Ác Nữ Điên Cuồng Và Tổng Tài Cấm Dục!!!


Ngài thích cô gái đó sao?
Trước câu hỏi này của Triệu Sơn, khóe môi của người đàn ông khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu xa khẽ khép hờ.
Hắn có thích cô hay không? Hắn không phủ nhận đối với Bạch Ly, hắn luôn có một loại cảm giác đặc biệt.

Một loại cảm giác nhớ nhung tìm kiếm, đã ba ngày không được nhìn thấy cô khiến hắn như mất ăn mất ngủ chỉ mong muốn quay về nhà để nhìn thấy cô, được ôm cô trong vòng tay, được hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Đó có phải là yêu hay không? Hay chẳng qua chỉ là một loại cảm giác nảy sinh hứng thú đối với một người con gái luôn nhìn hắn với một ánh mắt kỳ lạ, vừa là hận thù vừa là câu dẫn.
Giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp động lòng người dù biết chạm vào một lần liền khiến người khác bất giác gây nghiện không thoát ra được, nhưng lại không thể nào cưỡng lại được sự hứng thú trong lòng.
Cô không giống như những loại phụ nữ tiếp cận vì mục đích xấu xa, trước lời đề nghị của hắn, cô lại không thèm suy nghĩ đã lạnh lùng từ chối.
Đúng là làm hắn tức chết mà!
Hắn có điểm nào khiến cô không hài lòng à? Hắn đẹp trai, hắn quyền thế ngút trời, hắn có thể cho cô mọi thứ cô muốn, hắn có thể sủng cô trong lòng bàn tay.

Chỉ có hắn mới thích hợp với cô mà thôi.
Trước đây hắn tất cả phụ nữ có ý tiếp cận hắn đều bị hắn lạnh lùng vứt ra ngoài, vậy mà chỉ cần một nụ cười của cô liền dễ dàng khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong con người hắn.

Hắn thích cơ thể của cô, dục vọng mãnh liệt trong con người hắn như được giải phóng không ngừng, chỉ muốn đè cô ra hết lần đến lần khác để cô khóc lóc vang xin dưới thân hắn.
- Tuy không phải là gu của tôi nhưng không sao, tôi rất thích, ăn tạm vậy.
Triệu Sơn cười thầm.

Ăn tạm à? Ăn tạm rồi nghiện luôn đúng không?
Thích muốn chết mà còn bày đặt.
Khi Uông Tử Thần lần nữa quay trở về nhà, hắn liền đi thẳng lên phòng
- Mèo con bé nhỏ ơi, tôi về với em rồi đây.

Em có nhớ tôi hay không?
Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.

Đôi mắt như chim ưng săn mồi của hắn lăn sòng sọc.
- Cô ấy đâu?
- Chuyện này…

- Nói!
- Hôm sau khi khi Ngài đi cô ấy đã kiếm cớ trở về nhà chính sau đó thì đã tìm cách bỏ trốn khỏi sự giám sát của chúng tôi.
- Chẳng phải tôi đã kêu các người canh chừng cô ấy rồi sao?
- Chúng tôi không thể theo cô ấy lên cả phòng ngủ được.
Uông Tử Thần nghe xong liền nổi trận lôi đình, hắn cầm lấy bình hoa ở bên cạnh đập vào đầu tên sĩ quan khiến nó vỡ tan tành.

Máu từ trên đỉnh đầu lập tức chảy xuống, anh ta cũng đành cắn răng nhẫn nhịn không dám phản kháng.
- Đồ ngu! Đồ ăn hại! Quỳ trước cổng dinh thự năm ngày năm đêm, cắt toàn bộ tiền lương và tiền thưởng trong vòng 3 năm tới.
Người làm nhìn thấy hắn như vậy thì đều sợ hãi cúi đầu không dám thở mạnh.

Mỗi lần hắn nổi giận đều chính là sẽ có một số người phải chịu liên lụy, hắn giống như là một tên ác ma đoạt mạng.
Thuận theo hắn thì sống mà nghịch hắn thì chết.

Vậy mà người phụ nữ kia lại dám to gan nhân lúc hắn không có mặt ở đây mà lần nữa bỏ trốn.
Lần đầu tiên một tên cáo già như hắn như bị một con nhóc chơi xỏ.
Cô đúng là chọc cho hắn tức chết mà.
- Mẹ kiếp! Em nghĩ muốn bỏ ông đây mà dễ à? Sở Bạch Ly, cho dù em có chạy đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm được em, bắt em về mà từ từ hành hạ trên giường, cho đến khi em phải van xin dưới thân tôi mới thôi.
Đột nhiên, hắn chú ý đến mảnh giấy trên bàn đã phơi khô mực kẹp trên hộp ba con sói ở đầu giường.
"Gửi Uông thiếu dấu yêu, khi anh đọc được bức thư này.

tôi đã đi rất xa rồi.

Đừng tìm tôi nữa, cũng đừng hy vọng gì ở tôi nữa.

Anh rất tốt nhưng mà tôi rất tiếc, ba của anh bắt chúng ta phải chia tay.

Kỹ thuật trên giường của anh quá tệ, ba phút thôi là không đủ cho một cuộc tình, tôi nghĩ anh cũng cần phải cải thiện thằng nhỏ đi, “chim” quá bé không đủ để thỏa mãn tôi.

Tôi sẽ nhớ anh lắm, tạm biệt “Uông ba phút”.

Chim bé?
Uông ba phút?
Con mẹ nó! Cô giỏi! Giỏi lắm! Cô dám cả gan dám mắng hắn chim bé.
Chân mày hắn chau lại, tức đến nỗi mắt như muốn nổ đom đóm.
Sống đến từng tuổi này rồi lần đầu tiên hắn mới bị một con nhóc hỉ mũi chưa sạch qua mặt như vậy.
Trải qua hai đêm dây dưa cùng hắn, mỗi lần đều kéo dài triền miên suốt cả đêm đến gần sáng hắn mới chịu buông tha cho cô.

Mỗi lần hắn đâm sâu vào bên trong u huyệt đều khiến cho bụng cô như muốn rách ra, vậy mà dám nói chim hắn bé, kích thước ba mươi xăng khi đã ***** **** đó xem ra vẫn chưa đủ thỏa mãn nhu cầu của cô nhỉ?
Vậy ra cô vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn đối với cường độ làm tình của hắn sao? Bên dưới đã sưng đỏ thành ra thế kia rồi mà vẫn còn già mồm.
Đúng là cứng đầu mà!
Có lẽ hắn đã quá nhân từ khi thấy cô cứ liên tục chật vật dưới thân hắn mà van xin hết lần này đến lần khác.

Hắn thương xót cho gương mặt đẫm nước mắt của cô nên mới nhẹ nhàng khi thúc vào bên trong cô mà.

Thì ra cô không thích nhẹ nhàng à, cảm thấy vẫn chưa đủ à?
Được, đừng để tôi bắt được em.

Nếu không tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là không bằng cầm thú.
Hắn sẽ khiến cho cô phải hối hận vì đã dám thách thức bản lĩnh đàn ông của hắn.
[ Ghê chưa? Ghê chưa? ]
Một tuần sau.
- Đã tìm thấy cô ấy chưa?
- Thưa Tư Lệnh, vẫn chưa tìm thấy ạ.
Uông Tử Thần co chân, đạp mạnh vào cánh cửa, lớn giọng quát.
- Mẹ kiếp! Có một người phụ nữ mà các người cũng tìm không ra à? Tôi nuôi các người tốn cơm tốn gạo mà phu nhân của bổn Tư Lệnh các người cũng không bắt về được.
Tất cả đều cúi đầu im bặt, không ai dám lên tiếng, ngay cả thở thôi cũng rón rén.

Ai mà biết hắn điên lên thì sẽ như thế nào chứ?

Bốp!
Triệu Sơn lập tức ăn trọn cú đấm của hắn, cảm giác đau rát từ gương mặt truyền đến khiến cậu rùng mình nhưng vẫn cố đứng im chịu trận.

Đây không phải là lần đầu tiên Uông Tử Thần phát tiết, mỗi lần phát tiết hắn đều đem thuộc hạ ra trút giận hoặc vào ngục giam hành hình phạm nhân.
Mỗi lần hắn nổi giận, tức khắc bọn họ sẽ phải hứng chịu hình phạt khủng khiếp.
- Tư Lệnh, chúng tôi xin lỗi.
- Câm miệng lại.
Người phụ nữ của mình mà cũng không quản được.

Để mắt, lại bắt người khác đi tìm.
- Tư Lệnh, lão gia mới báo sang ít ngày nữa là ngài ấy cưới người vợ thứ năm, mong Ngài sang đó uống rượu của Ngài ấy.
- Người vợ thứ năm của cha tôi? Sao tôi chưa bao giờ nghe nhắc về người phụ nữ này?
- Nghe nói là một cô gái trẻ, gương mặt rất xinh đẹp khiến cho cha Ngài vừa gặp liền bị câu dẫn hồn phách.

Nghe bảo là rất yêu chiều cô ta.
- Lần này lại là bao nhiêu tuổi?
- Mười chín ạ.
- Mẹ kiếp! Sao mẹ kế còn nhỏ tuổi hơn cả tôi nữa vậy? Ông ta dạo này thích gu “trâu già gặm cỏ non” à? Coi chừng cỏ thì còn đó mà răng trâu không còn đó.

Đúng là già rồi mà còn ham hỗ, coi chừng xuống hỗ hết ham đó.
- Uông thiếu, ngài không nên nói vậy.

Dù gì ông ấy cũng là cha đẻ của Ngài mà.

Ngài có đi dự hay không?
- Không đi! Đi cho mang nhục vào mặt à? Đường đường là Tư Lệnh đế quốc mà lại phải gọi một đứa con nít ranh bằng mẹ sao?
Cha con hắn ta quả thật không giống nhau.
Cha hắn coi phụ nữ chỉ là một công cụ để thỏa mãn.

Thay vợ như thay áo.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Một thuộc hạ chạy vào thông báo.
- Tư Lệnh, có một người tự xưng là Sở tiểu thư đến tìm Ngài.

Uông Tử Thần nhíu mày, trong đáy mắt xuất hiện một đạo hào quang.

Chẳng lẽ cô đã suy nghĩ thông suốt mà tự giác quay về sao?
- Cho cô ấy vào.
Khóe môi Uông Tử Thần khẽ cong lên một nụ cười hài lòng.

Hắn biết sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ nhung hắn, hắn mị lực như vậy mà sẽ quay về tìm hắn bởi vì chỉ có hắn mới có có thể thỏa mãn cho cô mà thôi.
Uông Tử Thần quay lưng nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ, trời nắng gắt nhưng trong lòng hắn lại khoan khoái một cách lạ kỳ.
Bỗng nhiên một cánh tay từ đằng sau vòng qua ôm lấy hắn.

Uông Tử Thần tưởng là Bạch Ly liền bất giác ôm láy.
- Tôi biết em sẽ quay về tìm tôi mà.

Em đúng là chọc tôi tức chết mà.

Biết lỗi rồi thì tốt, sau này ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi.
- Uông thiếu, được phục vụ anh là vinh hạnh của em.
Uông Tử Thần nhếch mày, môi bạc khẽ cong lên, gỡ tay cô ra quay đầu lại muốn nhìn mặt người con gái khiến hắn bao lâu nay ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn vội vàng giật mình vung mạnh tay ra.
- Con mẹ nó! Sao lại là cô? Ai cho cô vào đây?
Người đến là Ly Nhi không phải là Bạch Ly.
- Là thuộc hạ của Ngài cho em vào đây.

Ngài không vui khi nhìn thấy em ở đây sao?
Gương mặt Uông Tử Thần lộ rõ vẻ không vui, hắn nhanh chóng dịch người xa khỏi Phương Ly Nhi, bàn tay liên tục chà qua những chỗ bị cô ta chạm vào, ánh mắt nhìn cô ta đầy ghét bỏ.

Hắn khoanh tay, hất hàm cao ngạo hỏi cô ta.
- Không vui.

Sở Bạch Ly đâu mà cô lại đến đây?
- Ngài bây giờ vẫn còn trông mong vào cô ta sao? Ngài có biết người vợ thứ năm kia của cha Ngài là ai không?
- Cô nói vậy là có ý gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận