Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Bỏ lại cặp đôi còn đang bơ vơ nhìn hai người đó ở chốn này, hai cái mặt ngu ngơ nhìn nhau một hồi rồi cũng bó tay. Thanh chỉ mới là mặc áo tắm đi tắm nắng ở biển mà đã vậy rồi, Duy mà theo nhỏ sang Anh làm việc, xem nhỏ lúc chụp hình rồi sẽ tức điên nữa!
- Chậc...cái thằng... - Hắn tặc lưỡi.
- Ghen quá đáng. - Nó cười khẩy.
- Mà sao em qua đậy sớm vậy? Anh nghĩ chắc hai ngày nữa em mới qua?
- Đi sớm xả stress, dạo này đau đầu quá! - Nó lại kéo kính lên, tiếp tục nằm tắm nắng.
- Này...em không sợ anh ghen giống Duy sao mà còn làm vậy? - Hắn chau mày tỏ vẻ không hài lòng.
- Thế anh làm gì được em? - Nó cười khẩy.
- Em... - Hắn tức nghẹn họng.
- Anh có gì muốn nói hay sao? Gọi người khác mà không nói nữa là hơi bất lịch sự đấy. - Nó dửng dưng trếu tức hắn.
- Được đấy! Em được lắm! - Hắn nghiến răng.
- Cảm ơn vì lời khen.
Hắn há mồm nhìn nó ung dung. Cái kiểu gì đây? Hắn nói đến thế mà vẫn thản nhiên đáp lại như vậy, rõ ràng là muốn thách thức sự nhẫn nhịn của hắn!
Thật là quá đáng, nó có xem hắn là người yêu không thế? Đang lẽ sau gần hai tháng gặp lại, nó phải hỏi han hắn thời gian qua thế nào chứ? Có ăn no ngủ kĩ hay không? Có gặp chuyện gì khó khăn không?
Thay vào những suy nghĩ của hắn là thái độ bình thản đến phát điên của nó. Hắn hậm hực ngồi quay lưng hẳn sang một bên, hai tay khoanh trước ngực với vẻ mặt cực-kì-nghiêm-trọng!
Mất một lúc thấy hắn không nói lấy một tiếng làm nó cảm thấ bất bình thường. Tháo cặp kính đen xuống, nó nhìn thấy tấm lưng rộng dăng quay mặt về phía mình. Chống hay tay xuống nên cát, nó ngồi dậy rồi chọt chọt vào lưng hắn:
- Này...Phong! Anh giận à?
- Tránh ra. - Hắn nghiêm giọng.

- Thôi mà...em đùa chút. Anh dỗi làm như con nít không bằng. Anh nên nhớ anh sắp 19 rồi đấy! - Nó kéo áo hắn.
- Kệ...buông ra. - Hắn hắt gỏng.
- Không buông! - Nó cương quyết.
- Buông ngay! - Hắn gắt.
- Không!
- Buông!
- Không!
- Đã nói là buông ra ngay! - Hắn quay lại hất tay nó làm nó đang quỳ trên chiếc khăn phải ngã sang một bên.
- Á! - Nó kê lên một tiếng làm hắn chú ý.
- Tiểu Lâm! Em...có sao không? - Hắn hơi sững người nhìn nó rồi đỡ nó ngồi dậy.
- Anh đúng là đồ quá đáng, trẻ con vừa thôi! Hức... - Nó quát hắn rồi nấc lên khiến hắn ngỡ ngàng. Đôi mắt tím trong veo trước mắt đang ngần ngận nước, gương mặt xịu xuống vì đau trông đến tội nghiệp.
- Anh...anh xin lỗi! Em có sao không? Đau lắm không? Trầy cả rồi... - Hắn bối rối cầm tay nó lên, ngay ở khuỷu tay, mấy vết xướt nhỏ bé đã sưng lên và rướm máu nổi bật trên làn da trắng.
- Anh bỏ ra! - Nó phụng phịu.
- Để im anh xem nào! Em đừng có bướng được không? - Hắn khó chịu nói, đôi mắt cứ dán chặt vào vết thường cỏn con của nó còn tay thì thì liên tục xoa nhẹ.
Nó im lặng ngồi không nói nữa, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Khoé môi chợt nhếch lên một nụ cười, nó không ngờ hắn ngốc vậy. Chỉ một cú đẩy nhẹ thế thôi thì có gì ghê gớm chứ? Nó là Bắc ma nữ mà, vốn dĩ đã không té do cú hất tay đó nhưng thôi, thêm tí kịch cũng hay. Nó muốn xem phản ứng của hắn ra sao. Xem ra nó cũng đáng đi làm diễn viên đấy chứ? Qua mắt cả một con người kinh nghiệm đầy mình như hắn thì khả năng không tồi.
Duy ấn Thanh vào trong chiếc BMW của mình rồi lái thẳng đến khách sạn. Do cả hai dùng dằng và cả nguyện chặng đường chỉ một mình Thanh gắt gỏng nên nhỏ cũng không để ý rằng Duy đưa mình về...khách sạn QUEEN?!?
Duy bực tức không thèm trả lời nhỏ lấy một câu mà kéo thẳng nhỏ ra khỏi xe, lên thẳng lầu và vào thẳng phòng 2056.

"Cạch"
Đóng cửa và khoá chốt, Duy đẩy Thanh vào phòng khiến nhỏ chúi nhủi xuống giường. Lồm cồm ngồi dậy ngay mép giường, Thanh ngẩn mặt lên nhìn Duy đầy khó hiểu:
- Anh làm gì vậy? Sao lôi em vào đây?
- Xem ra anh phải dạy lại em rồi. Có chồng mà còn mặc áo tắm ra biển là thế nào? - Duy đứng khoanh tay trước mặt nhỏ.
- Chồng gì? Chúng ta chưa kết hôn đâu mà chồng con nhé! - Thanh khó chịu phản bác.
- Oh...thế là em chưa biết gì à? Cách đây hai tuần, pama anh sang gặp pama em rồi.
- Thì sao chứ...hả? Cái gì cơ? - Thanh phẩy tay nhưng sau đó khựng lại.
- Mẹ em quyết định giao em cho anh rồi nên em chính thức trở thành vợ anh rồi nhé. - Duy hất mặt.
- Anh điên à? Chỉ mới là pama gặp thôi, em cũng chưa quyết định đi lấy chồng à nha. - Thanh gắng họng cãi.
- Pama em đã quyết rồi thì đừng có mong mà cãi lời. - Duy nhe nhởn.
- Nhưng anh quên à? Em vẫn còn hôn ước với bên nhà Triệu gia nhé.
- Anh không lo, pama em bảo sớm muộn cũng sẽ huỷ hôn ước đó thôi! - Duy khoái chí.
- Em không tin. Có phải anh làm sức ép gì với pama em không? - Thanh nhìn Duy đầy gnhi ngờ.
- Anh không biết...anh bắt đền! Ba em còn dặn ba anh là về nhà khuyến khích anh nhanh nhanh đấy, pama em muốn có cháu! - Duy hất mặt.
- Anh! Nhưng anh điên à? Em với anh còn chưa kết hôn đấy, ở đó mà con với cháu! - Thanh chỉ thẳng tay vào Duy.
- Thì sao? Anh không quan tâm. Có con rồi rước em về dinh cũng chưa muộn. - Duy nhún vai hờ hững.

- Nhưng em chưa đủ tuổi, mới 17 thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên! - Thanh bĩu môi.
- Thì sao? Chẳng phải con đường chúng ta đang đi vốn không coi trọng pháp luật sao? Chỉ cần chủ tịch Trúc Hải vào chủ tịch Nguyễn bắt tay nhau đứng lên cất tiếng nói thì sẽ được thôi. Thế lực của hai bên thế nào, em phải biết chứ? - Duy tỏ vẻ bình thản như chẳng có chuyện gì to tát.
- Nhưng em không muốn! Em còn trẻ, em chưa muốn có con vội, để dành thời gian đi chơi có phải sướng không? Có con rồi phải ở nhà làm vợ hiền dâu thảo, em không chịu nổi cánh đó. - Thanh ấm ức.
- Đến đó gửi con cho pama giữ. Họ chắc chắn không từ chối. - Duy vẫn cứ lí lẽ. ( Xem ra anh này muốn có con lắm rồi )
- Nhưng...nhưng... - Thanh cứng họng, nói mãi không thành câu.
Nhỏ không hiểu nổi Duy đang suy nghĩ cái gì nữa? Chẳng phải điều này trước đây Thanh đã từng nói rồi à? Thời điổm này là chưa thích hợp. Nguy hiểm còn xung quanh, thân mình chưa chắc đã bảo vệ nổi, huống chi...
- Anh không cần biết. Chỉ biết là em mang tội đã có chồng rồi mà còn để mấy tên vô lại ngoài kia ngắm là sao? Lại còn mặc áo tắm ai mảnh nữa chứ! Em tính chọc điên anh à? - Duy cúi mặt xuống sát mặt nhỏ.
- Thì sao? Ra biển không mặc áo tắm thì mặc gì? Anh vô lý vừa thôi. - Thanh trừng mắt.
- Nhưng có cần phải hai mảnh không?
- Thời trang, em thích thế. - Thanh hất mặt thách thức.
- Em đúng là hư lắm rồi nhé. Không dạy không được. - Duy nhăn mặt, đôi mắt khẽ kiếc xuống dưới rồi lại đỏ mặt hướng mắt lên đối mặt với Thanh. Đến cậu mà còn đỏ mặt muốn chảy máu mũi thì lũ sói già ngoài kia thì sao? Nghĩ đến lại càng tức hơn!
- Anh dám! - Thanh thách thức.
- Em nghĩ anh không dám à? Tình trạng của em hiện tại...nên nhớ là anh thịt em dễ lắm đấy! - Duy sấn tới làm Thanh ngả người ra sau cho tới khi nằm hẳn xuống giường.
- Anh...dừng lại! Em thua! - Thanh giơ tay xin đầu hàng.
- Muộn rồi cưng. Em nghĩ sao thế? Khiêu khích anh cho đã rồi bảo thôi, dễ vậy à? Anh chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ sinh cho pama một đứa cháu thôi. - Duy chụp hai tay nhỏ để lên đầu.
- Anh là đồ đểu! - Thanh nghiến răng, cố ẹo người nhưng...vô ích!
- Đểu nên em mới mê anh thế chứ? Nghĩ lại cũng đáng mà? - Duy nhếch môi, cúi mặt lại gần hơn nữa.
- Anh...anh tránh ra...anh...ưm...ưm... - Thanh bị bịt miệng nhanh chóng nhờ nụ hôn của Duy.
Thanh mở tròn mắt ra nhìn con người trước mặt. Duy...hắn ta...dám? Cô không thể tin được là cậu dám làm điều ấy. Cô thật sự chưa chuẩn bị tinh thần làm vợ, làm mẹ. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Mẹ nó vốn đã bước chân vào con đường tội lỗi, nay ba nó cũng sắp bước vào chốn ấy thì khi sinh linh ấy ra đời, sự nguy hiểm rình rập xung quanh nó là vô kể!

Thanh không đủ tự tin để bảo vệ đứa con của mình, nhỏ không đủ khả năng để lúc nào cũng có thể bảo vệ con. Chỉ cần một giây lơ là, chỉ cần một giây thôi thì nguy hiểm sẽ chộp mất đứa bé khỏi tay Thanh, đó là chuyện sớm muộn.
Không thể vùng vẫy khỏi Duy, một giọt nước trong veo chảy ra từ khoé mắt. Đúng lúc ấy, Duy mở bừng mắt nhìn nhỏ rồi ngồi dậy. Cả hai thật sự không biết phải làm sao.
- Đừng khóc...anh không làm điều đó đâu! - Duy gạt đi giọt nước mắt của Thanh.
- Nhưng em... - Thanh ngẩn mặt lên nhìn Duy muốn giải thích.
Kết hôn với Duy là điều nhỏ thật sự muốn nhưng không phải là bây giờ. Mọi thứ, cái gọi là nguy hiểm bây giờ mới chính thức bắt đầu...
- Suỵt...anh hiểu em nghĩ gì, em cảm thấy lo điều gì. Chuyện của chúng ta, sau khi kết thúc tất cả, anh nhất định sẽ sang hỏi cưới em ngay lập tức. Thật sự là bây giờ anh dù không muốn thật đấy, anh muốn nhanh chóng rước em về nhà nhưng mà...anh tôn trọng suy nghĩ của em. - Duy đặt tay lên môi nhỏ, ra dấu im lặng rồi nói.
- Em...
- Thôi được rồi. Em thay đồ đi rồi chúng ta đi chơi, mặc vậy sẽ cảm lạnh mất! - Duy cắt ngang lời lời Thanh.
Cậu hiểu đó là lời giải thích nhưng giải thích làm gì trong khi Duy hiểu tất cả? Suy nghĩ của Thanh hoàn toàn đúng.
- Ơ...nhưng đồ đâu em thay? Đây là đâu? - Thanh lớ ngớ.
- A...anh quên hỏi em ở khách sạn náo mất rồi. Đây là phòng anh, phòng 2056 khách sạn Queen. - Duy đập tay vào đầu một cái.
- CÁI GÌ? Khách sạn Queen? - Thanh hét lên.
- Phải, sao em hét to thế! - Duy bịt tai lại.
- Quái lạ... em ở đây ba hôm rồi mà chưa gặp anh? Em ở phòng 2053. - Thanh tròn mắt.
- Sao? 2053? Cùng một dãy hành lang sao chúng ta chưa từng gặp? - Duy ngạc nhiên.
- Ai mà biết? Thế là hiểu em với anh không có duyên rồi. - Thanh nhếch môi.
- Làm sao mà không có duyên được? Chắc tại anh đi sớm về khuya nên ít gặp thôi. - Duy ngay lập tức bác bỏ.
- Thì thôi. Em về phòng thay đồ, hẹn gặp anh sau. - Thanh nhún vai rồi đứng dậy.
Nhỏ bước đi một mạch thẳng ra khỏi phòng không thèm ngoảnh lại lấy một cái. Duy ngồi bên trong chỉ biết ngả người nằm xuống giường, nén lại tiếng thở dài vào bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui