Phong Thiển Ảnh bừng bừng lửa giận, không chút khách sáo đánh đuổi bọn háo sắc, ngăn bước của nàng, hỏi nàng tại sao.
Tuyết Nữ nhìn hắn một cái, không nói gì, sau đó yếu đuối ngã vào lòng hắn.
Lần đầu tiên Phong Thiển Ảnh biết thế nào là hoảng hốt, ôm nàng tìm một
khách điếm, vừa chữa thương vừa đút thuốc cho nàng, lại kiêng dè “nam nữ hữu biệt”, thấy nàng ổn định liền trở về phòng của hắn, nên biết rằng
việc hắn muốn làm, nên làm đều có thể làm được, cả người ngây ngô, nhẫn
nhịn chịu đựng.
Kết quả thì sao?
Sáng sớm hôm sau liền phát hiện, Tuyết Nữ lại không từ mà biệt.
Tức giận là đương nhiên, nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng.
Phong Thiển Ảnh tìm kiếm như điên, dưới ánh chiều tà lại thấy nàng ngồi khóc bên hồ.
Sao lại khóc? Là ai ức hiếp nàng? Hắn đứng sững ra, không biết nên làm
gì, muốn an ủi nàng, muốn ra mặt giúp nàng, nhưng không biết nên bước
đến thế nào? Thiếu niên mới nếm thử cảm giác yêu, lần đầu tay chân luống cuống.
Tuyết Nữ phát hiện có người đến, gạt nước mắt, liếc mắt không nhìn hắn xoay người bỏ đi.
Phong Thiển Ảnh giữ chặt cổ tay nàng, chết sống không buông, cuối cùng
đưa nàng đến một ngôi nhà cỏ ở ngoại ô, lấy trời làm chăn lấy đất làm
giường, tràn trề vui vẻ say một trận.
Dưới ánh trăng, hai người không nói một lời.
Phong Thiển Ảnh ôm một bình rượu, tay phải cầm một thanh kiếm, bước chân ẩn hiện, đứng nơi nóc nhà nhìn trăng múa kiếm.
Tuyết Nữ nhìn ra, hắn đang dùng kiếm thể hiện tình yêu, lẳng lặng nhìn
ngắm, thế giới u ám của nàng xuất hiện một khe nứt, qua đó le lói một
ánh sáng, tâm hồn thiếu nữ mềm mại trong cơn say.
Có lẽ bởi vì say, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, tóm lại cùng hắn điên một trận, nâng mặt hắn, nàng gọi, oan gia.
Phong Thiển Ảnh nương theo cơn say mạnh mẽ ném kiếm, ném bình rượu, ôm lấy hông nàng, trúc trắc hôn.
Cơn say đêm qua tựa như một giấc mộng, sao lại nói là mộng, bởi vì lúc
này chỉ còn một mình hắn, Tuyết Nữ đã không rõ tung tích. Hắn nghĩ, sao
nàng luôn thích không từ mà biệt vậy? Bực bội buồn chán, hận không thể
giăng lưới khắp thiên hạ để bắt người, sau đó trói chặt.
Phong gia sa vào tương tư đơn phương, bởi vì không đạt được, tính cách
từ từ vặn vẹo, vì một nữ tử không biết tên họ, hắn ăn không ngon ngủ
không yên, biến dung nhan mình thành tiều tụy.
Ba tháng sau, Tuyết Nữ xuất hiện tại Thành Kỳ Sơn, mục tiêu: Phong Thiển Ảnh vô cùng nổi tiếng.
Lý Minh Kỳ nghe mê muội, rót thêm cho nàng ta một chén trà, Tuyết Nữ
chính là khắc tinh của Phong Thiển Ảnh, không ngờ Phong Thiển Ảnh thích
bị ngược như vậy, nàng cảm thấy thú vị, càng thêm ưa thích Tuyết Nữ,“Sau đó thì sao? Ngươi ở lại chứ?”
Tuyết Nữ gật đầu, đó là một năm vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng, do hắn ban tặng.
Phong Thiển Ảnh muốn cưới nàng làm vợ, đáng tiếc thân nàng không tự do,
ngày đại hôn hôm đó, có người đến tìm, nếu nàng khư khư cố chấp ở lại,
hậu quả chính là tai họa, dưới tình huống không còn lựa chọn nào khác,
đành phải rời đi. Nay nàng bước theo dấu chân của Thất thúc, hai năm
thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, rốt cục thoát khỏi nhà giam, không còn phải lo trước lo sau nữa.
”Ngươi biết đó, ta mất tích hai năm.” Tuyết Nữ lộ vẻ chán nản, “Lần nào
cũng là ta rời đi trước, chàng lại chờ ta vô điều kiện, ta thật có lỗi
với chàng.”
”Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?” Lý Minh Kỳ biết nàng ta có nhiều
lời khó nói, trong lòng ai mà không có chút bí mật khó thốt thành lời
chứ? Cho nên nàng không hỏi.
Tuyết Nữ lắc đầu cười, kiên định nói: “Sẽ không bao giờ đi nữa.”
Đinh đinh đang đang, một loạt tiếng chuông trong trẻo dễ nghe truyền
tới, tựa như hạt châu rơi trên bàn ngọc. Ánh mắt Tuyết Nữ cứng lại,
tiếng vang truyền đến từ trên người Minh Kỳ, vừa nghĩ liền đoán được,
nàng lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng trong trẻo vốn có, cười nhạt nói:“Là Thẩm cung chủ về nhỉ.”
Lý Minh Kỳ nâng tay nhìn nhìn chuông ngọc trên cổ tay, “Tuyết Nữ, ngươi có biết đây là cái gì không?”
”Vẫn nên để Thẩm đại cung chủ tự mình nói cho ngươi biết thôi.” Mấy chục năm trước, có một quặng ngọc đào được một khối ngọc âm dương, được cao
nhân điêu khắc thành hai quả chuông ngọc, nam là dương, nữ là âm, âm
dương không chia lìa, bất kể cách nhau bao xa, nhờ vào ngọc liền có thể
cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, họ chính là linh hồn của nhau.
Lý Minh Kỳ không chỉ hỏi một lần, đã hỏi rất nhiều lần, nhưng Trầm Ngạn
Khanh vẫn nói năng thận trọng, khiến nàng bó tay hết cách.
”Tuyết Nữ, hãy đối xử tốt với Thiển Ảnh. Trong bốn sư huynh đệ bọn họ,
bình thường huynh ấy ưa vui đùa ầm ĩ nhất, kỳ thực huynh ấy lại sợ cô
đơn nhất.” Ấn tượng đầu tiên của Lý Minh Kỳ với Phong Thiển Ảnh cũng
không tốt lắm, trong chán ghét mang theo sợ hãi, sau đó dần dần tiếp xúc mới hoàn toàn hiểu được ngụy trang của hắn, nhất là đêm hôm đó, hắn
thẳng thắn thành khẩn an ủi nàng.
Nếu đã thành hôn cùng Trầm Ngạn Khanh, Vô Trần cung chính là nhà của nàng, đương nhiên sẽ quan tâm đến người nhà.
Lòng Tuyết Nữ run lên, đau như kim đâm, Thiển Ảnh đau khổ, ngay cả Minh
Kỳ cũng nhìn ra, sao mình có thể không biết chứ? “Ừ, đừng lo lắng, ta sẽ không đi nữa.”
”Hừ, tốt nhất nên như thế.” Lời nói lạnh lùng ngang ngạnh từ ngoài cửa
truyền vào, ngay sau đó, cửa không gió lại mở ra, khắp người Trầm Ngạn
Khanh ứa hơi lạnh, trong sân phía sau hắn quỳ một đám Ám Long vệ đông
nghìn nghịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...