Đêm qua mưa thu rả rích, thời tiết dần mát mẻ, đường nhỏ uốn lượn trên vùng núi phủ đầy lá rụng nhuộm màu xanh mướt, trộn lẫn bùn đất, khiến đường
nhỏ lầy lội, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá rung xào
xạc, ven đường có mấy con chim tước nghịch ngợm chuyền cành kêu líu ríu
không ngừng. Đúng lúc này, phía trước truyền đến một loạt tiếng bánh xe
lăn nhanh, thỉnh thoảng có vài tiếng ngựa hí, chim chóc trong rừng giật
mình vỗ cánh bay hết lên không trung.
Bảy tám con ngựa cao to đạp bụi trần chạy đến, ngồi trên ngựa đều là mỹ
nữ mặc trang phục màu xanh nhạt, dưới chân mang giày da hưu, một tay giữ dây cương, một tay cầm bội kiếm, thoạt nhìn chính là một nhóm nữ hiệp
tư thế oai hùng hiên ngang.
”Nhiễm Thu tỷ tỷ, chạy hơn mười ngày đường, bọn muội muội vẫn chưa một
lần nhìn thấy vị cô nương kia, tỷ mau nói cho bọn muội biết đi, rốt cuộc là sắc nước hương trời đến mức nào? Bọn muội nghe nói, vị chủ nhân này
rất lợi hại, ngay cả cung chủ của chúng ta cũng dám tổn thương.” Về sau
vào cung sẽ thế nào đây? Cô nương nhỏ tuổi nhỏ giọng, vẻ mặt tinh quái.
”Xuỵt, Nhiễm Hương, đừng tò mò về việc này, sau này cũng đừng hỏi, chờ
khi trở về Vô Trần cung, tự nhiên sẽ được gặp.” Nhiễm Thu vén sợi tóc bị gió thổi phất qua nơi thái dương, đôi mắt hồ thu như có một dòng nước
lay động, “Chốc nữa là sẽ vào thành, mọi người chờ một lát, ta đi hỏi
công tử xem có muốn vào khách điếm nghỉ ngơi không.”
Nhiễm Hương cau cái mũi thanh tú, mỉm cười nói: “Trong lòng Nhiễm Thu tỷ chỉ chứa công tử nhà chúng ta thôi.”
”Đồ láu cá, còn nói lung tung nữa xem ta có xé miệng muội không.” Trên
mặt Nhiễm Thu ửng chút hồng, quay đầu ngựa đi về phía thân xe.
Phượng Nhã nhấc một bên rèm cửa sổ lên, ánh mặt trời chiếu lên người nằm nghiêng trên giường nhỏ, khuôn mặt có chút tái nhợt, có chút gầy yếu.
Phượng Nhã thở dài, đã bao lâu không được thấy chủ tử nhà mình mỉm cười
rồi? Dùng móc cố định rèm cửa sổ, nàng ta ngồi chồm hỗm nghiêng người
trước giường nhỏ, khẽ mềm giọng, “Chủ tử, phong cảnh bên ngoài không tệ, ngài có muốn xuống đi dạo một chút hay không?”
Lý Minh Kỳ bị ánh mặt trời làm chói, híp híp mắt, “Phượng Nhã, ngươi
đừng lo lắng cho ta, ta vẫn tốt lắm.” Đúng là quá tốt, mỗi ngày trừ ăn
và ngủ, cũng không có ai đó cợt nhã ức hiếp nàng.
Mấy ngày nay, nàng thường xuyên nhìn tay mình ngẩn người, nhớ đến cảm
giác thanh Phượng kiếm đâm vào cơ thể người đó, tiếp đó là vẻ mặt đau
thương chua xót không dám tin của người đó, biết rất rõ là mình muốn
giết hắn, vì sao hắn không tránh? Hay đã xác định là mình sẽ mềm lòng
không thể xuống tay? Nàng nghĩ mãi mà vẫn không rõ, cũng không muốn làm
rõ, lại thường xuyên nghĩ đến, mâu thuẫn rối rắm cứ lặp đi lặp lại, tự
làm khó mình như vậy, là vì sao? A, trong lòng rối loạn, đầu óc cũng
không sáng suốt.
”Chủ tử, nhị gia nói, ngài không thể ưu sầu lo lắng, như vậy không tốt
cho đứa bé.” Phượng Nhã nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng, cẩn thận xoa bóp giúp nàng, muốn truyền ấm áp trên người mình qua, mấy ngày gần đây, hình như chủ tử đặc biệt sợ lạnh.
Bên ngoài truyền đến lời trò chuyện của Quân Nho và Nhiễm Thu, “Công tử, sắp vào thành rồi, có cần dừng lại nghỉ ngơi một chút không? Hay là
trực tiếp về cung?”
Quân Nho liếc mắt vào trong xe, “Lý cô nương, giữa trưa nàng có cần
xuống xe nghỉ ngơi không?” Xưng hô này là do Lý Minh Kỳ yêu cầu nhiều
lần, vốn không danh không phận, để sau này mọi người có gặp lại cũng
không khó xử, vẫn nên thức thời mới tốt.
”Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của công tử.” Lý Minh Kỳ từ trên giường
ngồi dậy, suốt dọc đường đi, nàng vẫn luôn buồn bực ngồi trong xe, nếu
nói không buồn chán nhất định là giả. Sở dĩ không thích lộ mặt ra ngoài, một là muốn trốn tránh, không muốn nghe bất cứ tin tức gì có liên quan
đến người đó; hai là không muốn bị thuộc hạ của Quân Nho vụng trộm bàn luận đánh giá; ba là thân thể quả thật rất mệt mỏi.
Quân Nho có chút giật mình, rốt cục vị chủ tử này cũng chịu mở lòng rồi
sao? Thật không dễ dàng, “Lý cô nương, hôm nay để nàng cùng mấy nha đầu
thảnh thơi đi dạo trong thành, giải sầu một chút, ngày mai về cung, sau
này muốn đi cũng là hết sức khó khăn.”
Ánh mắt Lý Minh Kỳ lóe sáng, nghe hiểu ý ngoài lời của hắn, bộ dạng hắn
như đang nhìn một tù nhân. Cũng đúng, với tính tình của người đó, mặc dù bản thân chán ghét không ưa, cũng tình nguyện tự tay hủy bỏ chứ không
dễ dàng tha thứ việc người khác chạm đến đâu nhỉ? “Quân công tử, ta muốn viết một phong thư cho cha mẹ, để báo bình an, được không?”
”Đương nhiên là được, viết xong nàng giao thư cho ta là được. Lý cô
nương, nàng không thấy chúng ta xưng hô như vậy quá không được tự nhiên
à?” Đã sắp là người một nhà, còn xưng hô xa lạ như vậy, mỗi lần mở miệng hắn đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
”Ha ha, lời này có lý. Nếu ngươi không ghét bỏ, ta gọi ngươi một tiếng
Quân đại ca, ngươi gọi ta là Minh Kỳ, được chứ?” Lý Minh Kỳ ngẫm lại
thấy cũng phải, dứt khoát rạch ròi quá cũng không tốt, không chừng về
sau còn phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống ấy chứ.
”Ha ha, được, ta sẽ gọi muội là Minh Kỳ, về sau nếu muội bị uất ức gì cứ việc tới tìm ta.” Quân Nho cười sang sảng, vứt bỏ vẻ lo lắng của mấy
ngày qua.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi đường rừng, xốc màn kiệu lên, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy thành trì phía trước, ba chữ ‘thành Kỳ Sơn’ thật to nhũ ánh vàng, tựa như thiết họa ngân câu (một phong cách thư pháp).
”Chủ tử, ngài muốn xuống đi dạo một chút không?” Phượng Ngọc ghìm chặt cương ngựa, ngừng xe ngựa lại, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Trong lòng Lý Minh Kỳ có chút ấm áp, hai nha đầu này càng ngày càng hiểu lòng người, cũng may bên người có các nàng làm bạn, bằng không thật
không biết phải trải qua mỗi ngày thế nào, “Đi chứ, Nhã Nhi, ngươi đi
dạo cùng ta một chút.” Phượng Nhã gật đầu liên tục, dặn Phượng Ngọc vài
câu liền đỡ cánh tay chủ tử bước vào dòng người. Có lẽ hôm nay là ngày
họp chợ, trên đường người đến người đi, rất náo nhiệt.
Quân Nho thấy nàng xuống xe, sợ nàng xảy ra việc ngoài ý muốn, cũng
xuống ngựa, gọi Nhiễm Thu đứng bên cạnh qua, nói: “Nhiễm Thu, trực tiếp
sắp xếp cho mọi người về cung đi, nơi này không cần nhiều người như vậy. Chốc nữa ngươi tự quay về Liêm Tâm các, ta cùng nàng ấy tùy tiện dạo
quanh một chút, buổi tối sẽ nghỉ lại nơi đó.” Nói xong liền đưa dây
cương con ngựa Tụ Tuyết của mình cho nàng ta.
”Đại gia, nô tỳ cũng phải đi trước sao?” Phượng Ngọc có chút không đành.
”Phượng Ngọc, về không phải để chơi. Ngươi về trước thu dọn Ngô Đồng
hiên thật cẩn thận, ngày mai chờ khi chủ tử các ngươi về đến sẽ trực
tiếp vào ở, vậy không tốt sao?” Sao Phượng Ngọc còn có thể nói gì, cười
tuân lệnh.
Dặn dò xong xuôi, chủ tớ Lý Minh Kỳ đã đi khá xa, thân mình Quân Nho nhoáng cái liền đuổi kịp.
Nhiễm Thu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của công tử nhà mình.
Phượng Ngọc cười nói: “Nhiễm Thu tỷ tỷ, tỷ bảo trọng nhé, tiểu muội phải đi trước rồi.”
”Ừ, bảo trọng.” Ánh mắt nhìn về nơi xa của Nhiễm Thu rốt cục cũng thu
hồi, thầm than, không biết chút tình si này của mình có thể khiến công
tử nhà mình liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một cái hay không.
Quân Nho đi theo phía sau Lý Minh Kỳ, không nhanh không chậm, đảm nhận
trách nhiệm bảo vệ, hắn nhịn một hồi rốt cục cũng không nhịn được, “Minh Kỳ, muội có thể nói một chút với ta không, sao muội có thể nghĩ thông
suốt thế? Kỳ thật chỉ cần muội chú ý một chút xíu thôi là có thể phát
hiện ra tình ý của Ngạn Khanh đối với muội. Muội đừng quá cứng nhắc,
thật sẽ hại người hại mình.”
Lúc Lý Minh Kỳ đi đường, liền có tiếng lục lạc trong trẻo, vô cùng êm
tai dễ nghe, như nước suối róc rách, mang theo một mùi thơm ngát giúp tĩnh tâm an thần, nàng đi rồi lại ngừng, giống như không thứ gì có thể quấy nhiễu nàng,“Quân đại ca, huynh nói đùa sao, sao muội có thể nghĩ thông suốt chứ?
Muội là đang không nghĩ nữa.”
Nụ cười trên mặt Quân Nho cứng lại, “Minh Kỳ, muội đang nói giỡn sao?”
Cha của đứa bé bị tức giận của muội đuổi chạy, muội lại không thèm nghĩ
nữa là sao?
”Đêm đó Phong Thiển Ảnh nói với muội một câu, muội cảm thấy hắn nói rất đúng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...