Không để cho tôi học nốt hai tiết còn lại vào buổi sáng, Hoàng Anh lái xe đưa tôi về. Trên đường về nhà, hắn rơi vào im lặng.
Tôi linh cảm, hắn đang có chuyện gì đó dấu tôi và không dám nói cho tôi biết. Dù chuyện này là gì, tôi đoán cũng không vui vẻ và hạnh phúc gì. Có khi hắn bảo tôi, hắn sắp phải đi xa và sẽ thật lâu hắn mới quay lại tìm tôi cũng nên.
Không thể chịu đựng được không khí im lặng và căng thẳng giữa hai chúng tôi nữa, tôi lên tiếng dò hỏi.
_Anh có chuyện gì cần nói với em đúng không ?
Lúc đầu, hắn hơi giật mình và mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó một nụ cười gượng giãn nở trên môi hắn.
_Không có chuyện gì cả. Anh chỉ đang nghĩ là trưa nay sẽ đãi em ăn món gì thôi.
Tôi mặc dù biết là Hoàng Anh đang nói dối, nhưng tôi cũng không muốn vạch trần, tôi mong muốn sự thật mà hắn dự định nói cho tôi biết sẽ kéo dài càng lâu càng tốt. Tôi không muốn, phải xa và mất hắn.
Tôi quay sang nhìn thật sâu vào mặt hắn, tôi đang cố ghi lại những đường nét và hình dáng trên khuôn mặt hắn.
Thấy tôi nhìn mình chăm chú, hắn khó hiểu nhìn tôi.
_Em đang nhìn gì thế ?
_Có người nào từng nói với anh là anh rất đẹp trai và quyến rũ không ?
_Két !
Chiếc xe suýt chút nữa đâm vào vỉa hè.
Tôi kinh hoàng ôm chặt lấy ngực, mắt tôi trợn trừng nhìn về phía trước mặt. Chẳng lẽ lời nói của tôi lại khiến hắn hoảng sợ đến như thế sao ?
Hắn dừng xe ở ven đường, vuốt tóc, hắn thở hắt ra một hơn thật dài. Quay sang nhìn tôi, hắn vừa tức giận vừa buồn cười bảo tôi.
_Em có biết là lời khen của em lúc nãy, khiến tim anh sắp nhảy ra ngoài không hả ? Nếu em muốn khen anh, em phải chọn đúng lúc chúng ta đang ở trong phòng hay là đang ở trên giường.
Mặt tôi từ tái nhợt chuyển sang hơi ửng đỏ, cuối cùng là đỏ bừng. Chúa ơi ! Tên biến thái này vừa nói lung tung gì thế ? Hắn suýt chút nữa là đưa cả hai vào bệnh viện, thế mà đầu óc đen tối của hắn, còn có thể nói ra những câu khiến cho người khác đỏ mặt tía tai.
Tôi điên tiết cầm túi xách đánh tới tấp vào người hắn, vừa đánh tôi vừa mắng.
_Đồ điên ! Nếu không thể ăn nói thiếu đứng đắn, thì anh không thể sống được hả ?
Hắn cười ha ha, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên bên tai tôi, hơi nóng rực của hắn phả vào mặt tôi.
_Anh đâu có nói đùa ! Anh đang nói sự thật đó chứ ? Em có biết vẻ mặt thẹn thùng và đỏ bừng của em, cùng với lời khen của em dành cho anh, khiến anh khó kiềm chế nhiều như thế nào không hả ? Nếu lúc này chúng ta đang ở trong nhà, anh sẽ bế em ngay lên giường để ôm và hôn em.
A…a ….a ! Tôi muốn hét ầm lên, muốn bịt ngay tai lại. Hu hu hu ! Tôi đã yêu phải một tên biến thái rồi ! Tôi làm sao có thể chịu đựng một tên có tính cách khác người như hắn chứ ?
Hoàng Anh thấy trêu tôi vẫn còn chưa đủ, tiếng nói ru hồn và dịu ngọt của hắn, tiếp tục lại vang lên bên tai tôi.
_Bây giờ em để cho anh hôn một cái được không ? Nhìn em đáng yêu quá nên anh không thể chịu nổi nữa rồi.
Tôi dơ túi xách lên cao, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tôi đe dọa bảo hắn.
_Nếu anh không lái xe đi ngay lập tức, em sẽ xuống xe đi bộ và bắt xe buýt về nhà.
Hắn biết tính tôi nói được là làm được nên hắn không trêu tôi nữa. Khởi động máy, hắn tiếp tục lái xe đi.
Đi được một đoạn đường, nụ cười trên môi hăn tắt dần, hắn lại trở về con người trầm lặng và u uất trước kia.
Nhìn vẻ mặt không vui và đầy tâm sự của hắn, tôi biết hắn chỉ đang cố tỏ ra bình thản và không có chuyện gì thế thôi, thật ra trong lòng hắn đang có bao nhiêu nỗi lo và suy nghĩ, đang dày vò hắn.
Tôi muốn an ủi và động viên hắn, nhưng lại thấy chỉ nói suông không thì không có tác dụng gì. Tôi muốn làm một điều gì đó cho hắn, muốn cùng hắn chung vai gánh vác mọi khó khăn và gian khổ. Tôi không biết mình có thể làm được điều gì không, nhưng tôi tin chỉ cần tôi có quyết tâm và cố gắng, tôi nhất định sẽ làm được.
Về đến nhà hắn, tôi kinh ngạc khi phát hiện ra chị gái hắn đã bay ngay về Trung Quốc vào sáng nay. Tôi tưởng Khánh Băng sẽ phải thuyết phục bằng được hắn theo mình về bên ấy, chị ấy mới bỏ đi. Không ngờ, chị ấy lại bỏ đi trước khi hắn có quyết định đi hay là không ?
Giống như mọi hôm, con chó Micky luôn nhiệt tình chào đón tôi bằng màn liếm mép, sủa vang, và chiếc đuôi vẫy không ngừng.
Đã quá quen thuộc với cảnh này, nên hắn không còn tỏ ra ghen tị như mấy ngày trước nữa, mà giờ đây hắn chỉ lẳng lặng đứng một bên mỉm cười, và quan sát hai chúng tôi.
Hoàng Anh và tôi cùng nấu cơm trưa. Tôi làm thì ít, mà phá hắn thì nhiều. Càng ở gần ở bên cạnh hắn, tôi càng phát hiện ra nhiều ưu điểm và tài năng của hắn. Sau khi biết được, những khó khăn và vất vả mà hắn đã phải trải qua, tôi càng yêu và thương hắn nhiều hơn.
Trong bữa cơm trưa, hắn vừa ăn vừa nhìn tôi.
Dưới ánh mắt nhìn nóng rực mang theo tia lỉa điện và khát khao của hắn, tôi tê liệt hết cả người, mắt tôi lúng túng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, ngay cả ăn cơm tôi cũng không được tự nhiên.
Hắn không biết là đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp và nụ cười ấm áp như nắng mai của hắn có bao nhiêu ảnh hưởng và tác động đến tôi, nên hắn mới không ngần ngại thể hiện cho tôi biết, sự quyến luyến và đam mê mà hắn dành cho tôi.
Tay chân tôi trở nên thừa thãi, tôi rất muốn mình có thể tạm thời vô hình hay ngay lập tức chạy ra khỏi đây, để không bị hắn dùng tia lửa điện nung nóng và thiêu đốt mình nữa.
Lấy hết dũng khí và tinh thần của mình, tôi gác đôi đũa lên chiếc bát được đặt ở trên bàn, tôi ấp úng bảo hắn.
_Anh…anh ăn cơm đi. Em …em no rồi.
Tay tôi bị tay hắn nắm chặt, giọng hắn khản đặc.
_Em không thể ngồi đây thêm một lúc được nữa sao ? Anh không muốn ăn cơm một mình.
Tôi đành phải ngồi im trên ghế. Đã ăn đủ, nên tôi không còn muốn ăn thêm gì nữa.
Hắn ăn thì ít, mà nhìn ngắm tôi thì nhiều. Miệng hắn nhai thức ăn, còn mắt hắn lại nhìn tôi chằm chằm. Cách ăn cơm của hắn chẳng khác gì đang tưởng tượng đến cảnh có thể nhai và nuốt tôi vào bụng.
Chỉ cần nghĩ đến đây, mặt tôi đỏ bừng, trái tim tôi đập thật nhanh, chân tôi muốn nhũn ra sàn nhà. Tôi hết chịu nổi sự hành hạ tinh thần của hắn nữa rồi, nên nhất quyết đứng bật dậy, và chạy biến lên lầu.
Ở phía đằng sau, tôi nghe được tiếng cười khoái trá của hắn, tôi căm tức mím chặt môi. Tên chết tiệt kia hãy chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ tính cả nợ mới với nợ cũ với tên kia, tôi sẽ cho tên kia biết, tôi không phải là một cô gái dễ dàng để cho tên kia ăn hiếp và bắt nạt.
Đóng rầm cửa phòng ngủ trên lầu hai lại, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn học. Hai tay ôm lấy đôi má nóng ran như hơ phải lửa của mình, tôi muốn hét thật to, muốn đào ngay một cái lỗ để chui xuống đất. Tại sao tôi không bao giờ chịu đựng được sự khiêu khích, ánh mắt nóng rực và nụ cười ru hồn của hắn ? Tôi..tôi đã bị điên rồi đúng không ?
Buổi tối, Hoàng Anh lái xe đưa tôi đến rạp chiếu phim Thống Nhất. Từ lúc quen biết và gặp lại hắn cho đến tận bây giờ, hắn chưa bao giờ đưa tôi đi xem phim, đây là lần đầu tiên tôi và hắn mới có dịp đi xem phim cùng với nhau thế này.
Cảm giác có thể cùng người mình yêu làm mọi việc, thật tuyệt và ấm áp.
Tám giờ tối, tôi và Hoàng Anh đến nơi.
Gửi xong xe, hắn nắm tay tôi bước lên hơn 10 bậc thang dẫn lên tiền sảnh của rạp chiếu phim Thống Nhất.
Tôi mới chuyển đến thành phố này, nên cũng chưa có dịp đi được nhiều nơi. Tôi và hắn cùng là khách mới ở đây.
Xem lướt qua từng tấm biển áp phích in hình và nội dung của từng bộ phim, cuối cùng hắn mỉm cười dịu dàng hỏi tôi.
_Em muốn xem phim gì ?
Tôi thẹn thùng và lúng túng đáp lời hắn.
_Chúng ta xem phim kiếm hiệp được không ?
Hắn bật cười nhìn thôi, đôi mắt xanh biếc của hắn sáng rực, giọng hắn mang âm hưởng trêu đùa và thích thú.
_Em có biết em đang nói gì không ? Anh tưởng cô gái nào cũng thích xem những bộ phim sướt mướt, có những cảnh hôn hít và những màn nước mắt khi phải chia tay người yêu ?
Lời nói giễu cợt của hắn khiến mặt và cổ tôi đỏ như trứng tôm luộc. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mồm tôi phồng lên, hai ngón tay mảnh khảnh và nhỏ xinh của tôi chạm vào cánh tay hắn, sau đó nghiến chặt. Tôi thể hiện tức giận bực mình của bản thân bằng cách bẹo hắn một cái thật đau vào cánh tay.
Hành động bất ngờ của tôi, đã khiến hắn kêu lên nho nhỏ, và nhảy dựng lên.
Tôi che miệng cười khúc khích, môi tôi cười tươi như hoa nở.
Hoàng Anh ngây người nhìn tôi, đôi mắt hắn nhìn tôi giống như một con thú đang rình một con mồi.
Cúi người xuống, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai tôi.
_Yêu tinh ! Em đừng quyến rũ anh nữa, nếu không tối nay anh sẽ không tha cho em đâu.
Bây giờ người hét lên nho nhỏ là tôi. Tôi nhảy dựng lên và đừng lùi xa hắn gần hai bước chân.
Cử chỉ đáng yêu và trẻ con của tôi, khiến hắn sung sướng cười quyến rũ và nồng nàn. Hắn đã thực sự coi tôi là một con mồi của hắn.
Tất cả mọi người đang đứng ở trong tiền sảnh đều tập trung nhìn tôi và Hoàng Anh. Theo đánh giá của họ, tôi và hắn là một đôi đang yêu nhau, đang đùa cợt và khiêu khích lẫn nhau.
Vì vẻ bề ngoài của hắn quá xuất sắc, nên có nhiều cô gái không thể rời mắt khỏi hắn. Tôi đang đi cùng với hắn, hai nữa chúng tôi lại có nhiều cử chỉ thân mật và gần gũi nên bọn con gái đều tặng cho tôi ánh mắt ghen tị và hiếu kì.
Tôi đã quá quen thuộc với cảnh này, nên không buồn để ý cũng không muốn quan tâm. Tôi và hắn không còn nhiều thời gian ở bên cạnh nhau nữa, nên tôi muốn tận dụng từng khoảnh khắc thời gian, để vui chơi, và cùng hắn tạo ra thật nhiều kỉ niêm đáng nhớ, để mai sau khi xa nhau, tôi còn có thứ gì đó để xoa dịu đi nỗi nhớ về hắn và nỗi buồn trong lòng mình.
Sau một màn đùa giỡn, cuối cùng chúng tôi quyết định xem một bộ phim của Mỹ. Ghế ngồi của chúng tôi nằm gần ở giữa rạp nên rất dễ xem, và âm thanh cũng không đến nỗi quá to giống như ngồi ở gần màn hình.
Khi bóng đèn điện trong rạp được tắt đi, và bộ phim bắt đầu chiếu, tôi và hắn im lặng nhìn lên màn hình. Bộ phim không có thuyết minh, mà chỉ có phụ đề Việt ngữ. Khả năng nói tiếng Anh của tôi khá tốt, nên tôi vẫn có thể nghe hiểu được diễn viên đang nói gì, mà không cần phải nhìn vào mấy hàng chữ ở gần cuối của màn hình.
Xem được một lúc, tôi bắt đầu thấy chán. Bộ phim nói về một con tàu vũ trụ đang du hành ngoài không gian. Vì còn tàu xảy ra sự cố, nên năm người trong phi hành đoàn phải tìm cách để sửa chữa con tàu và tự cứu lấy mạng mình.
Tôi thấy hơi hối hận khi chọn bộ phim này để xem, lẽ tôi và hắn cũng nên chọn những bộ phim tình cảm nhẹ nhàng giống như những đôi tình nhân khác, biết đâu tình cảm giữa tôi và hắn có thể thăng hoa và tăng thêm được một chút thì sao.
Trái ngược với tâm trạng buồn chán của tôi, Hoàng Anh lại xem rất chăm chú và hoàn toàn bị cuốn hút vào nội dung của bộ phim. Cơ thể hắn dựa ra sau ghế, mắt hắn nhìn thẳng lên màn hình.
Nhìn hắn, tôi bắt giác thở dài. Sợ ảnh hưởng đến cảm hứng xem phim của hắn, tôi ngồi im ở bên cạnh, tôi không dám gây ra tiếng động gì, cũng không dám mở miệng nói một câu than thở gì. Tôi muốn tôn trọng sở thích và những phút giây riêng tư của hắn.
Tôi nghĩ dù tôi và hắn yêu nhau, tôi và hắn cũng là hai cá thể khác nhau, nên có những thứ không thể có chung ý kiến và đồng nhất quan điểm.
Hơn 60 phút sau, bộ phim mới kết thúc. Khi ánh sáng của bóng đèn điện trong rạp được bật lên, tôi mới đếm được số lượng khán giả mua vé để xem bộ phim này. Thấy cũng có hơn bốn cặp cũng thích xem bộ phim này giống như tôi và hắn, trên khóe môi tôi nở một nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ tương lai mai sau, các cặp đôi không thích xem phim lãng mạng nữa, mà lại thích xem phim khoa học viễn tưởng và phim kinh dị, không biết chừng.
Nhìn nụ cười trên môi tôi, hắn cúi xuống, môi hắn chạm nhẹ lên đỉnh đầu tôi, mũi hắn hít lấy hương thơm dầu gội đầu trên tóc tôi, giọng hắn hơi khàn.
_Em đang nghĩ gì thế ?
Mỗi lúc hắn đứng sát vào người tôi, phả hơi nóng vào tai tôi, cơ thể tôi lại run lên, chân tay tôi hư xuyễn, còn trái tim nhỏ bẻ của tôi lại đập “thình thịch” trong lồng ngực.
_Em…em không nghĩ gì cả. Chúng ta đi về thôi.
Biết tôi đang trốn tránh điều gì, nụ cười trên môi hắn ngày càng sâu, mặt hắn càng lúc càng nguy hiểm, tôi giờ đã lọt vào tầm ngắm của hắn.
Dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, hắn âu yếm hỏi.
_Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi chơi ở đâu đó không ?
Đôi mắt xanh biếc mang theo dung nham nóng chảy và hơi lửa của hắn đang thiêu đốt tôi.
_Chúng…chúng ta còn nhiều bài tập vẫn còn chưa làm xong. Em..em nghĩ là chúng ta nên về nhà học bài.
Hoàng Anh bóp nhẹ vào tay tôi, hắn chăm chú nhìn tôi, đôi môi quyến rũ của hắn lại nở một nụ cười khiến tôi mất hết cả lý trí và tự chủ.
_Nếu em muốn về nhà vào lúc này, thì chúng ta đi thôi.
Đi theo hắn ra khỏi rạp chiếu phim, ra tiền sảnh, xuống bậc thang, cuối cùng đến bãi đỗ xe để về nhà, tự dưng tôi lại muốn chạy trốn, muốn cùng hắn đi chơi ở đâu đó. Đôi mắt của hắn nhìn tôi lúc này đáng sợ quá, tôi có cảm giác nếu không thể ăn hết cả xương cốt và da thịt tôi, thì hắn không can tâm. Có phải tôi đã dẫn sói vào nhà không ?
Không kịp để cho tôi lên tiếng thu lại câu nói lúc nãy của mình, hắn nhanh chóng mở cửa xe, ấn tôi ngồi xuống ghế, hắn liền lái xe đi, ngay sau khi trả tiền trông xe và vé xe cho bác bảo vệ.
Trên đường về nhà, hắn thỉnh thoảng lại quay sang nhìn tôi, bằng ánh mắt đắm đuối và nóng rực.
Tôi nổi da gà, và người co lại thành một đống ở trên ghế xe. Lúc nào hắn cũng khiến tôi sợ hãi và run rẩy. Cảm giác phấn khích, rung động và hỗn loạn đang hành hạ tâm trí và cơ thể tôi. Nếu tôi nói rằng hắn là một ác ma, thì cũng không có gì sai biệt. Dù tôi có được hắn nâng niu chiều chuộng, tôi cũng chỉ là một nô lệ của hắn mà thôi. Hắn có thể bỏ tôi, có thể chà đạp tôi, nhưng tôi không có cách nào thoát khỏi hắn.
Sự dịu dàng và ngọt ngào của hắn, đã lấy cắp đi hết tất cả mọi phản kháng, và nỗ lực chạy trốn của tôi. Tôi đã bị hắn trói buộc bằng một sợi dây vô hình không có thứ gì có thể chặt đứt và cứu thoát tôi ra khỏi hắn. Tôi sợ ngay cả khi tôi chết đi, tôi cũng không thể thoát khỏi hắn. Vĩnh viễn tôi phải thuộc về hắn, và vẫn mãi là như thế.
Về đến nhà, sau khi lái xe vào sân, khóa cổng và quát bảo con chó Micky ngoan ngoãn nằm yên ở dưới lầu, hắn ngay lập tức lôi tôi lên phòng ngủ ở lầu hai.
Cánh cửa phòng vừa mới đóng lại, đôi môi tôi đã bị đôi môi hắn khóa kín, hắn cuồng nhiệt ôm và hôn tôi giống như thể tôi và hắn, đã ba năm rồi mới gặp lại nhau. Tôi vô thức đáp lại nụ hôn của hắn, ôm lấy cổ hắn. Lúc đầu cơ thể tôi cứng ngắc và hơi hoảng sợ, nhưng dần dần tôi thả lỏng và đem bản thân mình giao cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...