Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Mìn xin lỗi đã để các bợn đợi lâu tại mấy ngày này mìn hơi lười mog mấy bợn thông cảm! Cố ra chap ms cho mấy bợn đây!
_________________^○^________________
11g đêm, bar Rock
Một cô gái gồi ngay quầy bar, cứ liên tục tu ừng ực chai whisky một cách vô tội vạ. Dường như có một nỗi buồn nào có mà cô gái muốn nhờ rượu gột rửa bớt đi.
Một tên con trai nhẹ nhàng bước tới khều vai cô gái. Cô gái đó vung tay làm chai rượu đặt trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan. Chất lỏng màu vàng sẫm cứ từ từ lan rộng ra, nhem nhuốc hết cả sàn gạch lạnh ngắt.
- Hức…gọi... tao…làm gì…hức… - Cô gái say khướt, vừa nói vừa nấc lên vì say, mắt mơ màng.
- Anh chàng ngồi đằng kia nhờ tôi gọi cô. – Tên con trai trả lời ta chỉ về phía bàn vip ở góc bar. Ở đó có một chàng trai đang ngồi nhâm rượu.
- À…cảm ơn…hức…anh cũng đẹp trai đấy…tối nay…đi với em đi... hức… - Cô gái kéo áo tên đó lại gần, hai gương mặt áp sát vào nhau.
- Xin lỗi…tôi…tôi không thể… - Anh chàng liên tục từ chối.
- Sao lại…hức…không? Đi với em đi…hức…mà…nha! – Cô gái vẫn tiếp tục, kéo hắn lại, đặt lên môi một nụ hôn.
- Ưm… - Chàng trai cố gắng đẩy cô gái ra, kiên quyết không chịu hợp tác.
Đến lúc này, cô gái mới tức điên lên. Cô xô thẳng tên đó ra khỏi người, mắt trừng trừng nhìn cậu đầy tức giận. Đôi môi cắn chặt muốn bật cả máu. Cô gái rít lên từng tiếng:
- Không được thì cút! Đừng tưởng tao muốn thế! Nhạt nhẽo. Chăng có tí vị nào cả. Biến khuất mắt tao. Ngay! – Cô gái tức giận, ngay sau đó là chàng trai co giò chẳng thẳng không dám ngoảnh đầu lại.
Tụt xuống khỏi chiếc ghế cao, cô gái đá một phát khiến cái ghế ngã chỏng gọng. Lửa bốc lên ngùn ngụt trên đầu rồi đây này. Không có chỗ trút nên chỉ biết ra tay với cái ghế thôi chứ sao? Thậm chí bây giờ có tên nào có nhã hứng đi gặp Diêm Vương sớm, cô cũng vui lòng cấp passport cho trên đó đi dài hạn. Uống trà đàm đạo với Diêm Vương là một thú vui của những tên ngu ngốc cơ mà? Cô cũng chẳng đành lòng để bọn chúng không toại nguyện.
Sống ở cái xã hội ngoài vòng pháp luật này, muốn sống là phải tàn nhẫn, mà tàn nhẫn là phải thẳng tay dù có phải giết người. Kẻ đó không chết thì sớm muộn cũng tới phiên bản thân mà thôi, ra tay trước vẫn hơn. Vì vậy, nơi đây không tồn tại cái thứ gọi là pháp luật. Mà không tồn tại cái thứ ấy thì đương nhiên là sẽ phải có chết choc. Không những thế mà còn rất thường xuyên.
Bước đi từng bước xiêu vẹo tới chỗ tên con trai ngồi ở bàn vip, cô gái cười khẩy, giọng mỉa mai:
- Không biết…Triệu thiếu gia có nhã hứng gì mà lại gọi tôi tới đây? Tôi nhớ là ngài đã có vợ chưa cưới rồi kia mà? Trúc Thanh mà thấy ngài tới đây dây dưa với tôi thì không hay đâu.
- Hôn tên đó thích chứ? – Hoàng hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến chủ đề làm cô gái ngớ người.
- Hả?
...- Chẳng phải em cưỡng hôn tên đó sao?
- Anh có cần quan tâm không? Dù sao thì anh bây giờ cũng đã có vợ chưa cưới rồi. Lại là tiểu thư tập đoàn Trúc Hải thì chuyện chúng ta nên chấm dứt đi là vừa. Tôi không muốn dây dưa để làm khổ cả hai. – Cô gái ngoảnh mặt đi.
- Trâm Anh… - Hoàng kéo tay cô gái vào lòng.
- Gì nữa? Buông tôi ra! – Trâm Anh giẳng tay Hoàng.
- Im…nghe anh giải thích một chút không được sao? – Hoàng gắt.
- Còn gì để nói? Sao trước đó anh không nói với em chuyện anh đính hôn? Anh để em cứ y như là con rối vậy mà coi được à? Cuối cùng thì anh nói đi. Anh xem em là cái gì? Có phải bạn gái anh không mà sao chuyện gì anh cũng không nói cho em biết? – Trâm Anh hét, khóc.
- Anh không muốn em lo…

- Anh điên à? Anh không muốn em lo mà chỉ muốn em tức chết như thế này thôi chứ gì? Nếu thế thì vừa lòng anh chưa?
- Trâm Anh…ý anh không phải thế. Chỉ là nếu nói thì làm được gì chứ? Anh cũng chẳng thể đưa em về ra mắt pama anh được. – Hoàng cố gắng giải thích.
- Tại sao lại không thể? Anh chưa thử thì làm sao biết là không thể? – Trâm Anh cắn răng.
- Anh biết. Tính pama anh quá rõ. Họ chỉ tuyệt đối đồng ý nếu như gia đình em và anh môn đăng hộ đối mà thôi. Đăng này nếu họ biết em làm việc tại bar thì anh tin chắc dù thế nào họ cũng ngăn cản tới cùng. Có khi còn làm khó em.
- Haha…hoá ra chỉ là do cái mác em là gái PR chứ gì? Xin lỗi anh nhé. PR thì nó cũng có cái giá của nó. Không phải PR cũng như ai nghĩ. Ai cũng cho rằng đó là những kẻ đáng khinh, thuộc tầng lớp tận cùng nơi đáy của xã hội mà có ai chịu hiểu, họ có muốn vậy? Anh thật sự nghĩ em là PR? Em làm việc trong bar không có nghĩ em là PR! Đừng có đánh giá em qua nơi em làm việc. – Trâm Anh cười khan, nén nước mắt qua từng lời giận dữ.
- Anh không…
- Thôi đủ rồi! Em không ngờ pama anh lại thế. Trọng tiền bạc hơn hạnh phúc con trai mình thì không còn gì để nói nữa. Sao cái xã hội này, ai ai cũng thích chạy theo những thứ phù du không vĩnh viễn mà lại để lạc mất những gì là mãi mãi ở cạnh bên mình nhỉ?
- Trâm Anh à…đừng như thế. Rồi sẽ có cách. Anh sẽ cố thuyết phục pama từ từ. Nếu không được thì anh sẽ bỏ trốn cùng em. Anh nhất quyết không kết hôn nếu vợ anh không phải là Trần Ngọc Trâm Anh
- Anh có phải trẻ con không? Anh chắc anh bỏ trốn được chứ? Anh nghĩ pama anh là ai mà không có khả năng lần ra được nơi anh đang sống, nơi anh làm việc và người đang ở cùng anh?
- Em… - Hoàng cứng họng. Quả thật, những điều đó đối với pama anh thì quá dễ.
Trâm Anh cũng chẳng nói gì nữa, chỉ ngã người ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Thở dài…
Phòng Vip1
Bốn cô gái đang ngồi đùa giỡn, nhâm nhi rượu trong căn phòng sáng ánh đèn vàng. Sau khi gặp lại mẹ, Vy và Hải Anh dọn sang nhà bà ở vài hôm để tâm tình. Cũng lâu lắm rồi không được gặp nhau nên ba mẹ con họ có quá nhiều chuyện để tâm sự. Đáng nói nhất là cô em Hải My rất thích hai chị. Cũng như là hai người chị cũng rất thương cô em gái của mình. Lúc trốn tới bar để gặp nó và Thanh, cả hai đã tính dắt Tiểu My theo nhưng lại sực nhớ là cô bé chỉ mới 12 tuổi thôi. Thế là đành ngậm ngùi mà chia tay nhau tại nhà.
- Này…ra ngoài đi. Tao muốn vận động chút. Lâu rồi không lên sàn. – Thanh cười lém lỉnh.
- Thôi đi chị…tính đốt con mắt người nhìn à? Ăn mặc đã mát thì thôi chứ. Còn đứng cạnh cái cột thì thằng cha sói già nào chịu nổi? – Nó cười khẩy.
- Hơ…thì thích thế. Lâu ngày mới thoát khỏi tầm ngắm của lão Duy, phải phóng cho đã chứ. Hắn ta đi theo, tao có cho tiền cũng chẳng dám. Lão ta không chỉ cấm không cho tao đi chơi mà có khi còn giết hết cái lũ hám gái ấy đấy chứ. – Thanh trề môi.
- Ai bảo ăn chơi cho lắm vào. – Hải Anh hất mặt.
- Ơ…cái con này? – Thanh tròn mắt nhìn con bản.
- Thôi nào chị thấy thế cũng hay. Nhảy cũng là một phương pháp xả stress tốt đấy. Thế đi, chúng ta ra ngoài, lên sàn khởi động một chút cho ấm người chứ ngồi đây uống rượu hoài cũng không tốt. – Vy lên tiếng.
- Tại chị tao nói thế nên tao mới đồng ý nhá. – Hải Anh lườm Thanh.
- Tao rủ mày à? Không cần miễn cưỡng thế đâu. Haha… - Thanh cười khoái chí.
- Mày…
- Thôi. Ra không thì bảo một tiếng? Chạnh choẹ nhau suốt không chán à? – Nó thở dài.
Hải Anh và Thanh đứng dậy đi ra ngoài theo Vy và nó. Tuy nhiên, vừa đi, hai cô gái vẫn cứ tiếp tục võ mồm luân phiên làm nó ong cả đầu. Thật là mệt óc!
Tiếng nhạc xập xình sôi động làm “máu nghệ sĩ” của cả bốn nổi lên. Những điệu nhảy uyển chuyển làm không biết bao nhiêu tên thèm thuồng chảy nhỏ dãi. Đặc biệt là Thanh. Với thân hình chuẩn, gương mặt xinh đẹp chết người, bộ quần áo bó sát đã giúp Thanh đốt cháy rất nhiều tên dại gái. Thêm vào đó, những điệu múa của nhỏ đều dán chặt với cái cột bên cạnh. Đảm bảo không ít tên sói già đều có một ước muốn: mình là cái cột. (Một lũ biến thái toàn tập =.=”)

Nó cầm điện thoại, đứng sang một bên mà không tham gia nhảy nhót, gọi điện cho ai đó:
“Alo…” – Người ở đầu dây bên kia cau có.
“Chỉ ở đâu thế Trâm Anh? Em tới bar mà không thấy chị.” – Nó hỏi.
“Đang ngồi uống rượu. Tìm có việc gì không? Chị đang mệt.” – Trâm Anh khó chịu.
“Thôi nhá…em làm như không biết chị bực bội chuyện gì sao? Đừng tưởng em ngốc. Chị qua mặt tất cả nhưng còn em thì hơi khó đấy.” – Nó cười cười.
“Hừ…thì sao? Đừng nhắc nữa.”
“Có cần cau có thế không? Bực bội đến thế cơ à?”
“Thì ai bảo anh ta không thèm nói với chị câu nào. Nếu anh ta chịu nói trước thì mọi chuyện có thành ra thế này không? Nếu anh ta chịu nói thì người ở buỗi lễ hôm đó đã không phải Vi mà là chị rồi.” – Trâm Anh gắt qua điện thoại.
“Em không phải nơi để chị trút giận đâu nhé. Cũng đâu trách anh ta được? Nếu ngay từ đầu chị nói chị là ai thì anh ta đâu phải sợ pama phản đối đến thế? Suy cho cùng vẫn chỉ là lo sợ pama làm khó chị thôi.” – Nó thở dài.
“Vậy em nghĩ xem nếu chị đứng trên cương vị là một tiểu thư nhà giàu nức đố đổ vách thì anh ta liệu sẽ đến với chị thật lòng sao? Chỉ là chị muốn anh ta yêu con người chị chứ không phải vì bản thân chị là ai.”
“Em hiểu…vậy sao khi xác nhận được tình cảm của anh ta, chị lại không nói thật? Em tin với người như chị thì chỉ cần một thời gian ngắn thôi cũng đủ hiểu tình cảm ấy là như thế nào rồi kia mà?”
“Tại…chị sợ…anh ấy sẽ cho rằng chị lừa dối anh ấy.” – Trâm Anh cắn môi.
“Tuỳ chị…nhanh nói với anh ấy hoặc Trúc Thanh sẽ phải lên xe hoa về làm vợ anh ta. Mà em nói trước là Trúc Thanh không hề muốn như thế, kể cả người yêu của nó. Một mình Trúc Thanh phía sau lưng đầy quyền lực mà cộng thêm một tên thiếu gia của Nguyễn gia thì chị nghĩ thử xem, việc phá hoại Triệu Vương là quá dễ. Em tin chị không muốn đâu nhỉ?” – Nó nhếch môi.
“Người yêu Trúc Thanh là thiếu gia tập đoàn Nguyễn gia?” – Trâm Anh hét.
“Vâng hai đứa nó quấn lấy nhau lắm đấy. Vậy nhé năm phút nữa em sang chỗ chị. Trốn chỗ nào thì trốn chứ ngồi một góc ở bar uống rượu thế là không hay đâu. Vả lại nên đem theo tên Hoàng ấy trốn đi.” – Nó cười to rồi cúp máy. Quái thật, dạo này nó cười nhiều thật.
-----------------------------------------------------------
Trần Ngọc Trâm Anh (20t): Là chị họ của Thanh và Nam. Là cô tiểu thư ngông cuồng thứ hai của gia tộc Trần đầy quyền lực trên thế giới. Là một cô nàng khá bướng bỉnh, cao ngạo và có tính tự lập cao. 17 tuổi đã sống cách ly với gia đình và hoàn toàn không nhận bất kì trợ cấp nào. Tiền mà cô nhóc này sử dụng hoàn toàn là từ việc làm quản lí cho bar Rock thuộc bang Killing và chức phó chủ tịch hội đồng quản trị KK. Có ngoại hình ổn ( Thanh thế nào thì hiểu nhan sắc chị ấy nhé! Dù gì cũng có chung huyết thống mà lại), IQ: 290/300, chiều cao: 1m72. Tuy nhiên, có một vấn đề là Thanh và Trâm Anh không hợp nhau cho lắm vì cứ hễ thấy mặt là chành choẹ nhau dù không có ý gì xấu.
Vẫy tay gọi ba đứa kia rời sàn, nó đưa tay lên miệng che cái ngáp dài. Dạo này nó khá là thiếu ngủ. Cả tuần nay phải thức đêm để hoàn thành một số dự án cho tập đoàn chứng khoán KK (tập đoàn mà nó làm chủ tịch – cũng là trụ sở Bắc). Hôm qua vừa hoàn thành là tưởng có thể đi ngủ. Ai dè tên chết tiệt đó làm nó thức trắng cả đêm vì hành động của hắn ta. Bực thật!
- Sang chỗ Trâm Anh đi.... – Nó đề nghị.
- Làm chi? Tao không muốn gặp mặt bà già đó. – Thanh nhăn nhó, mặt méo xệch.
- Lắm chuyện cái con này? Chị mày mà suốt ngày không thèm nhìn mặt, thế là thế nào? – Hải Anh nhắn nhó tỏ vẻ không vừa ý.
- Nhưng tao không thích bà ta.
- Không thích hay tại hai người khoái choảng nhau suốt? Nói cho đúng vào nhé. Không phải không thích mà là tính cách không hợp thôi. – Nó chẹp miệng.

- Mệt cái lũ này, sao chả được? Nói chung là tao không-muốn-nhìn-thấy-mặt-bà-ta! – Thanh nhấn mạnh từng chữ.
- Giờ sao? Muốn tự đi hay là tao khiêng mày tới đó? Nên nhớ là nếu mày để tao khiêng thì tao dám chắc là mày không yên đâu. – Nó đe doạ.
- Thôi thôi…tao có chân tao tự đi được. Để mày khiêng tao mắc công dập cái mặt xinh đẹp hái ra tiền này của tao thì chết. – Thanh xua tay, mồ hôi túa ra như suối.
- Tốt. Biết điều đấy! Vả lại tao tới đó cũng cũng muốn giúp mày thoát ra khỏi cái tên Vương Hoàng gì đó.
- Mày có cách? – Hải Anh nghiêng đầu nhìn nó.
- Nếu có cách sao không nói ngay từ đâu? Để bây giờ mọi chuyện trở nên rắc rối thế này? – Vy thở dài.
- Chậc…thì thế mới vui. Em muốn xem quyết định của Thanh và hành động của Duy trong buổi lễ.
- Mày hay nhỉ? – Thanh liếc xéo.
- Thế đấy…giờ có đi không nào? Để khách quý chờ lâu thì không hay đâu.
- Khách quý? Ai? – Hải Anh ngu ngơ.
- Triệu Vương Hoàng. – Nó nhếch môi, bước đi trước.
- … - Thanh giật thót mình, chớp chớp mắt nhìn nó.
Nó không nói gì, cũng chẳng giải thích mà chỉ cười cười cho qua. Xong thì xoay người về phía góc mà Trâm Anh đang ngồi cùng Vương Hoàng.
Cô nhóc đang ngồi, tay cầm chai rượu tu ừng ực vào miệng như đang uống nước. Chai này đã là chai thứ ba từ chiều đến giờ rồi. Nó nhìn thấy thì lầm bầm chửi rủa. Không lẽ Trâm Anh tính tự sát bằng cái cách ngộ độc rượu này sao? Cái chết quá nhàm…
Đi tới trước mặt Trâm Anh, cô nhóc nhìn liếc qua nó, khẽ cười rồi uống tiếp. Nó khẽ cau mày. Lơ nó à? Dễ vậy sao? Ngay lập tức, nó chẳng nói chẳng rằng, thẳn...g tay cướp lấy chai rượu uống rất tự nhiên. Trâm Anh trừng mắt nhìn nó, rít lên:
- Làm cái gì đấy?
- Cảm ơn vì đã mời rượu. Có điều đừng uống vô tội vạ như thế, muốn tự sát thì cũng nên chọn cái cách nào thú vị hơn là chết vì rượu. – Nó nhếch mép, đặt chai rượu xuống lại bàn.
- Không cần dạy đời thế đâu! – Trâm Anh hậm hực.
- Cái bà này? Ăn nói thế đấy à? – Thanh cau có.
- Thế giờ muốn gì nào? Đánh tay đôi? – Trâm Anh cũng sừng sổ lại.
- Ngon thì nhào vô! – Thanh hất mặt.
- Đừng tưởng chị mày không dám! – Trâm Anh xắn tay áo, toan lao vào thật. ( Công nhận tên chẳng như tính cách tí nào)
- Thôi thôi…Trâm Anh, bình tĩnh nào em. Còn cô, Trúc Thanh, cô đến đây làm gì? – Hoàng can.
- Anh đến được còn tôi thì không à? Tôi đi đâu có cần anh quản? – Thanh liếc.
- Ý tôi không phải thế. Nhưng tại sao lại đến chỗ tôi ngồi. Tìm tôi à? – Hoàng lắc đầu.
- Hừ…đến đây thì tôi mới thấy anh cũng thích vào bar ngồi uống rượu. Bên cạnh còn có một cô nàng xinh đẹp chứ? Anh nên nhớ anh đã có vợ chưa cưới. – Thanh cười lạnh.
- Nhưng chẳng phải cô đã nói là sẽ không kết hôn? Thế thì tôi đi với ai, yêu ai đâu cần cô quan tâm?
- Tôi mà quan tâm á? Anh ảo tưởng à? Cho dù tôi có nói thế thì đấy vẫn mới chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi. Pama chưa có quyết định gì mà? Vả lại anh với tôi mới đính hôn hôm qua, hôm nay lỡ có người thấy anh đi với một cô gái lạ thì chẳng phải đi tong thanh danh của tôi à?
- Vậy thì cô yên tâm. Tôi không để liên luỵ tới cô đâu. – Hoàng phẩy tay.

- Ok. Cảm ơn vì anh đã nói thế. Mà cho tôi hỏi, anh và bà ta có quan hệ gì vậy? – Thanh gật đầu hài lòng.
- Bà ta? Có ấy à? Là người yêu của tôi. – Hoàng nhíu mày.
- À…người yêu. Người yêu? Bà già này là người yêu anh thật sao? – Thanh gật gù nhưng ngay sau đó thì sock nặng.
- Bà già gì cái con này? Chênh nhau chỉ 4 tuổi thì chưa thể gọi là bà già đâu. Đừng có chọc điên người khác! – Trâm Anh nghiến răng.
- Thích nói đấy. Làm gì được nào? – Thanh khích tướng.
- Thôi! – Hải Anh chạy ra can.
- Hai người cứ thích chành choẹ nhau nhỉ? – Vy lắc đầu.
- Tôi không nghĩ anh lại đến đây gặp bà già này đấy? Cô ta có gì hay mà anh quấn lấy nhỉ? Suốt ngày chỉ ở bar đập phá thôi. – Thanh nhếch môi.
- Cô hơi quá đáng rồi đấy. Đừng tưởng mình giàu mà khinh người khác. Tuy cô ấy không được như mấy người nhưng người ta vẫn còn rất trong sáng. – Hoàng giận dữ bênh.
- Ý anh nhà nhà bà già này nghèo sao?
- Cô thôi ngay cái kiểu quá đáng ấy đi! – Hoàng gắt.
- Anh…
- Đủ chưa vậy? – Nó liếc nhìn hai người.
- Mày thấy anh ta quát tao không? – Thanh nổi điên.
- Nhưng ai bảo cô ta khinh thường Trâm Anh. – Hoàng cũng biện hộ.
- Trâm Anh à…thấy người khác cai nhau vì mình vui chứ? – Nó nhìn bà chị họ của Thanh, lắc đầu.
- Vậy nãy giờ em đứng xem con nhỏ đấy chỉ trích chị có vui không? – Trâm Anh lườm.
- Một chút… - Nó nhếch môi.
- Vậy thì đừng hỏi chị vui không. – Trâm Anh phẩy tay.
- Này…mọi người quen nhau à? – Hoàng tò mò.
- Phải…tụi này biết Trâm Anh trước cả anh. Đặc biệt là Trúc Thanh với Trâm Anh có một mối quan hệ rất đặc biệt. – Vy gật đầu.
- Hai người… - Hoàng nhìn hai cô gái trước mặt.
- Đừng nhìn tôi. – Thanh nhăn mặt.
- Em không có gì để nói đâu. – Trâm Anh nhún vai.
- Vậy đi…giờ về nhà Trâm Anh chơi nhé. Chắc anh chưa ghé qua bao giờ nhỉ? – Thảo Anh cười.
- Phải, cô ấy không cho tôi ghé qua.
- Ừm…vậy mọi người đi thôi. Chắc anh sẽ bất ngờ vì căn nhà của “cô gái nhà nghèo” của anh lắm đấy! – Thanh cười khẩy.
- Im miệng đi. – Trâm Anh lườm.
- Hừ… - Thanh hậm hực quay người ra bãi đỗ xe trước. Cả bọn đứng đó nhìn chỉ biết lắc đầu chịu thua chị em nhà này. Khắc tinh với nhau đến thế là cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui