- Tiểu Hàn! Con đây rồi!, hãy mau theo bọn họ rời khỏi nơi đây, nhanh lên!
- Không được! Mẹ! Đứa trẻ đó còn đang ở bên trong, chúng ta cần phải cứu bé con đó ra trước đã!
- Giáo sư Cẩm không còn thời gian nữa đâu! chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài thôi, bọn chúng đã tấn công đến những khu vực trọng yếu rồi, nếu còn chần chừ sẽ biến nơi đây thành mồ chôn tập thể đấy!
- Tiểu Hàn, mau đi thôi con.
- Không được! Con phải quay lại cứu bé con đó!
- Chúng ta không còn thời gian nữa rồi,...
- Mẹ! Mẹ cho con biết cách phá giải cánh cửa đó, con sẽ quay trở lại đưa bé con đi theo!
- Tiểu Hàn không được!
"Hự"
- Giáo Sư Cẩm.. thế này...
- Anh mau đưa Tiểu Hàn đi trước, tôi sẽ quay lại đưa vật chủ theo sau.
- Không thể được, tôi không thể để cô đi một mình, như thế rất nguy hiểm. Chúng ta hãy cùng nhau ra ngoài, quân đội của Mạc Tướng có lẽ đã kịp đến ứng cứu rồi.
- Không kịp nữa rồi! Anh mau đưa Tiểu Hàn đi nhanh đi, tôi tự khắc có cách thoát ra, mau lên!
- Tôi không thể bỏ mặc cô!
- Tô Thành Trạch! Tôi ra lệnh cho anh nhanh chóng đưa trưởng tử của Thượng Tướng rời khỏi đây ngay bây giờ.
- Tôi...
- Anh muốn làm phản sao?
- Tôi không!
- Tô Thành Trạch!
- Tuân lệnh!
Trong hành lang mịt mù khói bụi, từng cơn rung chấn kèm theo tiếng súng nổ vẫn vang lên tục. Người đàn ông cõng theo cậu nhóc chạy về phía ánh sáng chập chờn nơi đầu hành lang, hướng ngược lại là bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé đang lao đầu hoà mình vào màn đêm đen tối. Đó là cuộc chia ly cuối cùng giữa bọn họ...
- Báo cáo! Toàn bộ trung tâm thí nghiệm đã phát nổ. 1/4 hòn đảo cũng theo đó mà chôn vùi dưới đáy biển. Trừ những người thoát ra được còn lại toàn bộ bên trong không một ai sống sót.
- Mật báo đưa tin sự việc tấn công có tổ chức của các thành phần loạn đảng nhằm vào thí nghiệm "đen" của chính phủ, vậy nên sự việc bị bưng bít một cách triệt để.
- Giáo sư Cẩm Y Vân nguyên phu nhân của thượng tướng Mạc Tư Đồ qua đời, để lại mất mát lớn cho nghành khoa học trên toàn thế giới. Con trai trưởng là Mạc Tư Hàn vì ảnh hưởng của vụ nổ đã rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh. Mọi nguyên nhân và tin tức về cuộc tấn công hoàn toàn được phong toả.
Mạc Tư Hàn chợt giật mình mở to đôi mắt, mồ hôi lấm tấm vương trên trán anh, dường như không gian trong phòng ngột ngạt đến mức chỉ thở thôi cũng đã thấy rất khó khăn. Mạc Tư Hàn đẩy cửa bước vào phòng Tịnh Kỳ, cô vẫn đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, chẳng hay biết Mạc Tư Hàn đang đứng ngay bên cạnh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào cô.
"Đứa bé đó và bà ta cứ thế nên chết đi từ 15 năm trước thì hơn..."
"Triệu Tịnh Kỳ! Cô tốt nhất đừng nên có bất kì liên hệ gì với bọn họ, bằng không....
Mạc Tư Hàn nắm chặt lấy bàn tay, đáy mắt đầy sát khí, tựa hồ bằng sâu thăm thẳm.
Sau tang lễ của Triệu Khải, Du Lãm liền thông báo với giới truyền thông về thân phận của Tịnh Kỳ, công bố đoạn tuyệt mọi quan hệ với cô đồng nghĩa với việc Tịnh Kỳ sẽ không được hưởng bất kì tài sản nào của Triệu gia sau khi Triệu Khải qua đời. Vốn dĩ bọn họ chẳng quan tâm đến vấn đề này, điều mà báo giới muốn bới sâu chính là việc Tịnh Kỳ vốn hiện diện như con gái nuôi ở Mạc gia và theo đó là những thành tích vô cùng ấn tượng của cô. Điều đó cuối cùng lại trở thành con dao 2 lưỡi, một mặt xem cô là kẻ lừa đảo, ăn bám, mặt khác khiến Tịnh Kỳ bổng chốc có thêm một lượng lớn Fan hâm mộ.
1 tuần sau...
Trung tâm thương mại Thành Đô.
- Nhược Vũ! Sao giờ này cậu còn chưa đến?
- Tịnh Kỳ, thật sự xin lỗi, đột nhiên mẹ mình lên thăm mà không báo trước, giờ mình không thể đi cùng cậu được rồi.
- Không sao đâu! Cậu ở lại chăm sóc bác gái cẩn thận, mình tự đi là được rồi. À! nhớ cho mình gửi lời hỏi thăm nhé!
- Vậy tạm biệt cậu!
- Bye bye!
Tịnh Kỳ mặt bí xị, cất điện thoại rồi nhanh chân bước vào bên trong toà nhà trung tâm. Cô dừng lại trước cửa hàng mang thương hiệu nổi tiếng dành cho nam, ngắm nghía những mẫu cà vạt cao cấp vô cùng sang trọng, rồi theo chân nữ nhân viên tiến thẳng về phía quầy. Vì hôm nay là sinh thần của Mạc Tư Hàn cô muốn giống như những năm trước, tự tay chọn cho anh món quà yêu thích nhất. Có lẽ năm nay sẽ là lần sinh thần đáng nhớ khiến cô trông mong, đợi chờ nhất.
Đang loay hoay trao đổi với nhân viên bán hàng, Tịnh Kỳ không để ý rằng có một bóng dáng cao lớn vẫn luôn đưa mắt dõi theo mọi hành động của cô. Henry từ phía sau bước đến, cúi người qua bờ vai Tịnh Kỳ mà vui vẻ mở lời:
- Woa! Chiếc cà vạt này đẹp quá! Cô định mua tặng ai sao?
Tịnh Kỳ vội vàng nghiêng người sang một bên, dùng đôi mắt biểu lộ vẻ khó chịu mà nhìn thẳng vào Henry. Hắn ta thích thú nhếch miệng mĩm cười, dáng vẻ từ tốn nhìn vào người nhân viên.
- Tôi cùng muốn một chiếc như thế này!
- Xin lỗi thưa ngài! Đây là dòng Ricci phiên bản giới hạn, nó được phủ một lớp pha lê cao cấp và ngài phải đặt hàng trước đó ít nhất là 1 tháng mới có thể mua được nó.
- Âuuu! Tịnh Kỳ, món quà tốn tâm huyết như vậy là định tặng cho Hàn tổng sao?
Tịnh Kỳ không trả lời, vẫn điềm nhiên tiếp tục xong giao dịch với nhân viên bán hàng, sau đó liền nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy.
- Khoan đã! Tịnh Kỳ, cô đang nợ tôi một ly cafe, hôm nay thanh toán luôn chứ!
Tịnh Kỳ nhận lấy chiếc túi đựng hộp quà từ người nhân viên, khẽ thở dài bất đắc dĩ "đành phải giải quyết tên khó ưa này cho xong việc vậy"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...