Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên là không có người dám gạt hoàng thượng.
Tiếng Ôn Đức nhẹ nhàng nói xong từng tiếng sau đó liền cúi đầu chờ hoàng đế nói chuyện.
Bởi vì hiện tại hoàng đế đứng ngoài cục diện nên hắn có thể nhìn được rõ ràng hơn trước rất nhiều, chỉ hơi cân nhắc một chút rồi nói, “Lúc này mọi chuyện đều trở nên không tốt, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Vâng.”
Mặc kệ là trong triều hay dân gian, tin tức thái tử thượng triều đã sớm truyền ra, bầu không khí trầm mặc đã không thể duy trì lâu hơn nữa.
Có người đoán Trang Thư Tình đã mất đi thánh tâm, cũng có người đoán thái tử muốn đoạt quyền, cũng có nhiều người lúc này đang có một suy đoán khác: Bạch công tử lúc này sợ là không ở kinh đô.
Là một nam tử bình thường, không ai có thể chắp tay đem quyền lợi giao cho một nữ nhân, nhưng cómột nam nhân không suy nghĩ theo hướng bình thường như Bạch công tử, nhường quyền không đáng là gì, nữ nhân của mình bị khi dễ đến như vậy mà vẫn không lộ diện mới là chuyện không bình thường.
Càng ngày, càng nhiều người càng nghĩ theo hướng này, một vấn đề khác lập tức liền nổi lên mặt nước.
Nếu như Bạch công tử đã không ở, nói cách khác trong khoảng thời gian này mỗi một mệnh lệnh phát ra từ miệng nàng đều la do nàng tính toán?! Chứ không phải giống như bọn họ suy nghĩ, là do Bạch công tử làm quân sư ở sau lưng?
nói như vậy, chẳng phải Chu Quốc mấy tháng qua, tất cả đều dựa vào một nữ nhân để chống vững?
Người lúc trước nói Trang Thư Tình phản quốc ở đâu rồi? Đánh chết hắn, ai cũng có lý do phản quốc, nhưng lý do để Trang tiểu thư phản quốc là cái gì? Quốc gia nào có thể cho nàng tất cả những gì Chu Quốc cho? Giám quốc? Chỉ kém nỗi không mặc hoàng bào ngồi lên ngôi vị hoàng đế thôi!
Dân chúng đều phát điên rồi!
Trang Thư Tình cũng muốn giấu giếm chuyện Chỉ Cố không ở kinh đô.
Nhưng trên thực tế có thể giấu đến bây giờ cũng đã ngoài dự đoán của nàng.
Nếu như lúc Chỉ Cố mới đi đã thông báo, thì nàng khẳng định sẽ rất phiến toái, nàng có thể thuận lợi tiếp quản mọi chuyện mà không bị người khác đến kiếm chuyện, phần lớn đều dựa vào nàng có Chỉ Cố chống lưng, bởi vì tất cả bọn họ đều e ngại Bạch công tử.
Nhưng mà đã mấy tháng qua, đi được đến bước này, Chu Quốc cũng đã ổn định lại, nàng thực không sợsẽ có người dám thừa dịp Chỉ Cố không ở mà muốn kiếm chuyện làm loạn.
Sau khi biết Chỉ Cố không ở đây, chuyện nàng có dễ dàng đễ bọn họ khi dễ hay không, qua mấy tháng sau khi nàng giám quốc, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.
Huống chi Bạch công tử không có, nhưng nhân thủ của Bạch công tử vẫn còn.
Ít nhất chuyện này đã nói rõ rằng, Bạch công tử không phải đã chán ghét Trang Thư Tình, mặc dù hắnkhông ở, nhưng lực lượng bão vệ không hề thiếu dù chỉ một chút.
Đương nhiên, không người nào dám khi hắn đã chán ghét ngươi còn mang quyền lợi tối thượng dâng lên cho ngươi.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Bạch công tử có chuyện bắt buộc phải rời đi, chờ hắn xong việc trở về, thiên hạ này vẫn là của hắn.
đã bàn đến bàn đi nhưng vẫn là kết quả như vậy, ai còn dám náo loạn?
Nếu bọn họ dám thừa dịp Bạch công tử không ở đi tìm phiền toán cho Trang tiểu thư. Bọn họ cũngkhông dám tưởng tượng rằng sau khi Bạch công tử trở về sẽ thu thập bọn họ như thế nào, huống chi, bọn họ không thể hạ thủ với Trang tiểu thư.
“Tiểu thư, có cần đi khống chế lời đồn hay không?”
Trang Thư Tình lắc đầu, đứng dậy nhìn bọn họ, “không cần, chuyện này cũng không nhấc lên nổi bao nhiêu sóng gió, nhưng người thì vẫn cần phải coi chừng.”
“Vâng.” Hướng Tả đáp ứng, nhìn qua Tam Tử,sau đó hai người cùng đi.
Chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường, nhân thủ phần lớn cũng từ sáng chuyển vào tối, chỉ dư lại Tam Tử và Hướng Tả hai người đứng ở hai bên, đoàn người ở nơi quyền quý như kinh đô có vẻ không hợp mắt.
Khác hẳn với vẻ trầm mặc những ngày trước, hiện tại kinh đô giống như được cởi trói, bỗng chốc liền trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Ta đã nói là Trang tiểu thư sẽ không phản quốc rồi mà, mấy người lúc trước cá cược với ta đâu, đãdám chơi thì phải dám chịu.”
“Phi, ai cược với người, không phải chúng ta đều cược Trang tiểu thư không có khả năng sẽ phản quốc hay sao?”
“Ngươi vẫn đừng nói nữa, ta nghe nói lúc trước còn có người đóng giả dân chúng đến tửu lâu cá cược có phải Trang tiểu thư phản quốc hay không, còn cược một ăn năm. Kết quả cuối cùng, mọi người đều gật đầu Trang tiểu thư không phản quốc, người kia thấy vậy lập tức liền chạy mất, nghe nói hiện tại vẫn có người đang tìm hắn đòi tiền cược.”
“Đúng là xúi uẩy, đừng nói nữa, lão tử ném một lượng bạc vào, người còn chưa tìm được, tiền vốn đều ném vào nước.”
“Ngươi mới chỉ có một lượng, biểu huynh ta cược hẳn mười hai lượng, vẫn còn đang tìm người kia.”
“...” Trang Thư Tình dựa vào vách xe ngựa nghe bọn họ nói chuyện, trên mặt hiện lên ý cười từ lúc nào nàng cũng không biết. Nhấc rèm cửa lên nhìn ra một góc ở bên ngoài, không biết có phải nàng cảm, giác sai hay không, mà bất giác lại thấy xe ngựa đi chậm hơn mọi hôm.
“Tam Tử, cho người đi tìm người kia.”
“Vâng, tiểu thư yên tâm.” Tam Tử nhìn về phía Hướng Tả, hai người đều nở nụ cười, đây không phải là bọn họ tận lực an bày để Trang tiểu thư nghe thấy, chỉ là vừa đúng lúc đi qua, nhưng lại có thể khiến nàng nghe được dân tâm đang hướng về nàng, mấy ngày hôm trước tuy rằng nàng không nói, nhưng nàng vẫn cho rằng nàng không được tín nhiệm, quả thật là đã vô cùng thương tâm.
Mùa hè rất nóng, giữa tháng bảy lại là khoảng thời gian nóng nhất.
Năm nay lại càng nóng hơn rất nhiều.
Kinh đô vẫn đang tiếp tục trùng kiến, tới tháng bảy trời bắt dầu chuyển nóng, người bị cảm nóng tăng lên rất nhiều, y quán lúc này đều chật kín cả người.
Trang Thư Tình ra lệnh cho thái y viện, mỗi ngày đúng giờ đó đều đến một nơi cố định để phát thuốc chống cảm nắng, ở kinh đô xuất hiện người bị cảm trong phạm vi lớn, đi ra ngoài mộ vòng ai cũng đều ho khan, hơn nữa bởi vì thời tiết nóng nên tính khí con người cũng nóng lên theo, đã có mấy vụ gây gổ phát sinh, trị an đã không còn ổn định như lúc trước.
Cuối cùng không có biện pháp, Trang Thư Tình dứt khoát ra một quy định cứng ngắc, buổi trưa vào giờ Mùi, không được làm việc, bù lại giờ làm vào sau, mọi người cứ làm đến giờ hợi thì kết thúc công việc. Mùa hè trời tố trễ, vừa đến giờ hợi trời cũng tối không lâu.
Cứ như vậy tình huống mới giảm bớt.
Chuyện cần làm bây giờ không nhiều như trước, Trang Thư Tình cũng bắt đầu lên lớp giảng giải cho thái y viện, không thể nghi ngờ, những vị đại phu khoa ngoại như Lưu Cư An là người có thể học được nhanh nhất.
hiện tại chuyện mà nàng lo lắng nhất suy chỉ có quân tình nơi tiền tuyến, cùng với vấn đề của Chi Cốkhông biết đã được giải quyết hay chưa.
Quân tình thường xuyên có thư truyền đến, biết tình huống hiện tại vẫn đang giằng co, tạm thời chưa thể phân định thắng bại, nhưng Chỉ Cố, từ ngày ấy rời đi chàng ấy vẫn chưa có tin tức.
Nàng không thể không lo lắng, có đôi khi đang xử lý chuyện gì đó đột nhiên sẽ xuất thần suy nghĩ đến chuyện này, tâm lại sẽ không thể an tĩnh được.
“Tiểu thư, ngài ăn chưa được mấy muỗng cơm, ăn thêm một chút đi.” Bảo Châu và Nam Châu gấp gáp vô cùng, tiểu thư sắp nhanh chóng trở thành người giấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao được.
Miễn cưỡng ăn thêm một miếng điểm tâm, cắn miếng cuối cắn xuống nàng liền cảm thấy khó chịu, xuýt chút nữa ói ra hết.
Mùa hè giảm cân, mùa hè giảm cân, đúng thật là khổ.
Ăn không ngon, ngủ không yên, mấy ngày nay quả thực khó chịu vô cùng.
Ôm một chén chè đậu xanh lành lạnh, uống từng ngụm từng ngụm, Trang Thư Tình nỗ lực để bụng mình nhiều thêm một chút.
Bỗng nhiên ngoài người truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Trang Thư Tình đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy một thân ảnh yên lặng đứng tại cửa.
“Choang!”
Trang Thư Tình nhìn bóng dáng kia, đầu óc chưa kịp hoạt động thân thể đã phản ứng, vội vàng buông chén sứ, nhanh chóng chạy thẳng ra cửa nhào vào lòng người kia, hương vị quen thuộc xông vào mũi nàng, Trang Thư Tình nghĩ, đây nhất định là mùi hương dễ ngửi nhất trên đời.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Ta biết độc giả sẽ cảm thấy, Trang Thư Tình đời trước rõ ràng chỉ là người bình thường, sao có thể quản được huyện quốc gia đại sự? Vấn đề này ban đầu khi viết đến đoạn này tađã nghĩ tới.
Trong nội dung tác phẩm, cho dù là động đất hay những chuyện khác xảy ra, Trang Thư Tình đều dùng phương pháp hiện đại, nàng chỉ đang vận dụng tất cả nhân lực vật lực vốn có để ổn định lại cục diện, chỉ cần quan viên ai có chức nấy, phía trên không loạn thì phía dưới chắc chắn sẽ yên, có một số việc khôngcần nàng phải làm, bọn đã làm rất tốt, nếu không thì ai cũng làm quan được rồi, dâu đến lượt bọn họ.
Giống như một đoạn bên trong tác phẩm, Trang Thư Tình kỳ thực là coi quốc gia thành một công ty lớn để quản lý, đời trước nàng dù gì cũng sống được đến ba mươi năm, chưa từng ngồi lên vị trí cao, nhưng xuất thân của nàng bắt buộc nàng không thể là một người đơn gian không hiểu chuyện, nàng vựa học vừa làm để học xong đại học, lúc nàng làm bác sĩ còn bị người vu oan, vì vậy mới không thể tiếp tục làm bác sĩ, một người trải qua những chuyện như vậy, cho dù là chủ động hay bị động cũng có thể hiểu biết được càng nhiều.
Ta viết nàng giám quốc, là bởi vì ta đưa bản thân ta đứng ở vị trí nàng để suy xét, ta cảm thấy kịch tình ta an bày không quá đáng.
Nàng làm rất tốt, bởi vì nàng tìm đúng phương pháp, chứ không phải toàn bộ đều phải vâng theo khuôn phép cổ đại, nếu ngay từ đầu nàng không thể ổn định quan viên, khẳng định sẽ không có hiệu quả sau đó, người đều ích kỷ, đã đối mặt với sinh tử thì con người làm việc sẽ càng thêm thuần thục, đây chính là một bước đi đúng đầu tiên, cũng là quan trọng nhất của nàng.
Mặt khác, Bạch công tử rốt cục đã trở lại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...