1 tuần sau - Biệt thự thuộc khu Hamptons - New york.
Tịnh Kỳ sau khi xuất viện được chuyển đến biệt thự riêng của Mạc Tư Hàn. Hàng ngày vẫn luôn có bác sĩ đến thăm khám tận nơi cho cô.
Đối với việc sinh hoạt của Tịnh Kỳ thì Mạc Tư Hàn khá thận trọng, nói đúng hơn là có đôi chút khó tính. Anh không để cô được tự do di chuyển, dù đó chỉ là trong khuôn viên biệt thự, rõ ràng hôm trước còn cảnh báo Tử Phong không được để cô nghi ngờ, vậy mà bản thân lại kè kè bên cạnh cô không chịu rời. Đến tắm cũng là tự tay tắm cho cô, mỗi lần thay đồ cũng đều là tự mình quyết định. Ngay cả kẻ mê trai như cô còn thấy rõ, sự quan tâm từ tên sắc lang như anh là hoàn toàn có mục đích không trong sạch.
Thấy cô loay hoay đứng trong nhà bếp cùng người làm, Mạc Tư Hàn từ xa bước đến đã tỏ vẻ khó chịu.
- Tịnh Kỳ em muốn ăn món gì, tôi nấu cho em, còn cần e xuống đây sao? Mau lên phòng cho tôi.
Đột nhiên tim Tịnh Kỳ như muốn nhảy ra ngoài, tránh để lịch sử tái hiện, cô vội vàng cất giọng phân minh.
- Không phải em muốn ăn, mà là Bạch Tử Phong nói trưa nay sẽ ghé qua, nên em muốn làm mấy món cho anh ấy, thay lời cảm ơn vì đã chăm sóc em trong khoảng thời gian "em một mình" ở viện.
Mạc Tư Hàn trưng bộ mặt xám xịt, nhìn vào bóng lưng mảnh mai đang tất bận chuẩn bị đồ ăn phía trước "Khá lắm, một phát trúng hồng tâm, lại còn biết cách nhấn nhá như vậy"
- Nếu để cảm ơn, thì cũng là tôi cảm ơn.
Nói rồi Mạc Tư Hàn ung dung cởi áo vest, vừa trông thấy động tác chuẩn bị vào bếp của anh, Tịnh Kỳ hốt hoảng tháo vội tạp dề, chạy đến trước mặt anh ngăn cản.
- Em thấy tốt hơn là để mọi người làm, chúng ta ở đây chỉ thêm vướng bận, em theo anh ra ngoài đi dạo.
Tịnh Kỳ đưa hai tay đặt lên lưng Mạc Tư Hàn, vừa đẩy vừa vui vẻ dụ anh ra khỏi phòng bếp. Bất ngờ Mạc Tư Hàn xoay người giữ chặt lấy eo cô, nhanh chóng phủ lên đôi môi một nụ hôn ngọt ngào. Tịnh Kỳ ngượng ngùng muốn nhanh chóng rời khỏi, thì Mạc Tư Hàn lại cố tình nấn ná dây dưa. Đám người làm trong mấy ngày này cũng đều được luyện mắt, nên có phần quen thuộc, chỉ lặng lẽ cúi đầu như biến mình thành vô hình.
Bất ngờ chuông điện thoại đặt ngoài phòng khách của Tịnh Kỳ reo lên, cô vội vã định rời khỏi đôi môi của Mạc Tư Hàn thì anh lại thắt chặt vòng tay thêm một chút.
- Ưhm.. ư.. ư...
Tịnh Kỳ hơi thở dồn dập, gấp gáp gật đầu vài cái tỏ ý muốn ra nghe điện thoại. Không có ý định rời khỏi cánh môi mềm mại của cô, Mạc Tư Hàn cứ thế vừa hôn, vừa ôm cô di chuyển ra phía bên ngoài.
Vừa đến nơi, anh đã nhanh tay cầm lấy, không cần xem là ai gọi, cứ thế thản nhiên ấn nút trả lời.
AIM luôn được biết đến là công ty dẫn đầu về nghành Công nghệ thông tin, bởi vậy nên tốc độ đường truyền siêu nhanh, hình ảnh âm thanh lại tuyệt đối sắc nét. Chỉ trong cái chớp mắt, toàn bộ khung cảnh ám muội của bọn họ đều hiện ra rõ nét trên màn hình.
Chợt nhận ra đó là cuộc gọi video, cô liền hoảng hốt một phát dùng hết tốc lực đẩy mạnh Mạc Tư Hàn, trước khi kịp né đi, cô còn trông thấy gương mặt kinh ngạc của Neil, IVy, cùng đám nhân viên của AIM.
"Xong rồi, lần này thì biết giấu mặt đi đâu, thật là xấu hổ"
Tiếng Neil la lên đầy hoảng sợ.
- Tỷ tỷ! Người ta còn chưa thành niên...
IVy ngượng ngùng, đưa tay lên miệng hắng giọng một cái.
- Boss nếu ngài đang bận, chúng tôi có thể gọi lại sau.
- Sao lại thế, rõ ràng e gọi cho tỷ tỷ cơ mà.
Neil vừa ấm ức lên tiếng, liền đã bị IVy bịt chặt miệng quăng sang một bên.
- Không bận, em không có gì bận hết, Tư Hàn mau đưa máy cho em!
Neil nghe thấy tiếng Tịnh Kỳ liền hồ hởi lao người lên chắn trước màn hình. Cậu vội nở nụ cười thanh xuân vui vẻ.
- Tỷ Tỷ, khi nào tỷ mới chịu về. Em bị sư huynh giao cho viết mã code đến ngu người rồi, mau về cứu đệ nhanh đi.
Mạc Tư Hàn nhìn bọn họ vui vẻ truyện trò liền có chút ganh tị, đang định ghé mặt vào màn hình, thì Tịnh Kỳ vội vàng cầm điện thoại rời ra bên ngoài hành lang.
- Tỷ Tỷ, Sư huynh nói tỷ chỉ xin nghỉ 1 tuần, giờ đã sắp tròn 1 tháng, mà sao vẫn chưa thấy tỷ về vậy?. Ổng đã trừ lương của tỷ đến tận tháng sau rồi đấy.
- Mà Tỷ không cần phải lo, cứ cố gắng mồi chài Boss, nói không chừng, sau này đổi lại là tỷ phát lương cho ổng ấy chứ.
- Thằng nhóc này! Chỉ được cái nói đúng, đến khi ấy tăng gấp 3 lần lương cho em.
- Haha... hảo tỷ!
- Này! Mèo con..
- IVy! Anh đứng đó nãy giờ hả?
- Ừm, nhờ cô nhắn đến Boss, bảo ngài ấy mau chóng trở về AIM dùm tôi. Dự án phòng thí nghiệm đã bước vào giai đoạn quan trọng, ngài ấy không thể nào vắng mặt được nữa.
IVy nhắc cô mới để ý, quả thật đã gần 1 tháng nay Mạc Tư Hàn vì cô mà bỏ bê công việc. Nếu như ảnh hưởng lớn đến AIM, thì cô và anh cần phải mau chóng quay trở về.
Tịnh Kỳ vui vẻ gật đầu đồng ý với IVy, còn không quên liếc xéo Neil đang cười nghiêng ngả ở phía sau.
Chưa đến 11 giờ, Cô đã thấy Bạch Tử Phong chễm chệ ngồi trong phòng ăn, đối diện đó là Mạc Tư Hàn . Khi biết Tịnh Kỳ vì anh mà chuẩn bị một bàn thức ăn, Bạch Tử Phong liền trở nên hăng hái lạ thường, dáng vẻ khoan thai, ngạo mạn còn châm chọc Mạc Tư Hàn.
- Có chuyện này tôi rất tò mò, lâu nay người ngoài đều biết đến Tịnh Kỳ dưới danh nghĩa con nuôi của Mạc gia, giờ cô ấy với Triệu gia công khai giải trừ quan hệ, vậy cũng nên đổi cô ấy sang họ Mạc đi chứ, không phải tình cảm anh em các cậu ngày càng tốt hơn sao?
- Anh nói có đúng không Tịnh Kỳ?
Tịnh Kỳ ngồi đối diện Bạch Tử Phong, gương mặt bí xị không chút thoải mái "Bạch Tử Phong chết dẫm, ăn thì cứ việc ăn đi, hỏi gì mà lắm thế".
Cô khẽ đánh mắt liếc nhìn Mạc Tư Hàn, anh vẫn bình thản ngồi ăn như không mấy hứng thú với câu chuyện. Tịnh Kỳ ngay lập tức chuyển sang vẻ tươi tỉnh, dịu dàng. Miệng nở nụ cười khách sáo, tay nhanh nhẹn đẩy đĩa thịt bò nướng về phía của Bạch Tử Phong.
- Tử Phong anh ăn nhiều một chút, bớt tò mò nha anh.
- Tôi...., ngay cả đồ lót của cô ấy cũng đã giặt, vậy cậu có còn xem chúng tôi là anh em không?
"Cạnh"
Chiếc dĩa trên tay còn lại của Tịnh Kỳ "nặng" đến nỗi tuột khỏi tay cô, cả cơ thể bổng chốc trở lên đông cứng.
"Xong rồi! Không phải lần trước mình đã nói điều này khi dằn mặt Tô Cẩm Tuyết sao, bây giờ thì toang thật rồi".
"Tịnh Kỳ, đây gọi là gậy ông đập lưng ông"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...