Sáng hôm sau, hắn đưa tôi đi học bình thường. Đến trường, không khí đượm mùi thuốc súng và thù địch còn nồng đượm hơn cả ngày hôm qua. Xem ra, cái tát của tôi và mấy lời dạy dỗ mà tôi đã nói ra trong lúc tức giận, đã thực sự khiến Tuyết Lan và bạn của cô ả nổi điên.
Tôi mặc dù không muốn quan tâm, nhưng không để ý cũng không được. Nếu họ trực tiếp khiêu chiến và đánh tôi trước mặt, tôi còn có cơ hội đánh thắng được bọn họ, nhưng nếu họ chơi trò ném đá dấu tay, tôi chỉ là người trần mắt thịt, tôi làm sao tránh khỏi tai họa.
Dường như hiểu nỗi lo trong lòng tôi, nên hắn nắm lấy tay tôi, mỉm cười trấn an tôi, và động viên tôi hãy cố lên.
Có được sự cổ vũ và tình yêu của hắn, tôi đã tự tin và dần lấy lại được dũng khí của bản thân. Tôi không cho phép bản thân mình gục ngã ở đây. Nếu tôi không thể vượt qua được khó khăn và chướng ngại vật ở phía trước, tôi và hắn sẽ không bao giờ có tương lai, mà tôi thì lại không bao giờ muốn mất hắn.
Đưa tôi lên hẳn phòng học ở trên lầu hai thuộc khu B, hắn mới yên tâm trở về lớp học của hắn ở lầu hai thuộc khu A.
Tôi cảm động đứng im một chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn từ phía sau. Hành động dịu dàng và quan tâm của hắn, khiến tôi cảm thấy ấm áp và yên lòng. Tôi thấy mình thật may mắn khi có được một người yêu biết quan tâm và lo lắng cho bạn gái như hắn. Mặc dù trong cuộc sống có nhiều chuyện, tôi có thể tự mình giải quyết. Nhưng đã là con gái, ai cũng thích người yêu của mình có thể giống như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích.
Bọn bạn trong lớp đều biết mối quan hệ vượt trên mức bình thường của tôi và hắn, nên lúc đầu họ hơi ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng ngay sau đó họ không còn có phản ứng giống như trước nữa.
Tôi giờ đã khác xưa, tôi đã trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn. Bọn con trai không còn ghét tôi, mà bắt đầu để ý đến tôi nhiều hơn, còn bọn con gái chỉ dám dùng ánh mắt ghen tị và hiếu kì để nhìn tôi.
Tôi mặc dù hiểu cảm giác và suy nghĩ trong lòng họ, nhưng cũng không muốn quan tâm nhiều.
Tôi rất mừng vì bọn con gái trong lớp không tìm cách quấy rối và muốn đánh hội đồng tôi giống như bọn con gái của lớp 12A7, nếu không tôi chắc là không thể ngồi học được yên với họ.
Vừa mới bắt đầu học được gần một tháng, nên bọn tôi không có nhiều bài tập, cũng không phải lo ôn thi để thi học kì. Những học sinh nào lười biếng, lại có nhiều thời gian để đi chơi và ngủ nướng suốt ngày. Còn những học sinh nào chăm chỉ, họ đã tính đến chuyện đi luyện thi đại học ở một lò luyện thi nào đó.
Tôi cũng có dự định sẽ đi học thêm, nhưng giờ tôi đã có Hoàng Anh dạy kèm ở nhà, nên tôi không cần phải đi đâu nữa.
Nghĩ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua, mặt tôi nóng bừng, mắt tôi long lanh ướt át, chân tôi mềm nhũn. Ngay lúc này, tôi rất muốn đánh cho tên kia một trận. Lần nào, tôi cũng tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra một lần nữa, nhưng trước thủ thuật cao siêu của hắn, tôi thấy mình chẳng khác gì một con bé con đang bị người lớn dụ dỗ cho ăn kẹo.
Giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình dưới cánh tay, tôi không dám để cho bọn bạn trong lớp nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng và ngượng ngùng của mình. Tôi sợ họ sẽ trêu tôi, cười nhạo tôi và ngơ ngác không hiểu vì lý do gì một con bé hung dữ hay đánh người như tôi, cũng có biểu hiện của một khuê nữ lần đầu tiên được đàn ông tỏ tình và được hôn.
Nếu họ mà biết được sự thật, chắc tôi sẽ độn thổ vì xấu hổ mất.
Ngồi học mà tâm trí tôi lơ mơ nên không nạp được một chữ nào vào đầu. Lúc này trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh và nụ cười của hắn.
Vừa chép bài vào vở, vừa nghe thầy giáo giảng bài, tôi vừa mỉm cười vu vơ. Thể xác tôi tuy đang ngồi ở trong lớp, nhưng suy nghĩ của tôi lại đang hướng về lớp 12A7, nơi mà hắn đang học.
Đến giờ ra chơi, tôi nhanh chóng thu xếp sách vở, rồi đút tất cả vào túi xách. Lúc đưa tôi lên lớp, Hoàng Anh có nói là muốn mời tôi xuống canteen trường để ăn sáng.
Tôi vừa mới đi ra khỏi lớp, tôi gặp hắn ở trên hành lang lầu hai, tôi cười vui vẻ và hạnh phúc khi được hắn quan tâm và chăm sóc như thế này.
Hắn mỉm cười nhìn tôi, tay hắn vươn ra, tôi liền nắm lấy tay hắn.
Hai chúng tôi cùng nhau sánh đôi đi trên hành lang, đi xuống cầu thang, sau đó đi xuống tiền sảnh.
Bỏ qua ánh mắt hậm hực và căm tức của bọn con gái và ánh mắt hiếu kì của bọn con trai, tôi và hắn, vừa đi vừa cười, vừa nói chuyện với nhau.
_Chắc em đã đói rồi. Anh xin lỗi vì lúc sáng dậy muộn quá nên không thể nấu cơm cho em ăn.
Đang đi trên sân trường, hắn cười đầy ám muội, giọng hắn thì thầm bảo tôi.
Tôi bất giác rùng mình run rẩy, trái tim tôi không tự chủ được, nên đã run lên nhè nhẹ.
Không muốn nghe những câu nói có thể khiến mình tim đập chân run nữa, tôi cao giọng giục hắn.
_Nhanh lên ! Anh có muốn ăn cơm sáng không ?
Hắn cười tươi đáp.
_Tất nhiên là có rồi ! Nếu anh không muốn cùng em ăn cơm sáng ở canteen, anh đã không rủ em đi.
Tôi vừa nắm lấy tay hắn, vừa cố lôi hắn đi thật nhanh. Tôi là một cô gái nhỏ bé, lại thấp hơn hắn rất nhiều, nên chỉ hai sải chân của hắn cũng bằng bốn bước chân dài của tôi.
Đến canteen của trường, tôi và Hoàng Anh chọn một chiếc bàn ở gần giữa quán.
Để tôi ngồi trên ghế, hắn tiến lại gần quầy bán hàng. Sống với nhau hơn một tuần nên hắn biết tôi thích ăn món gì. Sau khi gọi xong thức ăn cho cả hai, hắn cẩn thận bưng lại bàn cho tôi.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi thật không dám tin là hắn lại chiều chuộng tôi đến mức độ này. Hắn vừa khiến tôi cảm động muốn khóc, lại cảm thấy lo sợ mục đích của hắn dành ình. Có phải hắn sắp phải đi xa, nên hắn muốn dành thời gian còn lại để chăm sóc tốt cho tôi không ?
Đặt thức ăn lên bàn, hắn cười dịu dàng bảo tôi.
_Em ăn đi cho nóng ! Anh đã gọi món mỳ ý mà em thích ăn nhất rồi.
Tôi run run đón lấy đôi đũa trên tay hắn, hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn. Dù phần thức ăn này không phải là do hắn nấu cho tôi ăn, nhưng tôi vẫn thấy ngọt ngào và ấm áp.
Cử chỉ khác thường của hắn dành cho tôi đã khiến tất cả bọn học sinh đang ngồi ăn ở trong canteen mở to mắt nhìn, mồm họ há hốc. Chắc họ cũng không dám tin là hắn có thể hạ mình để săn sóc ột cô gái như thế. Họ luôn cho rằng một chàng trai xuất sắc như hắn, phải để người khác hầu hạ và nịnh nọt mới đúng.
Hoàng Anh khủy tay chống xuống bàn, hắn không hề động đũa. Hắn dành thời gian để quan sát và ngắm nhìn tôi ăn.
Tôi vì hơi đói, nên không để ý đến hắn. Tôi biết, nếu mà tôi nhìn vào mắt hắn hay nụ cười của hắn, tôi sẽ không nuốt được thứ gì. Hắn luôn có khả năng lấy mất hết tất cả lý trí và suy nghĩ của tôi, nên tôi phải cố gắng tránh đi.
Ăn gần hết đĩa mỳ ý, tôi đã thấy no căng.
Hắn đưa một cốc nước lọc trước mặt tôi.
_Em uống nước đi.
Tôi thụ động đón lấy cốc nước trên tay hắn. Tôi giờ chẳng khác gì một con cún con đang được chủ nhân, thương yêu và cưng chiều.
Hình ảnh ân ân ái ái của tôi và hắn đã thu hút sự chú ý của mọi người ở xung quanh. Họ quên cả ăn uống để nhìn hai chúng tôi. Mặc dù không muốn biến thành hai diễn viên bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của họ, tôi lại không nhịn được cười. Xem ra tôi và hắn đã khiến trái tim của họ bị dọa cho không ít.
Tôi tưởng bữa ăn đến đây là kết thúc, tôi và hắn có thể yên lặng rời khỏi đây, nhưng Tuyết Lan và đám bạn của cô ả đã phá hỏng đi tất cả.
Hôm nay, cô ả không còn cố tỏ ra thanh cao và hiền thục giống như lúc trước nữa, giờ cô ả mới sống thật với bản chất yêu tinh của mình.
Tôi và Hoàng Anh bị Tuyết Lan và bạn của cô ả bao vây vào giữa.
Tuyết Lan là người đầu tiên khơi mào cuộc chiến giữa ba chúng tôi.
_Trông các người thật vui vẻ, thật hạnh phúc ! Không ngờ ăn vụng sau lưng người khác, cũng khiến các người các người có cảm giác khác người như thế ?
Bọn bạn của cô ả cười khinh miệt, đôi mắt sắc bén của họ chiếu thẳng vào mặt tôi. Hình như tôi mới là người bị căm ghét, và là mục tiêu cho họ công kích.
Hoàng Anh lạnh lùng quét mắt nhìn khắp cả bọn con gái, khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ lạnh đến cực điểm, đôi mắt xanh biếc của hắn giờ đã hóa thành đôi mắt của một con chim ưng đi săn đêm.
Tuyết Lan lại tiếp tục cao giọng khiêu khích cơn giận dữ đang bùng nổ trong lòng hắn và tôi.
_Con bé kia ! Cái tát ngày hôm qua, tao nhất định sẽ tính gấp đôi với mày. Nếu tao mà không lấy lại được những gì mà mày đã gây ra cho tao, tao nhất định sẽ không còn mang tên Trần Tuyết Lan nữa.
_Rầm !
Hoàng Anh tức giận đập bàn, đôi mắt phẫn nộ của hắn giờ chiếu thẳng vào mắt cô ả.
_Tôi đã từng cảnh cáo các cô là hãy để cho cô ấy yên. Các cô muốn tôi phải ra tay thì các cô mới biết điều mà rút lui chứ gì ?
Tuyết Lan gào lên như một con thú bị điên.
_Anh định làm gì tôi ? Đánh tôi hay là kiện tôi với thầy hiệu trưởng ? Nói cho anh biết, anh là tên xấu xa, là kẻ ti tiện. Anh đã phản bội lại tôi để chạy theo cô ta. Hừ ! Các người cũng xấu xa và đáng khinh như nhau.
Xem ra Tuyết Lan đã đánh mất lý trí và tự chủ của bản thân mình rồi, nên cô ả mới quên mất rằng hắn là kẻ đáng sợ như thế nào. Một khi đã khơi dậy con quỷ đang ngủ yên trong hắn, hắn sẽ làm mọi cách để khiến kẻ đó phải hối hận vì đã dám chọc giận và sỉ nhục hắn trước mặt mọi người.
Hoàng Anh đứng đối diện với Tuyết Lan, khuôn mặt lạnh lẽo chứa toàn sát khí và đôi mắt tối xầm như trời đêm của hắn chiếu thắng vào khuôn mặt và đôi mắt vì kích động mà đỏ ửng của cô ả.
Hắn không nói một câu gì cả, hắn chỉ đứng im và nhìn cô ả.
Dần dần cô ả bị hàn băng trong cơ thể hắn làm cho rét run, cô ả sợ hãi đi giật lùi từng bước, răng cô ả va lập cập vào nhau, tay cô ả chỉ thẳng vào mặt hắn, miệng lắp bắp.
_Anh…anh định làm gì ? Anh…anh thật sự muốn đánh tôi sao ?
Bọn bạn của Tuyết Lan cũng bị hắn dọa cho nhảy dựng. Lúc nãy, họ còn hùng hồn và khí thế muốn chỉnh tôi và Hoàng Anh một trận, nhưng bây giờ họ đã tự động buông vũ khí đầu hàng mà không cần chúng tôi phải làm gì cả.
Tôi đặt cốc nước lọc xuống bàn. Đứng lên, tôi thong thả tiến dần về phía Tuyết Lan, tay tôi siết chặt, mắt tôi nhìn cô ả trừng trừng.
Cô ả có thể nói tôi nặng lời, nhưng tuyệt đối không được mắng chửu hắn trước mặt mọi người ở đây. Có lẽ hắn đã giận muốn tát vào mặt cô ả, nhưng lại phải cố kìm nén vì đánh con gái ở đây, thì không hay ho cho lắm.
Khi tay tôi dơ lên cao, Tuyết Lan hét lên thất thanh.
_Con kia ! Mày…mày muốn gì ?
Tôi lạnh lẽo cười nhạt.
_Sáng hôm qua tôi đã từng cảnh cáo cô là hãy cẩn thận miệng lưỡi của mình, nhưng cô lại không chịu nghe, nên hôm nay tôi muốn dạy dỗ lại cô một chút.
Tôi càng lúc càng tiến gần về phía Tuyết Lan. Cô ả vì đã từng lĩnh giáo một cái tát giống như là trời giáng của tôi, nên cô ả vừa đi giật lùi, vừa kinh hãi nhìn tôi, mặt cô ả giờ trắng bệch như tờ giấy. Khí thế hùng hổ của cô ả lúc nãy, đã hoàn toàn xẹp lép.
Hai từ “Tuyết Lan” vừa mới phát ra khỏi miệng tôi, cô ả đã co giò bỏ chạy thật nhanh, cô ả chạy giống như bị ma đuổi.
Bọn bạn của cô ả há hốc mồn và tròn xoe mắt nhìn cô ả, họ không thể tin rằng, cô ả có thể bỏ mặc đám tàn quân là bọn họ để bỏ của chạy lấy người. Xem ra bọn họ rất có tinh thần đoàn kết và nghĩa khí giang hồ.
Vì người khơi mào chiến tranh, người kích động bọn họ đến đây để gây sự và quấy rối chúng tôi là Tuyết Lan đã bỏ chạy mất, nên bọn con gái đã tự động rút lui, mà không cần chúng tôi phải dùng vũ lực, hay dùng lời nói sắc bén để đuổi bọn họ.
Canteen lại trở về không khí náo nhiệt và ồn ào vốn có. Những học sinh nào biết rõ chuyện của chúng tôi thì nói chuyện to nhỏ với nhau, còn đâu họ đều thì thầm và tò mò hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, mà chúng tôi lại đối xử với nhau như một đám lục lâm thảo khấu sống ngoài vòng pháp luật.
Bọn con gái đã khiến niềm vui còn xót lại của tôi và Hoàng Anh hoàn toàn tan biến. Tôi và hắn không còn tâm tư để ngồi đây uống nước hay nói chuyện nữa, nên đã đứng lên và đi ra khỏi canteen.
Tâm trạng của cả hai quá nặng nề, nên hắn đưa tôi đi ra khu vườn sau trường để đi dạo.
Tay hắn nắm chặt lấy tay tôi, lòng hắn đang nổi sóng, đang phẫn nộ.
Tôi cảm nhận được suy nghĩ trong đầu hắn lúc này, hắn đang lo lắng cho tôi.
Để xua tan đi bóng ma ám ảnh quá khứ và tương lai mai sau của cả hai, tôi gượng gạo nở một nụ cười.
_Chiều nay, anh có muốn đưa em đi đâu chơi không ?
Nhìn nụ cười trên môi tôi, khuôn mặt cứng đơ và lạnh băng của hắn dần giãn nở.
_Chiều nay, em muốn đi đâu ?
Tôi chu miệng, mắt hấp háy nhìn hắn.
_Em tưởng, anh đã biết phải đưa em đi đâu, khi rủ em đi chơi với anh vào chiều nay chứ ?
Cử chỉ đáng yêu và hồn nhiên của tôi, đã dần xóa tan đi bao nhiêu bực bội và tức giận trong lòng hắn.
_Chiều nay, chúng ta đi công viên chơi được không ?
Tôi reo lên phấn khích như một đứa trẻ con.
_Em đồng ý. Em muốn chiều nay, hai chúng ta sẽ chơi hết tất cả trò chơi trong công viên.
Hắn cười sủng nịnh bảo tôi.
_Được rồi, anh sẽ làm theo ý em, chỉ cần em thích là được.
Tôi vui vẻ lôi hắn chạy theo tôi. Tuy rằng mọi khó khăn và gian khổ vẫn còn ở phía trước, nhưng tôi tin hai chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua tất cả. Chỉ cần tôi và hắn còn có thể ở bên nhau, thì mọi nỗi đau trên thế gian này có là gì.
Con chim bồ câu, mà tôi cứu lần trước, đã không còn quay về nơi nó thuộc về nữa. Nó đã quyết định ở lại nhà tôi. Sau khi biết được ý định và mong muốn của nó, tôi đã mừng rỡ đi mua ngay một cái chuồng và mua thêm một con bồ câu mái nữa, cho cả hai có bạn. Giờ đây, tôi cũng có thú cưng để nuôi.
Nhìn mấy con cò trắng đang bay chao liệng trên mặt hồ, tôi lại nhớ đến hai con chim bồ câu màu trắng ở nhà mình. Tôi vui vẻ kể cho hắn nghe về chúng và những mẩu chuyện vui mà tôi đã gặp phải khi tôi được chăm sóc và cho chúng ăn.
Hoàng Anh chăm chú lắng nghe tôi nói, nụ cười dịu dàng và ấm áp không lúc nào tắt trên môi hắn.
Nói chuyện một lúc, tôi dựa đầu vào vai hắn. Cả hai chúng tôi đều thích được ngồi trên ghế đá dưới gốc cây liễu, cạnh hồ nước để ngắm cảnh, để hít thở không khí trong lành, và để cho tâm hồn của cả hai lắng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...