Ác Mộng Tình Yêu


Lau hai dòng lệ trên má bằng chiếc khăn lụa màu trắng trên tay, Khánh Băng run run nắm lấy tay hắn.
_Chị cầu xin em, xin em hãy nghĩ lại. Xin em hãy quay trở về, chỉ cần em chịu tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình, rồi tìm cách hoãn lại đám cưới với gia đình nhà họ Trần, chị tin bằng vào tài năng và khả năng của mình, em nhất định sẽ tìm được cách trả được nợ của gia đình mình cho nhà họ Trần và không còn phải lấy Tuyết Lan nữa.
Khánh Băng dùng ánh mắt van xin và cầu khẩn để nhìn Hoàng Anh, ngay cả giọng của chị cũng hạ mình xuống vài phần. Chị đã đi đến bước đường cùng rồi.
Hắn lấy tay vò tóc cho rối, mắt hắn u ám và chán nản nhìn chị gái.
_Chị nói thì đơn giản lắm, nhưng em lại thấy không dễ dàng một chút nào. Công ty cũ nát của bố, liệu có thể được vực dậy khi mà ngày nào bố cũng tàn phá và bòn rút hết tiền công quỹ của công ty. Nếu không phải do em đã sớm tự lập từ nhỏ, chị nghĩ rằng hai chị em chúng ta còn có thể sống sót được cho đến tận bây giờ sao ?
Khánh Băng thương tâm gào khóc, thanh âm của chị cao vút.
_Vậy em bảo chị phải làm gì bây giờ ? Em muốn chị quay về Trung Quốc để lấy Trung Quân làm chồng sao ?
Giọng chị tắc nghẹn, âm thanh giống như một con thú bị thương đang cố rên lên để kêu gọi lòng thương xót của người khác.
Tôi cắn chặt môi để cho tiếng khóc không bật ra khỏi cổ họng, tay tôi trắng bệch như thể tôi đã mất máu quá nhiều. Run run, tôi cầm lon nước lọc trên bàn lên, tôi uống một ngụm để nuốt xuống dưới, hết tất cả mọi tiếng hét, tiếng gào và phẫn nộ đang muốn thoát ra ngoài. Tôi cần phải giữ vững tinh thần, cần phải bình tĩnh để suy nghĩ sáng suốt.

Lòng tin tôi dành cho hắn đang lung lay, đang muốn sụp đổ. Hắn là hy vọng duy nhất của tôi, là niềm tự hào của tôi. Nếu ngay cả hắn, tôi cũng không tin thì tôi có thể tin được ai bây giờ. Tôi là một cô gái không có tài năng gì đặc biệt, gia cảnh lại bình thường, tôi làm sao có thể giúp hắn trả món nợ khổng lồ kia.
Tai tôi càng lúc càng nặng, tôi không thể nghe được bất cứ câu nói nào của họ nữa. Đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi vẫn còn đóng băng ở trên ghế.
Tôi linh cảm lần này bay sang đây, Khánh Băng sẽ tìm đủ mọi cách để khiến hắn quay về tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình và chấp nhận lấy Tuyết Lan bằng được. Dù có vẻ bề ngoài mỏng manh và yếu đuối, nhưng nội tâm bên trong chị rất cứng rắn và kiên cường. Tôi thấy chị cũng có tính cách không khác hắn bao nhiêu.
Buổi tối, cả ba chúng tôi ngồi ăn cơm với nhau giống như ba bức tượng được tạng theo tư thế ngồi. Bữa cơm chán ngắt và không có hơi ấm của một gia đình. Tôi chỉ ăn được mấy thìa cơm, sau đó đứng dậy. Hoàng Anh và Khánh Băng cũng đứng lên theo tôi.
Từ sau cuộc nói chuyện vào buổi chiều, cả ba chúng tôi vẫn không ai lên tiếng bảo ai câu nào. Chúng tôi vẫn duy trì im lặng cho đến buổi tối.
Tối nay tôi không có tâm tư học bài nên tôi lên tiếng bảo hắn cho tôi được về nhà sớm.
Hắn mặc dù muốn giữ tôi ở lại, nhưng có chị gái ở đây, nên hắn đành phải để cho tôi đi.
Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường, nước mắt không tự chủ được đã tuôn như mưa, tôi vừa khóc vừa đấm mạnh xuống giường. Chưa có lúc nào tôi lại hận mình vô dụng và bất lực như thế này. Nếu tôi có thể giúp được một phần nào đó cho hắn thì hay biết mấy.
Điều ước thì vẫn mãi chỉ là điều ước, càng ước nhiều thì lại càng thất vọng lắm. Mọi điều ước sẽ chỉ thành hiện thực, khi bản thân người đó chịu hành động và có quyết tâm cao độ. Còn tôi, tôi đang suy sụp, đang bị nỗi đau trong tim hành hạ và dày vò, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Chẳng lẽ tôi phải bỏ cuộc, và chấp nhận để hắn lấy người khác mà không làm gì cả ?
Cả đêm tôi không ngủ được, tôi nằm lăn qua lăn lại ở trên giường, mắt tôi mở to, còn đầu tôi đau như búa bổ. Tôi đã nghĩ ra được rất nhiều cách, tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, xấu có mà tốt cũng có. Tôi đã bắt đầu trở thành một cô gái đa cảm và hay suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng tôi mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ, với một giấc mơ hãi hùng và kinh khiếp, mồ hôi làm ướt đẫm bộ quần áo ngủ mà tôi đang mặc ở trên người, chân tôi co giật, miệng tôi “ú ớ”, tôi cố gắng chìa tay ra phía trước để ai đó cứu tôi, nhưng xung quanh tôi chỉ tràn ngập toàn bóng tối, tôi nghĩ mình sắp chết rồi.
Đột nhiên tôi thấy có ai đó, đang ôm tôi và hôn tôi. Người đó dịu dàng gọi tên tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng, rồi dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tôi. Dần dần, cơ thể tôi thả lỏng, tôi yên tâm ngủ trong vòng tay của người ấy.
Sáng hôm sau, khi tôi thức giấc, bên cạnh tôi trống không. Tôi ngơ ngác nghĩ rằng mình đang mơ, khi cho rằng có ai đó đã đến bên tôi khi tôi đang ngủ say và đang gặp ác mộng.
Sờ tay lên chỗ trống bên cạnh, tôi thấy vẫn còn hơi ấm. Tôi ngây người nở một nụ cười nhẹ nhõm và ấm áp. Vậy là đêm hôm qua tôi không mơ và không tưởng tượng ra. Đúng là hắn đã đến bên tôi, và an ủi tôi suốt đêm.
Tôi ôm lấy chiếc gối màu trắng mà hắn dùng để gối vào đêm hôm qua. Tôi hít lấy mùi hương dầu gội đầu của hắn trên gối. Khi ngửi được mùi hương của hắn, tôi thấy an tâm và thấy thế giới quanh mình thật bình yên.
Ngồi trên giường một lúc, tôi mới bước xuống giường.
Hơn một tuần qua, tôi luôn là người được hắn gọi dậy mỗi sáng và nấu cơm cho ăn. Tôi đã quen được hắn chăm sóc và nuông chiều, nay phải thức dậy trên một chiếc giường trống không, và phải tự lo cho bản thân mình, tôi có chút không đành lòng và tiếc nuối.
Tôi sợ nếu Hoàng Anh bỏ đi thật, tôi không biết những ngày sau này, tôi sẽ phải sống như thế nào đây ?
Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không hay ra khỏi đầu, tôi đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Tôi tự an ủi và động viên chính mình, dù có xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ phải kiên cường và cố gắng vượt qua nghịch cảnh của bản thân. Chỉ như thế, tôi mới có thể được sống ở bên cạnh hắn.
Sáng hôm nay, hắn không đi học. Có chị gái hắn sang chơi, và hai người còn có nhiều thứ cần nói với nhau, nên không thể đưa đón tôi giống như mọi hôm, thành ra tôi phải tự đi xe đến trường.

Quay trở về cuộc sống bình thường trước kia, tôi thấy mọi thứ trở nên xa lạ và không còn vui vẻ giống như lúc trước nữa. Tôi giờ đây đã không còn giữ được thứ gì ình. Tôi đã trao mọi thứ mà tôi có cho hắn. Suy nghĩ, cảm giác của tôi đều bị hắn điều khiển. Nếu hắn mà đi mất, tôi sẽ không thể sống nổi, tôi sẽ cô đơn và buồn chán đến héo mòn mà chết.
Liệu tôi có nên tin tưởng rằng, hắn sẽ chọn tôi dù cho có xảy ra chuyện gì không, hay là hắn sẽ nhanh chóng quên tôi, khi hắn phải tạm thời rời xa tôi ?
Với tâm trạng nặng nề và u uất, tôi đã đến trường lúc nào không hay. Khi Khánh Phương xuất hiện trong tầm mắt tôi, và chào hỏi tôi, lúc này tôi mới giật mình tỉnh lại thần trí.
_Em đang suy nghĩ gì mà đi không nhìn đường gì hết thế ? Em có biết, em xuýt chút nữa là đâm vào cánh cổng sắt của trường không ?
Tôi ngượng ngịu trả lời anh.
_Em ..em xin lỗi. Tối hôm qua em ngủ muộn, nên đầu óc vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Anh mỉm cười, giọng anh dịu dàng và ấm áp.
_Nếu em không phiền, anh muốn mời em ăn cơm sáng ?
Tôi cười gượng gạo, thanh âm không được tự nhiên.
_Cảm ơn anh, nhưng lúc sáng, em đã ăn cơm rồi.
Khánh Phương hơi buồn khi tôi luôn tìm cách tránh mặt anh.

_Sáng nay, Hoàng Anh không đưa em đi học sao ?
Nghe anh nhắc đến Hoàng Anh, mặt tôi buồn rười rượi, giọng tôi trùng xuống.
_Chị gái anh ấy đến chơi, nên anh ấy không đi học.
Anh để ý đến khuôn mặt buồn bã và cô đơn của tôi. Để tránh nhắc đến chủ đề có thể khiến cả hai rơi vào khó xử, anh chuyển đề tài.
_Lúc nữa, em có thể xuống phòng “Vẽ tranh” để thảo luận về bức tranh sắp tới được không ? Anh đã dặn hai cậu bạn xuống dưới đó rồi.
_Vâng, em sẽ đi ngay sau khi gửi xong xe.
Tôi và anh sánh đôi cùng nhau dắt xe vào lán xe. Bọn con gái hiếu kì nhìn tôi. Chắc là họ đang tự hỏi, Hoàng Anh đã đi đâu mà không đưa tôi đi học, lại để tôi tự đi xe một mình đến trường thế này ?
Việc tôi xuất hiện cùng Khánh Phương, cũng khiến nhiều cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt ghen ghét và tức giận. Tuy fan hâm mộ của Khánh Phương nhiều bằng hắn, nhưng nhìn chung tôi đã khiến bọn con gái cả trường sục sôi tức giận và căm ghét mình.
Xem ra dù tôi không còn được hắn đưa đón mỗi ngày đi học, tôi cũng không thoát được sự bủa vây của bọn con gái, lỡ thương thầm trộm nhớ những chàng trai mang biệt danh “hotboy” ở trường.
Gửi xong xe, tôi theo Khánh Phương lên phòng “Vẽ tranh”. Tôi và anh đến hơi sớm nên vẫn chưa thấy hai anh chàng trong câu lạc bộ đến. Tranh thủ thời gian còn lại, tôi và anh vừa thảo luận, vừa chỉnh lại hai bức tranh cho hoàn thiện.
Nói chuyện với anh một lúc, tôi dần dần quên đi những mối âu lo trong lòng mình. Nụ cười và ánh mắt ấm áp và chân thành của anh, lúc nào cũng khiến tôi an tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui