Thế mày tính làm gì? Ngang nhiên đi vào bắt sao? Vậy nếu hắn ta chối thì mày lấy gì để buộc tội đây?
- Camera. - Nó nhún vai.
- ... - Thanh chợt chau mày rồi nhanh chóng dãn ra, hiểu rồi.
- Vậy có cần bọn này đi theo không? - Duy nhanh nhảu.
- Không đâu, việc cỏn con thôi nên cũng chẳng cần nhiều người đi. - Nó lắc đầu.
- Thế thôi mà cái tên ngồi ngoài phòng khách bị sao thế? - Duy hơi liếc ra ngoài.
- Không có gì đâu. - Nó liếc Duy và Thanh rồi nghiến răng nói. Chẳng phải tại hai người thì còn tại ai nữa đây?
- Thế sao mặt hắn ta như vừa mới ở Bắc Cực về ấy nhỉ? - Thanh xoa cằm.
- Giờ muốn sao đây? Nhiều chuyện à? Xin lỗi nhưng ở đây chẳng có chuyện gì để nói đâu nhé. Hai người còn nói thêm tiếng nào thì đừng trách tôi đá bay hai người ra cổng. - Nó chống hông, gương mặt thách thức đầy sát khí.
- ... - Duy với Thanh im lặng, đến nhúc nhích còn không dám.
Nộ khí bừng bừng lấn sang tới tận chỗ hai người lạnh sống lưng. Ai chứ Trúc Lâm mà đã nói thì chắc chắn làm, mà làm thì có khi chẳng phải đá ra tới cổng mà đá về Nhật luôn ấy chứ? Một bài học kinh nghiệm đầy đau khổ nhưng lại rất chính xác: Đừng bao giờ đùa với quỷ!
- Hứ! - Nó quay ngoắc đi ra ngoài phòng khách, tay cầm theo chai nước.
Đến khi nó đi mất tiêu rồi, cặp đôi này vẫn chẳng dám hó hé. Sát khí của nó vẫn còn luẩn quẩn quanh đây, thật đáng sợ.
Tuy nhiên, 5ph sau khi cơ thể bắt đầu được thả lỏng thì con ác quỷ đó lại bước vào, trên tay là một tập hồ sơ dày.
- Điều tra cho tao người này, những hoạt động của ông ta trong suốt 20 năm qua. - Nó cất tiếng nói trầm có chút gì đó buồn lắm, tay ném tập hồ sơ lên chiếc bàn trước mặt Thanh.
- Ai thế? - Nhỏ cầm tập hồ sơ lên mở ra xem.
Gương mặt trắng bệt, mắt mở to lo sợ đến mức nói không nên lời. Không phải chứ? Là người này sao? Nó có lầm không? Không thì cái đầu kia đang suy nghĩ điều gì mà làm vậy? Chuyện này quả thực phi lý!
- Sa...sao lại là... - Thanh lắp bắp.
- Không biết, cứ điều tra đi. Tao cũng mong nó không phải... - Nó ngước lên nhìn trần nhà.
- Chắc chắn không phải, không cần điều tra làm gì đâu. - Thanh ném tập hồ sơ lại xuống bàn.
- Làm đi! - Nó gắt.
- Nhưng không thể thế được! Vô lí! - Thanh cũng gắt lại với nó, mắt rưng rưng.
- Trúc Thanh! Đau nhưng phải nén...mày nên hiểu, tao cũng đau lắm chứ. Bao nhiêu năm tin tưởng, cuối cùng chỉ là lợi dụng. Tao....chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. - Nó mím môi, quay mặt đi.
- Nhưng... - Thanh ngẩn mặt lên nhìn về phía nó, sau đó lại cuối gằm mặt xuống.
Thanh cảm thấy tổn thương thật sự. Bao nhiêu năm qua xem kẻ đó như người thân trong gia đình, như máu mủ đầy tin tưởng. Thế mà cuối cùng...lại là sự dối trá, lọc lừa thế này đây.
Tất cả không gian xung quanh im lặng, chùng xuống. Nó mím môi. Điều tra ư? Nó đã suy nghĩ rất nhiều mới có thể nói với Thanh điều đó. Tổn thương thật sự. Nó biết tất cả mọi thứ, biết hết rồi. Bảo với Thanh điều tra chỉ là để cho bản thân thêm một tia hy vọng thôi, mong mỏi tất cả là sự hiểu lầm, là nó sai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...