Trên đường lại đây, trong lòng Lăng Thanh Ngọc đã sớm nghĩ ra vô số khả năng, nhưng nàng ta lại không hề ngờ tới thứ mà mình trông thấy, lại là cảnh tượng như vậy.
Ánh nắng vừa vặn, Lăng Nhược Hi mang gương mặt nghịch ngợm nhìn Liễu Tuyền đối diện, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý: "Ha ha, ván này lại là ta thắng!"
"Ván này không tính, ngươi chơi xấu!" Liễu Tuyền lúc này mới rõ lẽ, nữ nhân này chẳng những tâm cơ thâm trầm, ngay cả đánh cờ cũng không từ thủ đoạn, rõ ràng là cố ý bày cạm bẫy, hiện tại còn vác một mặt vô tội, đúng là chọc tức chết người mà.
Trông thấy khuôn mặt Liễu Tuyền đỏ ửng lên, Lăng Nhược Hi vội vàng trấn an: "Được được được, ván này không tính, chúng ta chơi lại lần nữa, được không?"
"Chơi gì nữa mà chơi, không thấy có người đến sao?" Liễu Tuyền thở phì phò vứt con cờ lên bàn cờ, chuyển ánh mắt đặt trên người ba vị khách không mời mà đến ngoài cổng.
Lăng Nhược Hi nhìn ba người họ, trong lòng nổi một trận cười lạnh, nhất là khi trông thấy Lăng Thanh Ngọc một mặt khiếp sợ, càng cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như vừa mới nhìn thấy bọn họ.
Vội vội vàng vàng tiến ra phía trước, bối rối thi lễ một cái: "Thần nữ bái kiến An vương, bái kiến.."
"Đây là Hoàng thúc của Bản vương, Nhiếp Chính Vương."
Bắc Đường Ngôn có lòng giới thiệu một câu.
Kỳ thật Lăng Nhược Hi cũng biết vị Nhiếp Chính Vương này, lúc còn ở kiếp trước, cũng từng có gặp mặt một lần, nhưng một kiếp này đích thật là lần đầu tiên gặp mặt, do vậy mới giả vờ như không hề quen biết.
"Thần nữ bái kiến Nhiếp Chính Vương."
Lăng Nhược Hi nhìn Bắc Đường Kỳ, Bắc Đường Kỳ đương nhiên cũng đang nhìn Lăng Nhược Hi, chỉ là dù đã đánh giá trên dưới một phen, nhưng cũng không thấy được nữ nhân này có gì khác biệt, ngoại trừ con ngươi đen nhánh thâm trầm có chút nhìn không thấu kia ra, thứ khác, lại không có gì đặc biệt.
Thật sự không thể lý giải được, một nha đầu như vậy, rốt cuộc có chỗ nào có thể khiến Bắc Đường Ngôn phải luôn mồn khen ngợi như vậy.
Mắt thấy ánh mắt của hai người họ đều dừng lại trên người Lăng Nhược Hi, sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc càng âm trầm đáng sợ, nhìn thoáng qua Liễu Tuyền đứng bên cạnh vẫn luôn không nói gì, không có ý tốt mở miệng: "Tam muội muội thật đúng là hăng hái nhỉ, ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ cùng nhau đánh cờ, truyền ra ngoài, sợ là không dễ nghe?"
Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười, kéo Liễu Tuyền bên cạnh lại, cười ha ha nói: "Thanh Ngọc tỷ tỷ sợ là không biết vị công tử này đâu nhỉ? Đây là Liễu Tuyền thần y vang danh khắp kinh thành, cũng là ca ca kết nghĩa của Nhược Hi, mấy lần trước bị thương, đều là nhờ Liễu đại ca hỗ trợ."
Liễu Tuyền thật sự rất muốn hất tay Lăng Nhược Hi ra, tim gan của nữ nhân này thật sự quá đen tối, hắn bất quá chỉ đồng ý với nàng tạm thời không đi, nhưng lại không ngờ rằng nàng vậy mà đả xà tùy côn thương*, vô duyên vô cớ, tự dưng lại trở thành nghĩa muội của mình!
*Đả xà tùy côn thượng: Nghĩa bóng là cầm cậy đánh rắn, rắng cuộn theo lên cây gậy. Ngụ ý chỉ con người biết lợi dụng cơ hội, thuận theo tự nhiên mà làm, tranh thủ có lợi ích lớn hơn, có thể là lợi dụng thủ đoạn của đối phương xuất hiện sơ hở, linh động phản kích.
Lăng Nhược Hi tất nhiên có thể cảm nhận thấy được Liễu Tuyền đang phẫn nộ, nhưng trong lòng lại có một trận đắc ý, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều bị cột trên cùng một chiếc thuyền, mấy lời lừa bịp thế này, còn không phải do nàng tùy ý phát huy ư?
"Ồ? Liễu thần y? Tam muội muội thật sự có bản lĩnh, đã từng nghe nói Liễu công tử trời sinh có tính lãnh đạm, vậy mà có thể cùng Tam muội muội kết bái huynh muội, đây cũng là một việc quang vinh, sao lại chưa từng nghe Tam muội muội nhắc tới nhỉ?"
Lăng Thanh Ngọc nghe nói về thân phận của Liễu Tuyền, trong lòng hơi hồi hộp, theo bản năng nhìn thoáng qua lư hương bên cạnh, sau đó lặng lẽ quan sát sắc mặt của Liễu Tuyền, còn Liễu Tuyền thì vẫn đang tức Lăng Nhược Hi, cho nên Lăng Thanh Ngọc cũng nhìn không ra rốt cuộc hắn có biết bí mật về Huân Hương này hay không.
"Chúng ta có chuyện gì, đều phải nói với ngươi sao?" Liễu Tuyền tựa như rất chán ghét Lăng Thanh Ngọc, thẳng thắn tức giận quét một cái liếc mắt, thở phì phò ngồi sang một bên.
Mặc dù Lăng Thanh Ngọc là con thứ, nhưng bởi vì tài mạo xuất chúng, mẹ đẻ chết sớm, vẫn luôn được gửi nuôi dưới trướng của mẹ cả, cho nên trong kinh không ít người dần dần cũng quên đi xuất thân ti tiện của nàng ta, ngược lại vì trọng mặt mũi của Lăng phủ, đều sẽ cung kính nàng ta ba phần, giọng nói ngay thẳng như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Nếu người này là người khác vậy thì thôi không nói, hết lần này tới lần khác lại chính là Liễu Tuyền thần y ngay cả Hoàng đế cũng phải kính nể ba phần, bồ hòn này, Lăng Thanh Ngọc chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống.
Không chỉnh được Liễu Tuyền, Lăng Thanh Ngọc trực tiếp hướng mũi dùi về phía Lăng Nhược Hi: "Tam muội muội, hai vị Vương gia đăc biệt đến đây là muốn nghe muội đánh đàn, đây chính là phúc khí mấy đời muội đã tu luyện, sao lại đứng cả nửa ngày rồi, thậm chí ngay cả ấm trà tách nước cũng đều không có?"
Lăng Nhược Hi không mặn không nhạt nhẹ gật đầu, sau đó nhàn nhạt phân phó: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Đi pha trà mời Vương gia."
Mai Hương đã sớm nghe Lăng Nhược Hi căn dặn, cho nên liền nhẹ gật đầu lui xuống.
Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn Bắc Đường Ngôn và Bắc Đường Kỳ thấp giọng nói: "Căn viện này của Nhược Hi có hơi nhỏ một chút, tàn tạ một chút, vẫn xin hai vị Vương gia đừng trách cứ."
"Đường đường là nữ nhi của Đại tướng quân lại ở trong một căn viện đơn sơ thế này, đích thật là trăm năm khó gặp, có thể thấy được, Đại tướng quân nhất định rất liêm khiết thanh bạch! Ngày khác Bản vương nhất định phải nói tốt với Hoàng huynh vài câu mới được, phủ Tướng quân đã rách nát đến mức vậy rồi!"
Bắc Đường Kỳ ghét bỏ nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống.
Lăng Thanh Ngọc trước đó làm trăm tính vạn toán cũng không tính đến chuyện hai người này là chạy đến chỗ của Lăng Nhược Hi, bây giờ nghe Bắc Đường Kỳ nói thế, sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, vội vàng nói: "Vương gia hiểu lầm, bởi vì Tam muội muội đột nhiên hồi kinh, cho nên có nhiều chuyện không kịp chuẩn bị, viện dành cho Tam muội muội vẫn còn đang thu xếp, trong lúc nhất thời, cũng chỉ có thể tới đây chịu đựng một khoảng thời gian."
" Hiệu suất làm việc trong phủ Tướng quân đúng là đủ chậm, Tam tiểu thư này đã trở về lâu như vậy rồi, cho dù có là xây dựng lại đi nữa thì cũng không mất nhiều thời gian đến vậy chứ? "Bắc Đường Kỳ rất hiển nhiên sẽ không để mình bị xoay vòng vòng, một chút mặt mũi cũng đều không muốn chừa cho Lăng Thanh Ngọc.
Hoàng thúc, cuộc đời khó khăn, cuộc sống gian khổ, tự dưng lại bày việc ra làm gì cho càng khổ thêm!
Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn Bắc Đường Kỳ ác mồm ác miệng, vị Hoàng thúc này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng này là không tốt thôi, mới mở miệng ra là có thể nói chuyện nói đến mức ông trời cũng xin thua, không thấy Lăng đại tiểu thư người ta vì tìm lý do mà phải nói láo đấy ư, nói láo cũng vất vả lắm chứ phải!
Quả nhiên, sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc chợt xanh chợt tím, hết lần này tới lần khác đều là người mà nàng không đời nào chọc nổi, cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuốt cục tức này xuống.
" Vương gia hiểu lầm rồi, kỳ thật nơi này so với nông thôn đã là tốt lắm rồi, Nhược Hi ở chỗ này, cũng rất thỏa mãn. "Lăng Nhược Hi vốn cũng không phải là hạng người thiện lương gì, đứng một bên nhìn thấy cơ hội tốt, tận khả năng khiến sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc tô thêm chút nhan sắc.
" Vương gia xin cùng trà. "Lúc này Mai Hương bưng ấm trà đến, cung cung kính kính đặt trước mặt mỗi người một ly trà, lúc này mới quy củ đứng sang một bên.
Bắc Đường Kỳ và Bắc Đường Ngôn cùng nâng chén trà lên, sau khi uống được một ngụm, Bắc Đường Kỳ trực tiếp buồn cười mở miệng hỏi:" Tam tiểu thư đây là loại trà gì đây? "
Lăng Thanh Ngọc có chút hiếu kỳ, cúi đầu nhìn xuống, nào có lá trà gì đâu, rõ ràng chỉ có chút bột trà nát hòa vào trong một cái ấm nước không ấm cũng không nóng, như vậy mà đã bưng lên rồi.
Sắc mặt càng trở nên thêm âm trầm:" Mai Hương! Đây là chuyện gì? Hai vị Vương gia tôn quý thế nào, sao có thể dùng nước trà thế này để chiêu đãi? Ngươi có mấy cái đầu! "
Mai Hương nghe đến đó, lập tức bị dọa đến toàn thân phát run, quỳ trên đất, vội vàng nói:" Thanh Ngọc tiểu thư bớt giận, khi sớm, nô tỳ đi nhận lá trà, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không có phần cho viện của Tam tiểu thư, những lá trà này, cũng là do Tiểu thư từ nông thôn mang về, đã là tốt nhất rồi. "
Lăng Thanh Ngọc hiện tại hận không thể dứt khoát tiến lên bóp chết Mai Hương chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, nhưng lại cố kỵ hai người sau lưng, cũng chỉ có thể ráng mỉm cười chống đỡ nói:" Chắc là do bọn hạ nhân sơ sót, không bằng như vậy đi, mời hai vị Vương gia dời bước, đi sang viện của thần nữ, chỗ của thần nữ có Tuyết Đỉnh Hàm Thúy mà An vương thích nhất. "
" Tuyết Đỉnh Hàm Thúy? "Ngôn nhi từ khi nào lại thích cái loại đó vậy? Nếu ta nhớ không lầm, không phải Ngôn Nhi vẫn luôn thích Đại Hồng Bào ư? Chẳng lẽ cảm thấy cái tên khó nghe, cho nên mới đổi?" Bắc Đường Kỳ chính là có cái khả năng này, một câu, liền khiến cho mọi người cùng lâm vào cảnh xấu hổ vô biên vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...