Điều tôi và Hoàng Anh không thể ngờ được là, người nhà của hắn đã đến tận đây để tìm hắn.
Tôi vì chưa từng gặp mặt bất cứ thành viên nào trong gia đình hắn, nên không biết cô gái xinh đẹp và quyến rũ, khoảng hơn 20 tuổi đang đứng trước mặt mình là ai.
Cô gái đang mặc một chiếc váy màu xanh dương, mái tóc uốn quăn, trên mắt đang đeo một cắp kính mát màu đen, môi tô son bóng. Cô ta cao gần 1m7, dáng thon gọn, khuôn mặt cô ta có điểm gì đó rất giống hắn. Tôi đoán cô ta là bà con họ hàng gần với hắn.
Hoàng Anh vừa nhìn thấy cô ta, mặt hắn trầm xuống, môi mím chặt, gân tay nổi lên, hắn trầm giọng hỏi.
_Chị đến đây làm gì ?
Nghe giọng nói không có tình cảm của hắn, cô ta dùng bàn tay phải trắng muốt và nõn nà của mình để gỡ bỏ kính trên mắt, sau đó kéo gọn lên đầu.
_Lâu rồi không gặp, em trai !
Tôi mở to mắt nhìn cô ta, không ngờ cô ta lại là chị gái của hắn. Xem ra tôi đã đoán gần đúng.
Đôi mắt xinh đẹp giống như chim bồ câu của cô ta xuyên thấu tôi.
_Cô gái này là bạn gái em đúng không ?
Đôi môi được tô son bóng màu hồng nhạt của cô ta nhếch lên một nụ cười khêu gợi.
_Em giới thiệu để chị và cô ấy làm quen với nhau đi chứ ?
Hắn bất đắc dĩ quay sang bảo tôi.
_Chị ấy là Khánh Băng.
Tôi gượng cười chào chị.
_Chào chị. Em là Hồng Anh.
Nụ cười trên môi chị ngày càng sâu, mắt chị sắc bén giống hệt một con dao mỏng vừa mới được mài sắc.
_Chị nghe nói thằng em trai chị nhất quyết phá bỏ hôn ước vì em ?
Tôi im lặng không đáp, nụ cười trên môi tôi cứng đơ. Tôi thấy chị gái của hắn không phải là một cô gái đơn giản. Cô gái này rất có tâm cơ, và rất biết cách nắm được điểm yếu của người khác.
Hắn lạnh lùng lên tiếng.
_Nếu chị muốn nói gì thì hãy đi vào nhà. Chúng ta không cần đứng ở đây, để thông báo cho thiên hạ biết chuyện riêng tư của chúng ta.
Chị gái hắn che miệng cười khúc khích, chị nháy mắt với hắn.
_Em trở nên cẩn thận và biết điều từ bao giờ thế. Chị tưởng em vẫn sống bất cần, và không cần để ý đến ai như trước đây.
Hoàng Anh trừng mắt nhìn chị hắn.
_Chị muốn em mời chị vào nhà, hay là tống chị ra ngoài đường ?
_Em đừng nóng tính như thế. Chị đã đi một đoạn đường rất xa để đến đây tìm em, em phải biết thương chị một chút chứ.
Giọng nói oanh vàng, thánh thót của chị gái, khiến hắn nhăn mặt nhíu mày.
Tôi hết nhìn chị gái hắn, lại quay sang nhìn hắn. Tôi càng lúc càng thấy, chị gái hắn là một cô gái không tầm thường một chút nào. Xem ra tôi lại gặp phải một con yêu tinh mới nữa rồi. Phải đối mặt với Tuyết Lan, tôi đã mệt mỏi và chán ngán lắm rồi, nay lại thêm chị gái của hắn nữa, chắc là tôi phát điên lên mất.
Cả ba chúng tôi đi vào trong nhà. Con chó Micky nghe thấy tiếng mở cửa, và tiếng nói chuyện của chúng tôi, nó chạy từ trên lầu hai xuống phòng khách.
Mục tiêu cho nó thể hiện tình cảm và sự phấn khích của mình, luôn là tôi.
Hoàng Anh sợ con chó khiến tôi ngã đập đầu xuống đất, nên đã cản không cho nó nhảy phốc lên người tôi giống như mọi hôm, hắn cao giọng quát con chó.
_Micky ! Mày đừng làm ồn nữa ! Mày ngoan ngoãn đi vể ổ của mày, rồi nằm xuống ở đấy đi.
Con chó vì không được liếm vào mặt tôi, không được đùa nghịch với tôi, nên nó đã dồn tức giận và bực mình sang chị gái của hắn.
Tôi không biết chị gái của hắn có thường xuyên tìm gặp hắn và sống cùng với hắn không, mà con chó lại sủa toáng lên, miệng nó “gừ gừ”, còn mắt nó trừng trừng nhìn chị ta.
Khánh Băng sợ hãi lên tiếng giục Hoàng Anh.
_Em mau lôi con chó ra sân rồi xích lại đi, chị không muốn nó cắn chị đâu.
Hắn cười nhạt, mắt hắn lóe sáng, giọng hắn lạnh tanh.
_Chị đừng lo, con Micky dù hơi dữ một chút, nhưng nó chưa từng cắn ai. Chắc nó thấy chị hơi lạ, nên nó mới sủa lên vài tiếng để thị uy một chút.
Tôi cười thầm, khi thấy khuôn mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt của Khánh Băng. Chị ấy chắc là đang bị con chó dọa cho sợ hãi và kinh hách.
Ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, hắn đi lấy cà phê và nước ngọt cho tôi và Khánh Băng uống.
Hoàng Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, còn Khánh Băng ngồi đối diện với hai chúng tôi.
Chờ cho chị ta uống xong một ngụm cà phê, hắn không kiên nhẫn lên tiếng phá tan đi không khí im lặng và căng thẳng của cả ba.
_Có chuyện gì muốn nói thì chị hãy nói đi. Em không tin là một người yêu công việc như chị lại bay từ Trung Quốc sang tận đây chỉ để thăm em.
Khánh Băng cười nhạt, giọng chị điềm đạm và pha lẫn giễu cợt.
_Nếu chị nói rằng chị bay sang đây để thăm em, em có tin không ?
Môi hắn nhếch lên thành hình cánh cung, hắn chuẩn bị giương cung, bạt kiếm lên để bắn chết đối phương và kẻ thù của mình.
_Chị đừng đùa nữa. Nếu em không phải là em gái của chị, và sống với chị từ nhỏ, em sẽ bị chị lừa. Nhưng đáng tiếc, em quá hiểu rõ chị. Nào có chuyện gì thì nói nhanh lên, em không có thời gian để đùa với chị.
Khánh Băng dùng đôi mắt sắc để nhìn tôi. Hình như chị không muốn tôi xuất hiện ở đây vào đúng lúc này. Chị muốn nói chuyện riêng với hắn.
Tôi biết ý, nên vội đặt lon nước ngọt lên bàn, rồi đứng lên.
_Em còn nhiều chuyện cần phải làm, em xin phép về trước.
Hoàng Anh kéo tôi ngồi xuống, hắn nghiêm túc bảo tôi.
_Em không cần phải đi đâu cả. Mọi chuyện anh đều đã nói rõ ràng hết tất cả cho em biết, giữa hai chúng ta không còn bí mật gì nữa, nên không cần phải dấu giếm nhau.
Hành động không thể đoán trước được của hắn, đã khiến Khánh Băng kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi và hắn. Có lẽ chị chưa từng nghĩ đến trường hợp, hắn đã cho tôi biết hoàn cảnh hiện tại của mình.
Sau mấy giây giật mình, nụ cười lại nở trên môi chị, giọng chị vẫn điềm đạm như trước.
_Xem ra hai em đã quyết tâm muốn thay đổi số phận và hoàn cảnh của cả hai. Nếu hai đứa đã muốn cùng nhau vượt qua mọi chuyện, thì chị cũng phải nói thẳng cho hai đứa biết, hai đứa không thể ở bên nhau được nữa đâu.
Cơ thể tôi đông cứng, mặt tôi cứng đờ, từng khớp xương trong cơ thể tôi như muốn gãy vụn, tôi lặng người không thốt nổi một câu.
Hắn nghiến răng hỏi Khánh Băng, giọng hắn càng lúc càng lạnh.
_Chị muốn nói gì ? Không thể ở bên nhau ? Chị đang đe dọa em đúng không ?
Khánh Băng thở dài, chị mệt mỏi nhìn hai chúng tôi.
_Chị không đe dọa em, cũng không muốn ép em phải rời xa Hồng Anh. Nhưng em phải hiểu rõ, bố chúng ta là người như thế nào ?
Chị cười chua xót, giọng chị trùng xuống, mắt chị thương hại nhìn hắn.
_Chị hiểu em yêu Hồng Anh nhiều như thế nào, cũng biết ba năm qua em đã sống ra sao. Thấy em đã tìm được người mà mình yêu, chị rất mừng cho em. Nếu gia đình chúng ta bình thường giống như những gia đình khác, chúng ta sẽ không phải sống giống như những quân cờ cho bố chúng ta đem ra để trao đổi và buôn bán.
Khánh Băng không còn cười được nữa, hốc mắt chị đỏ hoe, thanh âm chị run rẩy và hơi khàn.
_Em có biết là bố không chỉ muốn em lấy Tuyết Lan, mà bố còn ép chị ấy Trung Quân không hả ?
Hoàng Anh chết lặng, mắt hắn đờ đần, mặt hắn tái nhợt, môi hắn bị răng cắn chặt, hắn kích động quát to.
_Chết tiệt ! Sao bố có thể ép chị lấy cái tên xấu xa và đê tiện ấy. Nếu chị lấy anh ta, chẳng phải cuộc đời của chị bị hủy hoại rồi sao ?
Lúc nãy chị còn cố tỏ ra bình thản, nhưng lúc này chị đã khóc, đã rơi lệ, giọng chị đầy bi thương và đau khổ.
_Chị biết mình quá ích kỉ khi bay sang đây để cầu xin em hãy nghĩ lại về quyết định của mình. Nhưng ngoài em ra, chị không biết nhờ ai giúp đỡ và cứu vớt cuộc đời chị.
Chị vừa khóc vừa nói, giọng chị càng lúc càng khản đặc, và nghe không rành.
_Chị…chị đã có người yêu rồi, chị yêu anh ấy rất nhiều và chỉ muốn lấy anh ấy làm chồng. Mặc dù anh ấy không giàu có, nhưng anh ấy là người tốt và yêu chị thật lòng. Bọn chị đã có rất nhiều dự tính cho tương lai mai sau. Nhưng nay tất cả đã hết rồi, bố đang chuẩn bị hôn lễ cho chị, chị không thể chạy thoát.
Tôi ngồi hóa đá ở trên ghế, mắt tôi mờ mịt nước mắt, còn mặt tôi tái nhợt, mười đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tai tôi ù đi, tôi không muốn ngồi đây nghe Khánh Băng kể khổ và khóc lóc cầu xin hắn hãy chấp nhận cuộc hôn nhân, đã được bố hắn sắp xếp từ trước. Tôi phải làm gì để bảo vệ tình yêu của mình đây ?
Tâm trạng của Hoàng Anh cũng không khá hơn tôi bao nhiêu. Mặt hắn giờ giống như một tảng băng bị vùi trong tuyết trắng, đôi mắt xanh biếc của hắn giờ trở nên trống rỗng và vô hồn. Hắn đang đau đớn, đang thống khổ và đang tự dày vò chính bản thân mình.
Ly cà phê trên tay hắn sóng sánh xuýt đổ, môi hắn tái nhợt, năm dấu răng vẫn còn in mờ trên bờ môi vì trong lúc không kìm nén được nỗi đau trong lòng, hắn đã cắn mạnh lên.
_Chị sang đây để cầu xin em hãy quay về tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình và chấp nhận kết hôn với Tuyết Lan ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...