Ác Quả

Lâm Tây căng thẳng, cơn buồn ngủ tan biến hết, đã đến trạm cuối rồi à?

Cô ngồi dậy, vừa ngồi dậy đã thấy Diệp Miêu và ông cụ Kha Hoa đứng cạnh nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi,

Lâm Tây nghĩ trong lòng, mấy người nhìn tôi cũng vô ích, tôi không giúp được gì cho mấy người đâu.

Cô từ từ bò dậy, thấy cửa xe vẫn chốt, phía ngoài xe lại bị lớp sương mù dày bao phủ, không nhìn thấy cái gì. Giang Nhược phong nói: “Xe đã dừng một lúc rồi.”

Lâm Tây nuốt một ngụm nước miếng, nếu xuống xe trước khi đến trạm sẽ bị trừng phạt thì không xuống xe khi đến trạm có thể cũng vậy.

“Chúng ta xuống xe đi.” Lâm Tây nói những lời này một cách rất yếu ớt, nhưng đâu còn cách nào khác. Chỗ này chỉ có mình cô là người làm nghề huyền học, cô không dẫn đầu thì ai dẫn đầu?

Vừa nói cô vừa chầm chậm bước tới cửa sau, cô thở dài một hơi rồi kéo cửa ra.

Sau cửa trống rỗng, trừ hành lang xe lửa cũ kỹ ra thì không còn gì khác. Nhưng cánh cửa xe nằm bên trái đã được mở ra rồi, ngoài cửa xe không có chút ánh sáng nào chiếu vào.

Lâm Tây không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, chết sớm hay chết chậm đều là chết cả. Chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm, tránh cho sau này tiếp tục bị hành hạ.

Nghĩ tới đây cô nhắm mắt lại định xông ra ngoài. Vừa giơ chân lên đã có một bàn tay đè lên bả vai cô.

“Cô bé, để ông đi trước cho.”

Người lên tiếng là Kha Hoa, Lâm Tây quay đầu nhìn thấy nụ cười già nua trên gương mặt Kha Hoa. Ánh đèn vàng chiếu lên mái tóc hoa râm của Kha Hoa, như mạ thêm một lớp vàng lên đầu ông.

“Ông đã già rồi, cũng sống đủ rồi, vốn là người nên chết. Các cháu còn trẻ, có cơ hội hãy cứ cố gắng sống.” Kha Hoa vừa nói vừa bước chậm lên phía trước. Ông cười với ba cô gái trẻ đứng sau lưng mình: “Để ông đi trước cho, có gì các cháu hãy chạy về ngay nhé.”

Lâm Tây bỗng có hơi xúc động, Diệp Miêu đứng sau lưng cô đang khóc sụt sịt, Giang Nhược Phong nói: “Ông ơi, chúng cháu đứng ngay sau lưng ông.”

Kha Hoa quay đầu lại, ông nở nụ cười bước ra khỏi xe lửa.

Lâm Tây và Giang Nhược Phong theo sát phía sau, họ cùng bước ra ngoài.

Khi bước ra ngoài, trước mắt Lâm Tây bỗng tối sầm lại, cô không biết chuyện gì xảy ra sau đó.




Chẳng rõ đã ngủ mê man bao lâu, Lâm Tây bị những âm thanh quái lạ đánh thức. Tỉnh lại thứ đầu tiên cô nhìn thấy là ánh đèn lờ mờ trên đầu.

“Tỉnh rồi.” Bên tai vang lên tiếng người nói chuyện.

Sau đó hai gương mặt ẩn trong bóng tối xuất hiện trên đầu cô, mái tóc dài rũ xuống, tóc rơi lên mặt cô.

Cảnh này quả thực quá kinh khủng, nhất là sau khi cô đã trải qua quá nhiều chuyện khủng khiếp đến vậy.

“A!” Lâm Tây hét lên, cô giơ tay đấm hai gương mặt lơ lửng trên đầu cô một cái.

“Á!”

“Cô làm gì thế?”

Nghe hai tiếng hét quen thuộc, Lâm Tây bò dậy, ngẹo người hỏi: “Là Diệp Miêu và cô Giang à?”

“Là bọn chị…” Giọng nói buồn rầu của Giang Nhược Phong vang lên.

Bấy giờ Lâm Tây mới phát hiện ra cô đang thu mình trong một căn phòng hẹp, nằm trên một chiếc giường lớn.

Không, nói chính xác hơn thì phải là cô đang nằm trên một chiếc giường chung lớn, những người khác cũng đang nằm trên giường và nhìn cô.

Chưa kịp chú ý tới sự khác thường của căn phòng, Lâm Tây đã nhận ra trong phòng trừ Giang Nhược Phong và Diệp Miêu còn có hai người phụ nữ lạ khác.

“Đây là nơi nào?” Lâm Tây vô cớ đi tới một nơi xa lạ nên cô có phần hoảng hốt: “Hai người bọn họ là ai? Ông cụ Kha đâu rồi?”

Diệp Miêu ngồi bên cạnh che mắt uất ức nói: “Chắc ông Kha đang bị giam ở phòng nam.”

“Hả?” Lâm Tây không hiểu.

“Em đừng nói gì hết.” Giang Nhược Phong thả tay xuống để lộ vết máu ứ đọng trên mặt, đó là nơi vừa bị Lâm Tây đánh lúc nãy: “Nghe chị từ từ kể cho em.”

Hóa ra Giang Nhược Phong, Diệp Miêu và Lâm Tây đều đã mất ý thức khi vừa bước ra khỏi xe lửa. Khi họ tỉnh dậy họ đã có mặt ở phòng giam này.

Đúng vậy, nơi này chính là phòng giam, quần áo trên người các cô không biết đã bị đổi thành quần áo tù nhân từ lúc nào.


Lâm Tây cúi đầu nhìn, bên trái ngực cô có một tấm bảng sắt ghi năm chữ “Khu giam giữ số 14.”

Phía dưới là một hàng số.

“14146.” Lâm Tây ngẩng đầu hỏi: “Số này có ý nghĩa gì?”

“Đó là số hiệu của em.” Giang Nhược Phong chỉ vào bảng tên ngực mình nói: “Chị là 14145.”

Tiếp đến chị ấy chỉ Diệp Miêu: “Em ấy là 14147, ý của con số này là tù nhân 147 của khu giam giữ số 14.”

“Hóa ra là vậy.” Lâm Tây nhíu chặt mày, tại sao số của cô lại là 14146? Nghe như muốn chết phải chết ấy, xui xẻo biết bao.

“Mấy cái này là do hai người họ nói cho bọn chị biết.” Giang Nhược Phong chỉ vào hai người phụ nữ xa lạ kia.

Hai người phụ nữ lạ kia trông khoảng ba mươi tuổi. Người tóc ngắn có vóc dáng khá khỏe mạnh, người tóc dài buộc tóc đuôi ngựa có gương mặt gầy với đầy những đốm tàn nhang trên mặt.

Hai người họ nhìn Lâm Tây, người phụ nữ tóc ngắn cười nói: “Lâm Tây phải không? Chị là Hồng Tĩnh, đây là buồng giam số bảy.”

Sau đó cô ta chỉ vào người phụ nữ có khuôn mặt đầy tàn nhang nói: “Cô ấy tên Hứa Dư Dung.”

“Tình huống ở nơi này các em sẽ hiểu nhanh thôi. Bây giờ chị có chuyện muốn hỏi các em.” Hồng Tĩnh nói với thái độ hiền lành: “Vì hai người bọn chị tới trước nên cũng coi như là tiền bối của mấy đứa. Chị đề cử chị làm đội trưởng buồng bảy, các em có ý kiến gì không?”

Lâm Tây nhủ thầm có ý kiến gì được? Chức đội trưởng buồng bảy thôi à? Hồi đi học cô cũng không thích vào ban cán bộ, bởi làm cán bộ đồng nghĩa với việc sẽ phải gánh nhiều trách nhiệm hơn.

Hơn nữa làm đội trưởng nhưng ở buồng này có năm người, làm đội trưởng thì có ích gì?

Cô vừa định bảo mình không có ý kiến gì thì đột nhiên có những tiếng vang nặng nề truyền từ ngoài vào.

“Keng keng keng…”

Tiếng vang rất lớn, nghe như ai đó đang dùng cây gậy gõ mạnh vào cửa sắt.


Lâm Tây sợ hết hồn, đây là tình huống gì?

“Giờ cơm đến rồi.” Hồng Tĩnh và Hứa Dư Dung rất bình tĩnh: “Họ đang đưa cơm đến.”

“Keng keng keng…”

Tiếng gõ vang lên lần nữa, song lần này tiếng gõ ấy đã cách họ gần hơn, như thể có tiếng gõ đến từ buồng giam cạnh họ.

“Chỗ này có rất nhiều buồng giam à?” Lâm Tây hỏi: “Ai đã nhốt chúng ta ở đây? Người đưa cơm là ai? Chúng ta chết thật rồi à? Nơi này là địa ngục sao?”

Giang Nhược Phong nói: “Nhìn buồng giam hiện đại này xem, địa ngục mà cũng đầy đủ phết.”

Cuối cùng một cái bóng đen cũng xuất hiện bên ngoài buồng giam của các cô. Cửa buồng giam của các cô là kim loại đặc chế, phía dưới có một cái cửa nhỏ để đưa thức ăn vào. Phía trên có một ô cửa sổ thủy tinh nhỏ, mơ hồ có thể thấy sự thay đổi ánh sáng ngoài kia.

Khi cái bóng đen đến gần, tim Lâm Tây bỗng nhảy lên.

Nhưng chưa chờ tiếng gõ đi đến cửa, một con mắt lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ.

Đó là một con mắt màu đỏ như máu, một con mắt đã chiếm hết toàn bộ khung cửa sổ. Con mắt đó nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn chằm chằm bên trong căn phòng, con ngươi màu đỏ nghi thần nghi quỷ đảo tới đảo lui.

Khoảnh khắc đó Lâm Tây có cảm giác cô đã ngừng hít thở, thứ này còn đáng sợ hơn cả cô cảnh sát kia.

Nhìn một hồi rốt cuộc con mắt kia cũng rời đi, tiếng đó là hàng loạt những tiếng gậy sắt gõ cửa kịch liệt.

“Keng keng keng keng…”. Ngôn Tình Ngược

Tiếng động quá lớn khiến Lâm Tây không nhịn được nhíu mày, ngay sau đó cánh cửa nhỏ dưới cửa sắt bị đẩy ra, năm phần cơm được ném vào.

Một lát sau, tiếng gõ vang lên ở nơi khác.

“Phù…” Giang Nhược Phong đã nín thở từ đầu, đến lúc này chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Huhuhu…” Diệp Miêu lại khóc, “Đáng sợ quá, con mắt đó là thứ gì thế? Em khó chịu quá, tại sao chết rồi vẫn phải chịu khổ chứ? Huhuhu…”

Lâm Tây không biết an ủi cô bé thế nào, chính cô cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.

Hồng Tĩnh và Hứa Dư Dung bình tĩnh ngồi xuống giường. Hai người họ nhặt năm hộp cơm trên đất lên phân cho mọi người, Hồng Tĩnh nói: “Từ từ mọi người sẽ quen thôi, cái này không có gì đâu.”

Vừa nói cô ta vừa vỗ vai Diệp Miêu: “Đừng sợ, thứ kia sẽ không bước vào đâu.”

Diệp Miêu đỏ mắt nhìn Hồng Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”


Hồng Tĩnh cũng cười, cô ta nói: “Ăn cơm đi, lúc ăn chị sẽ kể rõ tình hình ở nơi này cho các em.”

Lâm Tây cũng thấy đói, cô vừa mở hộp cơm ra vừa cảm thấy kỳ lạ. Cô đã chết rồi mà? Chết rồi vẫn cảm thấy đói ư?

Mở hộp cơm ra cô thấy đồ ăn cũng tạm được, có sự cân bằng dinh dưỡng.

Đang chuẩn bị ăn, Hồng Tĩnh nói: “Chuyện vừa nãy mọi người thấy thế nào? Mọi người có ý kiến gì với việc chị làm đội trưởng buồng giam số bảy không?”

Lâm Tây không nghĩ ngợi đáp: “Em không…”

Lời còn chưa dứt cô đã bị Giang Nhược Phong đẩy một cái. Lâm Tây nghi ngờ nhìn về phía chị, chỉ thấy Giang Nhược Phong tỉnh táo nói: “Thật ra trong lòng bọn tôi đã có thí sinh cho chức đội trưởng rồi, em nói đi tiểu Diệp?”

Diệp Miêu mơ màng, cô bé không có ý kiến với việc ai làm đội trưởng. Nhưng cô bé đi theo Giang Nhược Phong và Lâm Tây đến tận đây nên về mặt tình cảm dĩ nhiên cô bé sẽ nghiêng về phía hai người họ nhiều hơn.

Thấy Giang Nhược Phong nói vậy, cô bé gật đầu: “Đúng vậy.”

Hồng Tĩnh cứng đờ mặt: “Ai?”

“Lâm Tây.” Giang Nhược Phong nắm vai Lâm Tây: “Bọn tôi muốn Lâm Tây làm đội trưởng buồng số bảy.”

Lâm Tây cũng bối rối, tôi làm gì cơ?

“Đúng đúng đúng.” Diệp Miêu vội vàng gật đầu: “Em cũng muốn để Lâm Tây làm đội trưởng buồng bảy.”

Sắc mặt Hồng Dĩnh trở nên khó coi, cô ta nhìn về phía Lâm Tây hỏi: “Em nghĩ thế nào?”

Lâm Tây định bảo em không muốn làm đội trưởng buồng bảy đâu nhưng chưa kịp nói Giang Nhược Phong đã dùng sức lay cô một cái, liều mạng ám chỉ: “Lâm Tây, em cũng muốn làm đội trưởng buồng bảy phải không? Em đừng phụ sự kỳ vọng của chị và tiểu Diệp.”

Làm đội trưởng cũng là kỳ vọng? Lâm Tây thấy hình như Giang Nhược Phong đang ám chỉ gì đấy, cô nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, em muốn làm đội trưởng buồng bảy.”

Thật ra cô muốn nói vì chức đội trưởng mà ầm ĩ với bạn cùng phòng mới không hay lắm. Cơ mà bên phe cô có ba người lận, nếu muốn cãi nhau chẳng nhẽ lại sợ không đối phó được với hai người kia?

Vừa dứt lời cô thấy sắc mặt Hồng Tĩnh trở nên rất khó coi, Hứa Dư Dung ngồi cạnh ảo não vỗ đùi.

Diệp Miêu ngạc nhiên nhìn Lâm Tây: “Bảng tên của chị thay đổi rồi kìa!”

Lâm Tây cúi đầu nhìn, bảng tên trên ngực cô nhiều thêm hai chữ.

Đội trưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui