Lý Minh Kỳ dừng lại bên ngoài viện, cố ý nhìn xung quanh, cũng không
nhìn ra có điểm gì khác thường, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, chẳng lẽ mình thật đã suy nghĩ quá nhiều? Vùi trong ngực hắn, không nhịn được,
hỏi: “Tỉnh lại không thấy chàng, có chút lo lắng, chàng đi đâu vậy?”
Trầm Ngạn Khanh cầm bàn tay khá lạnh của nàng, an ủi: “Trong cung có vài việc gấp cần xử lý, ngoan, đừng lo lắng, không phải ta vẫn tốt sao. Kỳ
Kỳ, nàng nhìn thử xem, đây là gì?”
Lý Minh Kỳ mở to mắt nhìn, cúi đầu liền thấy vật trong lòng hắn, “Cún con?”
Cún con lớn không quá hai bàn tay, bộ lông trắng tuyết, sờ vào vô cùng
mềm mại, ánh mắt nó ngập nước, thật to thật long lanh, rụt rè nhìn ngó,
chọc người yêu mến. Bởi vì trời lạnh, thỉnh thoảng run run, lộ vẻ muốn
chui vào lòng người.
Tim Lý Minh Kỳ lập tức mềm nhũn, thực hận không thể ôm lấy, mạnh mẽ vuốt hai cái, hôn hai cái. Nàng nhịn không được vươn tay sờ sờ, cún con ư ử
hai tiếng, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay nàng, thật khiến
người vui thích, trên mặt nàng nở rộ một nụ cười trong sáng, “Trầm Ngạn
Khanh, nó thật đáng yêu.” Nói xong lại vuốt vuốt đầu nó, cún con thoải
mái híp híp mắt, non nớt sủa to hai tiếng, giống như đáp lại yêu thích
của nàng.
Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng cười, hơi ngẩng ra, hoảng hốt nghĩ, đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ cười không e dè như thế, trong sáng xinh đẹp như một đóa hoa sen trắng trên núi tuyết, không nhiễm chút trần tục nào. Kỳ Kỳ của
hắn bị hắn liên lụy, trở nên giống hắn, sớm mất đi sự hồn nhiên trong
sáng. Nghĩ đến đây, tim hắn run rẩy, chóp mũi có chút chua xót, “Kỳ Kỳ,
nàng thích là tốt rồi.” Cánh tay phải ôm siết hông nàng, đưa nàng trở
về.
”Sao mà có được?” Mắt nàng như sao sáng, lại không nhìn ra khác thường mà hắn cực lực che giấu.
Trầm Ngạn Khanh cười yêu chìu, vuốt đầu nàng, “Nàng đoán xem?” Chỉ cần
nàng thích, sao trên trời trăng trong nước ta đều tặng cho nàng.
Lý Minh Kỳ đảo con ngươi, không muốn hắn toại nguyện, “Chàng không nói thì thôi, dù sao người đưa đến cũng không phải là chàng.”
Nàng không thèm chơi cái trò suy đoán này, bởi vì người nào đó chưa bao
giờ tuân theo quy tắc, quả nhiên, nàng vừa nghĩ xong, hắn đã nói: “Tiếc
quá, vốn đang định đoán đúng sẽ có thưởng, Kỳ Kỳ, có thưởng mà lại không cần thì thật đáng tiếc đó.”
Lừa ai đó? Bớt dùng giọng điệu dỗ trẻ con để chọc ghẹo nàng đi, thưởng
của chàng chẳng phải chính là ăn nàng sạch sành sanh sao. Bị lừa một lần là ngây thơ, hai lần là ngu muội, đến lần thứ ba thì đúng là hết thuốc
chữa rồi. Tuy quả thật nàng đã bị lừa nhiều lần không còn thuốc chữa,
nhưng hôm nay, không thể để hắn dễ dàng lừa gạt.
Lý Minh Kỳ không nhìn hắn, cũng không đáp lời hắn, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt.
Trầm Ngạn Khanh khó hiểu, câu hỏi cũng mang theo cẩn thận, “Tức giận sao? Ta nói là được mà? Kỳ Kỳ?”
Lý Minh Kỳ chăm chú chơi đùa với cún con trong lòng, cố ý bước chậm lại, “Ừm.” Thiếp đang nghe đây, chàng cứ nói đi.
Trầm Ngạn Khanh đành phải thuận theo: “Là lễ vật tân hôn Quân Nho tặng,
Kỳ Kỳ, nàng không vui sao?” Tươi cười của nàng như phù dung chớm nở sớm
tàn, lại chôn sâu trong tim hắn, không thể nào quên được.
Lý Minh Kỳ lại ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết, tiếp theo lại không nói gì.
Nàng đúng là không vui, buổi tối mơ một giấc, trong mộng đỏ thẫm, là máu tươi nhuộm đỏ. Mơ thấy hắn ôm nàng, xin nàng đừng chết, mơ thấy con bọn họ ngã vào vũng máu... Nàng vô cùng bất an bừng tỉnh giấc, vốn muốn
tìm kiếm ấm áp và trấn an trong vòng ôm ấm áp của hắn, nhưng hắn lại
không bên cạnh. Hắn đi đâu? Giấu nàng điều gì? Hôm qua trên đại điện ánh đao bóng kiếm, là điềm không may?
Lý Minh Kỳ rất bất an, nàng không phủ nhận mình thích động vật nhỏ, cũng không phủ nhận có chút vui sướng, nhưng không thể cứ thế dễ dàng để hắn lừa gạt. Vì sao nửa đêm nàng lại phải rời giường mặc quần áo? Vì sao
phải ra ngoài? Cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được, nàng cắn môi
nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn. Đưa cún con trong lòng cho Phượng Ngọc, “Ngọc nhi, ngươi dọn ổ cho cún con, ngày
mai ta sẽ đặt tên cho nó.”
”Chủ nhân, ngài yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.” Trong ánh mắt muốn ăn thịt người của cung chủ, Phượng Ngọc tiếp nhận cún con trắng nhỏ mà
ai cũng ưa thích.
Hai tỷ muội biết cung chủ và chủ mẫu muốn tâm sự, thức thời cáo lui.
Tiếng gió gào thét, chóp mũi Lý Minh Kỳ thoáng ửng hồng, giãy khỏi lòng hắn, ngẩng đầu nhìn trời âm u, không nói.
Hôm nay Trầm Ngạn Khanh quả thật có hơi mệt mỏi, mệt cả tinh thần, hắn
vuốt vuốt mi tâm đau nhức, tiến lên giữ tay nàng lại, “Kỳ Kỳ, nàng không vui sao?”
Lý Minh Kỳ lạnh mặt gật đầu, “Rốt cuộc tối nay chàng đã đi đâu? Đừng nói với thiếp là nửa đêm chàng đi ôm cún, vì sao lại giấu thiếp trong phòng tối?”
Quả thế, tiểu nương tử của hắn chưa bao giờ dễ gạt, nên nói thế nào đây? Đối với nàng, tim của hắn đã sớm mềm như nước, sao có thể ngang ngược
đây? Hắn cười ha ha, xoay người ôm lấy nàng, xoay vài vòng trong gió
tuyết, “Nương tử tốt à, đêm đại hôn, không nên tức giận. Trước mặt hạ
nhân, vẫn nên chừa cho vi phu chút mặt mũi.”
”Trầm Ngạn Khanh, chàng làm gì vậy, nổi điên gì đó, mau buông thiếp
xuống.” Mặt Lý Minh Kỳ trắng xanh rồi đỏ ửng, trái tim cũng thình thịch
không dứt, bị hắn náo loạn như vậy, cũng không nghiêm túc nổi nữa.
”Kỳ Kỳ, nàng sợ gì chứ, bọn họ có lá gan cũng không dám có ý kiến, đều
ngơ ngốc quỳ đó làm gì, sao còn không cút.” Mắt lạnh của Trầm Ngạn Khanh như mũi tên, sau một trận bắn phá, trong viện im lặng, chỉ còn lại dấu
chân hỗn độn.
Nhóm Ám Long vệ oán thầm, cung chủ đại nhân, vốn tưởng ngài không sợ
trời không sợ đất, là một vị hào kiệt đội trời đạp đất đích thực, không
ngờ ngài lại sợ nương tử, thật khiến bọn nô tày thất vọng. Chủ mẫu đại
nhân, ngài trăm ngàn lần đừng bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc,
nên dồn hết sức, đè hắn đến chết, tương lai bọn thuộc hạ mong chờ ngài
cứu giúp.
Lý Minh Kỳ nhìn ánh mắt kính nể của nhóm Ám Long vệ, vô cùng khó hiểu,
nàng ôm cổ Trầm Ngạn Khanh, “Trầm Ngạn Khanh, chàng quyết tâm không nói
với thiếp phải không?” Vùi đầu vào trong lòng hắn, trong lòng không
thoải mái muốn tìm cách phát tiết, cắn một cái lên nơi cổ đang lộ ra của hắn, dùng sức nghiến răng, cắn khá nặng, lưu lại một dấu vết màu đỏ.
Trầm Ngạn Khanh nghe hơi thở như lan của nàng, đau cũng thành không đau, ngược lại có chút ngứa ngáy, “Kỳ Kỳ, đừng đốt lửa.”
Đốt thì sao, có bản lĩnh thì chàng ăn ta đi. Lý Minh Kỳ mạnh mẽ cọ cọ
lên người hắn, “Ngạn Khanh.” Chàng nói xem nếu thiếp rời đi, chàng có
khổ sở hay không? Có thể ăn không ngon ngủ yên vì thiếp không? Lời nói
đến bên môi lại nuốt xuống, đêm tân hôn tối kỵ nói lời ly biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...