Ác Mộng Tình Yêu


Khi cánh cửa phòng được nhẹ nhàng khép lại, tôi mở mắt nhìn lên trần nhà.
Tôi mặc dù không đoán được hoàn cảnh hiện tại của hắn, nhưng qua những gì mà hắn đã nói và trao đổi với Tuyết Lan, tôi cũng đã nắm được vài phần.
Bằng trí óc và sự mẫn cảm của bản thân, tôi đoán bố mẹ hắn đang nợ một số tiền rất lớn, và hắn chính là một món hàng, cho bố mẹ hắn mang ra, để trao đổi và mua bán.
Nước mắt tôi không ngừng chảy. Tôi đã hiểu sai và trách lầm hắn. Hắn không hề phản bội, cũng không hề lừa dối tôi. Hắn làm thế cũng chỉ vì hoàn cảnh của hắn không giống như một người bình thường.
Tôi không biết phải làm gì để giúp hắn đây ? Tôi chỉ là con gái của hai nhà khoa học không có nhiều tiền, tôi lại không có tài năng gì đặc biệt. Chẳng lẽ vì điều này, chúng tôi phải chia tay nhau và không thể sống bên nhau nữa sao ?
Úp mặt xuống gối, tôi bật khóc nức nở, hai tay tôi siết chặt. Chưa có lúc nào tôi lại thấy mình vô dụng và bất lực như thế này. Nếu tôi có tài và có nhiều tiền, tôi có thể giúp đỡ và chia sẻ được một phần nào khó khăn mà hắn phải gánh chịu. Nhưng tôi lại chẳng có gì cả.
Trốn tránh mãi, cuối cùng cũng phải đối mặt. Hơn 5 giờ chiều, hắn lên phòng ngủ ở trên lầu hai, hắn muốn gọi tôi dậy để ăn cơm tối.
Thấy tôi đang ngồi ngẩn ngơ gần cửa sổ, mắt nhìn về phương trời xa, hắn hơi giật mình lo sợ.
Sau mấy giây, hắn cố giữ vững tinh thần. Nụ cười gượng gạo và không được tự nhiên, xuất hiện trên môi hắn.
Đi tới gần chỗ tôi ngồi, hắn dịu dàng lên tiếng.
_Em đã dậy rồi sao ? Đã đói chưa ?
Tôi lúc này mới hoàn hồn. Tôi quay lại ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt của hắn, tôi muốn tỉ mỉ quan sát từng đường nét, từng góc cạnh trên khuôn mặt hắn.
Thấy tôi chỉ ngồi im và chăm chú nhìn mình, hắn lôi tôi đứng dậy, giọng hắn vui vẻ và ngọt ngào.
_Em sao thế ? Em đang nghĩ đến chuyện gì đúng không ?
Tôi lặng lẽ rơi lệ, tôi không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng mình.
Hắn luống cuống dùng khăn tay lau nước mắt cho tôi, hắn gấp gáp và nôn nóng hỏi tôi.
_Em đang giận và trách anh không quan tâm và đối xử lạnh nhạt với em đúng không ? Anh hứa đây sẽ là lần cuối cùng anh cử xử một cách tồi tệ như thế, nếu còn có lần sau, anh sẽ để cho em đánh anh.
Tôi đứng im nhìn Hoàng Anh, mắt tôi vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai của hắn.

_Anh..anh có chuyện gì cần nói với em không ?
Chiếc khăn tay của hắn dừng lại trên má tôi, mắt hắn nhìn thẳng vào mặt tôi. Khuôn mặt trở nên cứng ngắc, nụ cười trên môi hắn tắt.
_Em…em đã biết được chuyện gì đó, đúng không ?
Tôi vừa gật đầu, lại vừa lắc đầu.
Cử chỉ trẻ con của tôi khiến môi hắn nhếch lên thành một nụ cười nhạt thếch.
_Anh thật yếu kém và đáng khinh đúng không em, khi anh không thể bảo vệ được em, và có thể cho em một cuộc sống bình yên và đầy đủ ?
Tôi nắm chặt lấy tay hắn, mắt tôi đẫm lệ.
_Anh…anh đừng nói thế. Em tin là anh có thể làm được bất cứ chuyện gì. Chẳng phải trước đây, anh từng nói với em, là em phải tin tưởng vào anh là gì ? Tại sao, vào lúc này, anh lại chán nản và không tin vào chính bản thân mình ?
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, mắt hắn mở to, nụ cười hạnh phúc và sung sướng xuất hiện trên môi hắn, giọng hắn trở nên kích động.
_Em nói thật chứ ? Có thật là em sẽ tin tưởng anh, ở bên cạnh anh dù cho có bất cứ chuyện gì ?
Tôi tự tin gật đầu. Tôi nói ra tình cảm chân thành từ trong sâu thẳm trái tim mình.
_Em từng nói là em yêu anh và vẫn luôn thích anh. Dù anh từng đối xử thô bạo và tàn nhẫn với em, nhưng em vẫn yêu và vẫn thích anh. Hàng ngày, hàng giờ, hàng đêm, em đều nhớ và nghĩ về anh. Em muốn ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh mọi khó khăn và gian khổ. Điều em muốn anh làm cho em ngay lúc này là, anh hãy kể cho em nghe tất cả mọi bí mật, mà anh đang cất dấu. Chỉ khi nào em hiểu được hoàn cảnh của anh, em mới có thể tìm cách giúp anh và tin tưởng anh hoàn toàn.
Hắn ôm chầm lấy tôi. Hắn phấn khích hôn lên tóc, lên trán, lên má, lên mũi và lên môi tôi. Hốc mắt hắn đỏ hoe, mũi hắn nghèn nghẹn, giọng nói của hắn trở nên ngọt ngào và sâu lắng.
_Anh vẫn luôn mong và luôn chờ giây phút này. Giờ thì anh có thể tin là anh đã có được em hoàn toàn. Trước kia anh luôn lo sợ là một ngày nào đó anh sẽ mất em và không có được em, nhưng giờ đây anh có thể yên tâm được rồi.
Nắm chặt lấy tay tôi, hắn dịu dàng vuốt tóc tôi.
_Chỉ cần em chịu ở bên cạnh anh cả đời, chịu yêu anh, thì dù có chuyện gì, anh cũng có thể vượt qua được.
Tặng cho tôi một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc, hắn lôi tôi đi theo hắn.
_Có chuyện gì chúng ta sẽ nói với nhau sau. Bây giờ em cần phải ăn cơm tối, sau đó em còn phải uống thuốc nữa.
Tôi ngu ngơ đi theo hắn. Tôi đi sánh đôi với hắn trên hành lang, xuống bậc thang, sau đó vào nhà bếp.

Con chó Micky vừa thấy tôi xuất hiện, nó lại sủa ầm lên. Nó vẫy đuôi liên tục và nhảy chồm lên người tôi. Hình như nó trách tôi đã không giữ lời hứa là sẽ chơi với nó vào buổi chiều hôm nay.
Tôi bật cười khi thấy nó cứ chạy vòng quanh tôi và Hoàng Anh.
Hoàng Anh vừa lắc đầu thở dài, vừa phì cười bảo con chó.
_Mày có thể im lặng một chút được không ? Sao lúc nào thấy cô ấy, mày cũng kích động và làm ầm lên như nhìn thấy một khúc xương thế ?
Tôi trợn mắt nhìn Hoàng Anh. Tên chết tiệt này, sao hắn dám ví tôi là một khúc xương được dùng để cho con Micky gặm.
Tôi điên tiết dơ cao tay. Nhất định tôi phải tính cả nợ mới và nợ cũ với tên kia. Tôi chịu đựng tên kia đủ rồi.
Tôi và Hoàng Anh đuổi nhau khắp nhà. Con Micky vừa sủa vừa lăng xăng chạy theo chúng tôi. Tiếng cười đùa sang sảng và trong trẻo vang vọng khắp căn nhà.
Tôi đã dần gạt bỏ hết mọi đau khổ và khúc mắc ra khỏi đầu. Giờ tôi chỉ biết, tôi đang sống vui vẻ và hạnh phúc. Tôi thích có một căn nhà giống như căn biệt thự của hắn, thích được cùng hắn làm mọi việc, và có thể nuôi một con chó đáng yêu và tinh nghịch giống như Micky. Liệu ước mơ của tôi có quá xa vời ?
Buổi tối, tôi và Hoàng Anh cùng học bài. Nói cùng học thì không đúng lắm. Hắn là thầy của tôi, còn tôi là học trò của hắn. Mu bàn tay tội nghiệp của tôi không biết đã bị hắn đánh bao nhiêu lần. Tôi cố nén giận và căm tức vào lòng, tôi biết mình không thể đánh thắng được hắn, hắn lại là thầy của tôi, nên tôi phải nhịn.
Hơn 11 giờ đêm, tôi buồn ngủ ríu mắt, mong ước của tôi lúc này là có thể nhanh chóng trèo lên giường và ngủ một giấc đến sáng mai.
Thấy tôi vừa học vừa ngủ gật, hắn gõ nhẹ lên đầu tôi, môi hắn nở một nụ cười trìu mến và yêu thương.
_Nếu em buồn ngủ, thì mau lên giường ngủ đi.
Tôi gãi đầu, che miệng ngáp thật dài, tôi lắc đầu đáp.
_Em vẫn còn nhiều môn vẫn còn chưa học xong, nên không thể đi ngủ được.
_Nghe lời anh lên giường ngủ đi, có gì chiều mai, khi nào đi học về, anh sẽ dạy em tiếp.
Tôi thấy Hoàng Anh nói có lí, nên ngoan ngoãn đứng lên. Tôi tiến dần về hướng cửa sổ.
Hoàng Anh liền lôi tôi lại, tôi ngã vào lòng hắn.

Hắn từ phía sau ôm lấy tôi, đôi tay thon dài và nam tính của hắn giống như một chiếc kìm sắt gông cùm vòng eo của tôi, chóp mũi hắn lướt qua những sợi tóc suôn mượt màu hạt dẻ của tôi, môi hắn di chuyển xuống gáy tôi, rồi tham lam gặm cắn.
Thân thể của tôi run lên.
“Hoàng Anh... Đừng, đừng như vậy…”
Hắn làm sao lại có thể ở chỗ này mà giở trò cực kỳ ám muội như thế ?
_Đừng làm gì ?
Thân thể anh tuấn của Hoàng Anh dán chặt vào lưng tôi, thân thể cao to tôn lên đường cong xinh đẹp của tôi, cánh tay hắn dần dần siết chặt, đôi môi hắn chôn thật sâu vào gáy tôi, lời nói trầm thấp của hắn càng trở nên mơ hồ không rõ…
Một cảm giác quen thuộc lại lần nữa lan ra toàn thân tôi, tôi sợ hãi giãy dụa, giọng nói trở nên hỗn loạn và hơi run rẩy.
_Buông…buông em ra….Em…em muốn về nhà để đi ngủ…!
Đôi mắt xanh biếc của hắn chiếu thẳng vào tôi, ánh mắt hắn rực sáng giống hệt một con chim ưng đang đi săn đêm.
_Em có thể ngủ lại ở đây. Dù sao chúng ta cũng đã từng sống chung.
Một câu nói, càng ngày càng lộ rõ khát vọng của hắn.
Người đàn ông này không ngờ lại sinh ra ảnh hưởng lớn đối với tôi như thế, nhìn bóng lưng khêu gợi và quyến rũ của hắn lúc ẩn lúc hiện, mái tóc màu vàng rực giống như ánh nắng mặt trời đang thiêu đốt tôi. Chiếc áo thun dài tay có cổ hình trái tim màu đen, làm nổi bật nước da trắng mịn như con gái của hắn. Vì thân hình của hắn cao lớn, nên bộ quần áo màu đen của hắn đã tôn hết lên vẻ đẹp và phẩm chất cao quý của hắn, cũng phần nào lộ rõ tính cách giống như là ác quỷ của hắn, nhưng chính điều này, lại khiến hắn trở nên hấp dẫn và có sức hút chết người.
Tôi cảm nhận được không khí ám muội và nguy hiểm ở quay đây. Khi nhìn thấy đôi mắt khát vọng và si mê của hắn, mặt tôi phút chốc đỏ bừng, hơi thở tôi trở nên nghẹn ứ, tôi kinh hoàng mở to mắt.
Hắn…hắn muốn gì mà lại nhìn tôi bằng ánh mắt của một con thú đi săn mồi như thế ? Trời ạ, nghìn vạn lần xin đừng, tôi cầu mong là tôi hiểu sai ý tứ và mong muốn của hắn, chỉ cần nghĩ đến những gì hắn gây ra cho tôi ở trong căn phòng này, đôi chân của tôi như muốn nhũn ra.
_Hoàng…Hoàng Anh…Mau…Mau buông em ra. Em thật sự rất buồn ngủ.
Tôi đành nhắc nhở hắn một câu, tôi mong hắn nhanh buông tay ra để cho tôi đi về. Không phải lúc nãy hắn đã yêu cầu tôi phải lên giường để đi ngủ sao ?
Hoàng Anh dường như không có nghe lời của tôi nói, một tay giữ lấy eo tôi, còn tay kia từ từ đi xuống, bàn tay ấy đi tới đâu đều khiến tôi kinh hãi đến đó.
_Em sẽ ở lại đây chứ ?
Ngón tay nóng rực mang theo sự tham lam và lưu luyến của hắn vuốt nhẹ lên má và lên cổ tôi. Hắn đang chà đạp lên ý chí của tôi từng chút từng chút một…
Cả người tôi run lên, bởi vì động tác của hắn, cũng bởi vì lời nói của hắn…
Sắc mặt tôi trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
_Em…em…

Tôi khó khăn nhắm mắt lại, buổi chiều kinh khủng ấy lại một lần nữa xuyên thấu thần kinh não của tôi, hô hấp trong nháy mắt trở nên gấp gáp.
Vẻ ưu phiền trong đáy mắt tôi lọt vào trong mắt Hoàng Anh, hắn nhẹ nhàng nâng cằm của tôi lên, đầu ngón tay thon dài mang theo tất cả quyến luyến cùng yêu thương.
_Hồng Anh ! Em đang sợ sao ?
Tiếng nói ôn nhu lộ ra vẻ nam tính quyến rũ, ngay cả giọng nói có chút lưỡng lự chần chừ cũng nghe êm tai đến thế.
_Em…em…
Hàng mi dài của tôi khẽ run rẩy, cong lên xinh đẹp, lời định nói lại ra miệng, nhưng cuối cùng lại đành phải nuốt xuống.
Hoàng Anh than nhẹ một tiếng trên đỉnh đầu tôi, cúi thấp xuống, hơi thở lướt qua gương mặt vì sợ hãi nên hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi của tôi.
_Nói cho anh biết, em đang sợ gì ?
Sự dịu dàng của Hoàng Anh, khiến nỗi sợ hãi trong lòng tôi đều nhanh chóng muốn tan đi, người đàn ông này vĩnh viễn mang theo vị cao nhã, cho dù ly biệt ba năm, vẫn đối với tôi một lòng cố chấp và bá đạo như thế.
_Không, không có gì…
Tôi rất khổ sở, hơi cười một chút, kỳ thực tôi biết mình sợ cái gì, nhìn thấy Hoàng Anh, chỉ trong nháy mắt, tôi sẽ nghĩ đến buổi chiều mấy hôm trước, cho nên sự xuất hiện của hắn đối với tôi vừa là hạnh phúc, cũng vừa là thống khổ.
_Em có thể cho chúng ta thêm một cơ hội nữa được không? Anh không thể không có em…
Bàn tay nam tính của Hoàng Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo của tôi, tham luyến không ngớt mà cúi người xuống, đôi môi dịu dàng của hắn nhẹ nhàng đặt lên trán tôi … lên chóp mũi cao xinh đẹp… cuối cùng là lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ run của tôi…
Hắn dùng sự dịu dàng để an ủi, sự run rẩy cùng sợ hãi của tôi, ngay cả ánh mắt trước sau như một đều trầm lắng điềm đạm của hắn, cũng đều bắn ra tia lửa điện nóng rực và khát vọng…
Tôi nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, tôi không cách nào cự tuyệt, bởi vì… hắn là người đàn ông mà tôi yêu.
Đôi môi mềm mại của hắn tiến vào môi tôi, hai tay của tôi từ chống cự chuyển thành quấn lấy, khiến cho lưỡi của hắn giữ lấy càng thêm sâu hơn. Hơi thở nam tính quyến rũ của hắn, ngày càng thâm nhập vào khoang miệng tôi.
Đầu tôi bị bàn tay hắn giữ trụ, đôi môi mỏng dịu dàng không hề che giấu tình cảm say đắm mà hắn dành cho tôi, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn quấn lấy lưỡi tôi, rồi cùng dây dưa một chỗ, khi thì nhẹ khi thì mạnh, răng hắn cắn vào đôi môi mềm của tôi.
_Hồng Anh… Anh yêu em, em vĩnh viễn đều là của anh, chỉ thuộc về anh…
Chóp mũi của Hoàng Anh lướt qua những sợi tóc của tôi, ở bên tai tôi, hắn khẽ thì thầm thâm tình, nói ra đạo lý hiển nhiên bất di bất dịch đó.
Tôi nhắm hai mắt lại, tôi cảm nhận được tình cảm chân thành mà hắn dành cho tôi. Tôi đứng dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp đập trong trái tim hắn.
Đáy mắt hắn chứa chan tình cảm nồng nàn, hắn lại cúi người xuống hôn và ôm tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui