Lúc này cửa phòng bị đẩy mở ra, Quân Nho và Tô Diễn một trước một sau ra cửa, đầu tiên Quân Nho nhìn thoáng qua Lý Minh Kỳ, tiếp theo lại nhìn
về phía Nhiễm Thu và Noãn Nhi, “Lần này về cung, hai người các ngươi đều không cần phải đi theo, ở lại đây an tâm quản lý chuyện trong các.”
”Dạ, bọn nô tỳ xin nghe.” Hai nàng chỉnh đốn trang phục hành lễ, đầu cúi thấp xuống, lộ ra độ cong xinh đẹp sau gáy.
Tô Diễn đã lôi kéo Lý Minh Kỳ bước tới bậc thang, vừa đi vừa dặn dò:“Muội là chủ nhân, về sau người nào chọc muội không thoải mái, trực tiếp rộng miệng quát nàng ta.” Lời của hắn ta nhanh chóng chọc Lý Minh Kỳ nở nụ cười, “Các nàng chỉ đến thăm dò tâm tình của ta, ta cũng thấy rất kì lạ, sao một người rồi hai người đều cực kỳ tò mò muốn biết có phải ta
đang đau lòng khổ sở không ấy.”
”Không chỉ các nàng ấy tò mò, bọn ta cũng muốn biết. Nếu Ngạn Khanh
không cần muội, muội có muốn tìm cái chết không?” Tô Diễn híp cặp mắt
to, dưới chân bước đi không quá nhanh, có thể là do muốn chờ nàng.
Lý Minh Kỳ cũng không phải là người không biết tốt xấu, cười hỏi: “Tô tam ca, huynh cảm thấy ta sẽ như thế sao?”
Tô Diễn thành thực lắc đầu, “Ngạn Khanh nói, muội thà có đứa nhỏ cũng không cần cha của đứa nhỏ.”
Vẻ mặt Lý Minh Kỳ có chút mất tự nhiên, đảo tròn mắt, muốn ngắt lời cho qua, “Vô Trần cung được xây ở trên núi sao?”
”Kỳ thật có nhiều lúc Ngạn Khanh như là một đứa trẻ, vô cùng chấp nhất
với những thứ mình để ý, không chấp nhận được bất kể kẻ nào đến ngăn
cách dù chỉ một phân.” Tô Diễn không phải là Quân Nho, cũng không dễ nói chuyện, ngươi giả vờ ngốc, ta vẫn cứ hỏi tiếp vấn đề ta muốn biết.
”Tô Tam gia, ta rõ ràng là một người có tư tưởng sống sờ sờ, không phải
là món đồ chơi rối gỗ mặc cho người khác định đoạt, được không?” Lý Minh Kỳ mất hứng.
”Này, có ai nói muội không phải người đâu.” Tô Diễn nghiêm trang gật
đầu, “Về cung rồi, nếu bị uất ức, muội có thể tới tìm ta, muội phải nói
hết mọi điều trong lòng ra.”
Lý Minh Kỳ như bị sét đánh, thầm nghĩ ngài không bệnh chứ? Dựa vào cái
gì mà ta phải nói lời trong lòng với ngài, ngài là ai chứ, giật giật môi nhưng không phản bác, ngược lại cười nói: “Tam ca, cám ơn huynh.”
”Ừ, đừng khách sáo. Minh Kỳ, lúc muội bị Ngạn Khanh cưỡng ép, trong lòng muội nghĩ thế nào? Khúc mắc đó sao có thể bước qua?”
Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, kéo tay áo hắn ta, nhìn sững mặt hắn ta đánh
giá tỉ mỉ một lần, thấy bên tai hắn ta hơi ửng hồng, “Tô Tam ca, huynh
định lấy kinh nghiệm sao?” Những lời này không phải ngài nên đến hỏi
Trầm Ngạn Khanh sao? Ngươi không biết xấu hổ hỏi ta, không sợ ta cào nát gương mặt hoa của ngươi sao?
”Khụ khụ, nếu muội muốn nói thì nói, nếu không muốn nói, ta cũng không
bắt buộc.” Tô Diễn đỏ mặt, sau khi dời ánh mắt đi, nhìn thế nào cũng
thấy đáng yêu, Lý Minh Kỳ nghĩ ta là người đã sống hai đời, tuổi tâm lý
có thể còn lớn hơn hắn, coi như là tỷ tỷ giúp đệ đệ một việc đi, “Huynh
có biết Hoan Hỉ cung không?”
Tô Diễn gật gật đầu, đương nhiên là biết, “Có liên quan gì sao?”
”Hay thế này đi, chờ lần sau ta gặp Phong Nhã Tụng, sẽ lấy giúp huynh chút bí dược dùng cho việc đó.” Phượng Nhã ở bên cạnh lập tức phì cười, Tô Diễn có
chút tức giận, toàn bộ gương mặt trẻ con đỏ ửng, giống bị nấu chín.
Quân Nho một bước vượt lên trước, cười nói: “Đừng chọc Tam đệ nhà ta nữa, mấy năm nay Tam đệ vẫn giữ thân như Ngọc, là đồng tử có tiếng cũng có miếng đó.”
Khí thế trên người Tô Diễn lập tức lộ ra hơn phân nửa, căm tức liếc mắt
nhìn Quân Nho, vung tay áo bay đi mất, Lý Minh Kỳ cười nói: “Hiếm khi
nhìn thấy huynh ấy ngượng ngùng, về sau đã biết nên làm thế nào để trêu
chọc huynh ấy rồi.”
”Minh Kỳ, chúng ta về cung thôi.”
Mắt thường cũng có thể thấy được nụ cười của Lý Minh Kỳ đã kém vui,“Không phải là đã trên đường trở về rồi sao. Vừa rồi muội còn hỏi Tô
Diễn, có phải Vô Trần cung được xây trên núi không?”
”Đúng vậy, Kỳ Sơn ở phía Nam, hàng năm trên núi đều là sương mù lượn
lờ, hễ không để ý sẽ bị lạc nơi núi rừng.” Quân Nho có ý nhắc nhở, trộm
nhìn sắc mặt nàng.
Lý Minh Kỳ thản nhiên nói: “Muội là người có mang, hơn nữa gần đây nội
lực tụt giảm cực nhanh, chỉ là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không
chặt, nếu đã cùng huynh đến nơi này thì sẽ không lén lút xuống núi.”
Từ trong lòng, Phượng Nhã lấy phong thư chủ nhân vừa viết lúc sáng ra đưa tới, “Đại gia, đây là thư nhà của chủ nhân.”
Quân Nho một tay nhận lấy, thấy còn chưa dán, kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, “Lát nữa ta sẽ bảo người đưa đi giúp muội.”
”Cám ơn huynh, Quân đại ca.” Lý Minh Kỳ quỳ gối vái chào, vô cùng thành
ý, điều này khiến Quân Nho không nhận nổi, vội vàng ngăn cản, “Minh Kỳ,
muội đừng khách sáo như vậy. Đúng rồi, muội nói nội lực tụt giảm? Sao
lại như thế?” Giọng điệu có chút trầm trọng, “Minh Kỳ, sao việc này muội cũng không chịu nói?” Nếu lỡ xảy ra chuyện, Ngạn Khanh trở về, sao hắn
ta có thể báo cáo kết quả.
Lý Minh Kỳ cúi đầu, hai tay vuốt ve bụng một chút, “Muội cũng không rõ
lắm, Quân đại ca, chúng ta cứ đi trước đã.” Đêm đó sợ đứa nhỏ có thương
tích, nàng luôn dùng nội lực ân cần săn sóc, ai ngờ mấy ngày gần đây khi vận khí thì càng ngày càng không đủ lực, thầm nghĩ hẳn là đứa bé này
đang hấp thu nội lực của nàng để trưởng thành.
Quân Nho không hỏi nhiều, xem ra nhất định phải gửi thư báo cho Ngạn
Khanh nhanh chóng trở về, “Phượng Nhã, đỡ chủ nhân của ngươi đi.”
”Chủ nhân, sao không nghe ngài đề cập đến chuyện này?” Phượng Nhã vô cùng tự trách với sự thất trách của mình.
Lý Minh Kỳ vỗ vỗ tay nàng, “Đừng lo lắng, không phải ta vẫn rất khỏe sao.”
Ba người một trước hai sau rời Liêm Tâm Các, Tô Tam gia đã đánh xe ngựa chờ ở ven đường.
Hai chủ tớ lên xe ngựa, Tô Diễn cùng Quân Nho chia ra ngồi ở trái phải xe, “Sao vậy? Tâm tình thật nghiêm trọng?”
”Lão Tam, đệ có từng nghe con trẻ từ trong bụng mẹ đã hấp thu nội lực
của mẫu thân chưa?” Những lời này của Quân Nho khiến Tô Diễn kinh ngạc
nhảy dựng, suýt nữa rơi xuống đất, đè thấp giọng hỏi, “Sư huynh, huynh
không đùa chứ? Huynh đang nói vị trong xe kia sao?”
Quân Nho nghiêm mặt, lại nghĩ tới một việc, nói: “Chuyện Minh Kỳ có
thai, Ngạn Khanh ra lệnh che giấu, chỉ có mấy người chúng ta biết, hôm
nay trở về cung phải chú ý hơn. Nếu có người nào biết tin, đệ biết nên
làm thế nào rồi đó.”
Tô Diễn huýt sáo một hơi, đánh ngựa đi, hắn ta đánh xe thực ổn định, mặc dù xe ngựa chạy trên đường núi cũng không có cảm giác xóc nảy.
Lý Minh Kỳ ở trong xe vốn đang nghe xem bọn họ nói những gì, nào ngờ nghe chưa được hai câu liền ngủ.
Quân Nho gõ màn xe, “Chủ nhân các ngươi ngủ rồi?”
”Bẩm đại gia, vừa mới ngủ ạ.” Phượng Nhã lấy áo choàng dày đắp cho nàng, xốc một bên rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, thì ra đã đến chân núi rồi.
Cột trụ Rồng lượn Phượng nằm sơn ánh kim chia đều hai bên, hai cây cột
này có tác dụng nhiếp hồn, một vài kẻ giang hồ không danh tiếng không thể bước vào cửa núi của Vô Trần cung.
Quân Nho nhấc chân trái lên, dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng, cười nói: “Ngủ
là tốt rồi, có vài việc không nên nhìn thấy, lão Tam, chúng ta có thể
vào núi rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...