Những tên ham hố cứ nhắm mắt nhắm mũi lao lên như những con thiêu thân. Đối với họ, chỉ cần giết được một kẻ trước mặt thì coi như càng gần với chiến thắng, nhưng đối với những kẻ thông minh, lánh mặt để những thằng ngu đần chém giết lẫn nhau rồi sau cùng lại bước ra nhận giải vì vẫn còn đứng vững. Những kẻ như thế mới mong có chút cơ hội để ngồi lên "Chiếc ghế vàng".
Một tên cầm thanh ...mã tấu dài và to lao đến trước mặt Thanh vô cùng hùng hổ. Hắn ta cứ ngỡ một đứa con gái thì chẳng biết làm gì ngoài giặt giũ, nấu cơm (Nhầm to! Kêu chị ấy đánh nhau còn được, kêu chị ấy nấu ăn giặt đồ thì chẳng khác gì đại hoạ! >. )
- Phải cố gắng nhiều đấy! - Nhỏ cười mỉa, từ tốn nói.
Ngay sau đó, Thanh hất tay tên đó ra và...
"Xoẹt"
Lưỡi kiếm của Thanh đã đi ngang đôi chân tên ngu ngốc ấy một cách ngọt xớt không chút khó khăn. Tên đó ôm chân nằm lăn ra đất, máu bắt đầu chảy, chảy như sông dưới chân nhỏ và lưỡi kiếm máu vẫn chưa khô. Xoay người, lại thêm một tên khác được nhỏ cho một đường sâu ngay chân và ngã xuống rên la đau đớn.
Dường như, trong đôi mắt ấy không hề ánh lên chút sợ hãi nào, cũng chẳng nhìn ra được nỗi đau đớn của những con người trước mặt, cũng không còn long lanh như sự vốn có của nó. Trong đôi mắt ấy, chỉ còn lại mùi vị của máu, sự lạnh lùng đến ghê rợn và tàn nhẫn đến khó tin. Dù biết như thế là có tội nhưng...mãi mãi chẳng thể làm khác!
Vy đứng nhìn những kẻ đang bao vây xung quanh mình bằng ánh mắt không thể nào bình thản hơn được nữa. Chỉ cần một cái vung tay nhẹ nhàng, những tên ngu đần ấy lập tức ngã xuống mà chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
- Một liều thuốc mê thôi mà? Sao yếu thế? - Vy nhăn mặt.
Đối với cô, liều lượng này còn là quá nhẹ. Suốt ngày ở trong một căn phòng chứa đầy hoá chất, Vy đã nhanh chóng bị miễn nhiễm với những thứ vô dụng này. Có thể nói, muốn đánh thuốc mê thì đánh chứ đừng bao giờ dùng thứ ấy với cô vì Vy chưa kịp ngủ thì kẻ đánh thuốc mê ấy đã bất tỉnh nhân sự từ lâu.
Hải Anh giương khẩu súng ngắn lên mà nhắm. Một phát súng vang lên là có cả chục người ngã xuống mà chẳng thể động đậy. Khá hài lòng trước những gì trước mặt, quả là không uổng công Hải Anh ngồi hai ngày liền trong phòng để thiết kế khẩu súng ấy, kèm theo đó là loại đạn được tẩm thuốc tê JZ-094 mới nhất của Vy. Có thể nói, thứ vũ khí này ngoài cô nàng ra thì không còn ai khác sở hữu
"Pằng"
Một viên đạn phát ra từ sau lưng khiến Hải Anh hơi hoảng hồn nên phán ứng hơi chậm. Nghiêng người nhưng không kịp, viên đạn ấy xé toạt không khí gắm vào cánh tay phải của Hải Anh.
- Ư... - Hải Anh hơi nhăn mặt, tay còn lại bịt miệng vết thương, ánh mắt lạnh tanh như muốn giết chết kẻ đã làm việc này.
- Áaaa... - Tên cầm súng đứng sau lưng Hải Anh ngã xuống cùng lúc với mùi máu t...anh đang bốc lên. Sau lưng hắn là mảng áo ướt đẫm máu tươi đỏ thẫm.
- Ổn không? - Nó cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu nhìn vết thương của Hải Anh mà hỏi.
- Được. Đạn trúng tay phải...một lũ ngu ngốc! - Hải Anh cười, vẻ mặt như chẳng có chút đau đớn nào cả.
- Chảy máu nhiều quá! Cẩn thận đừng để mất máu. - Nó nhíu mày nhìn vết thương.
- Không sao. Chỉ là một phát đạn, cũng chẳng chết được. Chỉ có điều, chỉ còn lại tay trái cũng tốt hơn. - Thảo Anh cười rồi đẩy nó ra, ý bảo nó cứ đi làm việc của mình, cô nàng dư sức tiếp tục cuộc chơi tối nay.
Nó nhìn Hải Anh chăm chú một lúc nữa thì mới chịu chú ý đến những thứ xung quanh khi có tên định đánh lén mình. Một cú đá xoáy cực đẹp mắt được nó thực hiện ngoạn mục cùng với một nhát chém không thương tiết vào chân hắn ta. Đánh lén sao? Chọn nhầm đối tượng rồi!
Hải Anh vẫn sung sức, dù bị đạn bắn vào tay phải nhưng chỉ với mới một mình tay trái, cô nàng vẫn có thể hạ gục từng tên ngu ngốc. Cũng phải thôi, cái danh Đông ma nữ đâu chỉ để chưng tủ kính? Một phát đạn đã là gì chứ? Có thể đối thủ không ai biết nhưng một khi đã là người của tổ chức sát thủ D.E.A.T.H, không ai là không biết đến tài thiện xạ của Vanessa - Đông ma nữ, chỉ cần cầm súng một tay cũng có thể bách phát bách trúng. Chưa kể đến việc cô nàng cầm súng bằng tay trái bắn còn chuẩn xác và nguy hiểm hơn tay phải rất nhiều lần. Không phải do thuận tay trái mà là do tập luyện với tay trái từ lâu.
Gần đó, có một ánh mắt đầy lo lắng lẫn yêu thương cứ liên tục dõi theo cô nàng. Thiên đứng ngoài vòng của cuộc chiến nhưng không ngừng dõi theo hai hình bóng nhỏ nhắn - người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh và báu vật của cả dòng họ Kiwasato. Lúc Hải Anh vừa bị bắn, trong mắt anh mọi thứ như chết lặng đi. Anh cố gắng để có thể chạy tới bên cô nàng ngay lập tức nhưng Ropez đã ngăn lại. Lúc đó, Thiên đã tính gạt luôn cả bàn tay của chị để có thể chạy tới nhưng mà ánh mắt ấy khiến anh phải ngừng lại.
Ánh mắt giận dữ lẫn kiên quyết của Ropez khiến anh không thể làm khác. Đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H, anh biết chứ. Mà hễ là nhiệm vụ của D.E.A.T.H thì trong bất cứ hoàn cảnh nào, mệnh lệnh là không thể cãi. Ở cái tổ chức ấy, anh mãi mãi không thể nào đôi co với thầy, với Tứ ma nữ và người cuối cùng là Bướm Đêm!
Trước giờ, Thiên là người không biết đến thất bại và số người đánh thắng được anh chỉ nằm trên đầu ngón tay: thầy, Tứ ma nữ và cuối cùng là Ropez. Có thể nói, danh phận và khả năng, trí thông minh cùng sắc đẹp của Ropez chỉ xếp sau Tứ ma nữ nhưng lại hơn hàng vạn con người.
Lúc đó, Thiên biết, ánh mắt ấy chính là thay lời ra lệnh cho anh đứng im. Nhiệm vụ lúc này của Tứ ma nữ, anh không được quyền xen vào bởi...Bắc ma nữ đã ra lệnh cách đây một năm rằng: "Chưa tìm người thay thế hai hậu vệ còn lại, Tứ hộ vệ không bao giờ được hành động".
Cắn răng, anh chỉ còn cách làm theo hoặc Hải Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh làm trái lời Bắc ma nữ. Bất kì ai không tuân theo nó, chưa cần để nó ra tay, ba người còn lại đã khiến kẻ đó không còn một cơ hội để thay đổi những gì mình đã làm.
Nó - trong lòng những người còn lại chiếm giữ một vị trí quan trọng hơn tất thảy. Kể cả nếu nó có phản đối việc của Hải Anh và Thiên thì tất nhiên, cho đến suốt cuộc đời dù yêu đến thế nào, Thảo Anh cũng không dám tiến tới. Nó đối với Hải Anh nhiều lúc còn quan trọng hơn cả Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...