Trèo lên đến hành lang của lầu hai, cước bộ của tôi chậm lại.
Hôm nay tâm trạng và cảm xúc trong tôi đã chết nên tôi không có hứng thú học hành, cũng không muốn gặp gỡ bất cứ ai. Bình thường tôi đã là một cô gái lười học, không có tư tưởng học hành; vì sự việc xảy ra vào buổi chiều hôm qua, tôi càng chán học đến cực điểm.
Tôi ít khi trốn học, nhưng hôm nay tôi không muốn vào lớp chép bài và nghe thầy cô giáo giảng bài nữa, tôi muốn đi đâu đó cho khuây khỏa.
Tôi chuyển hướng từ đi vào lớp lên hành lang dẫn lên tầng thượng. Tôi mới học ở trường cấp ba Anh Khoa chưa được một tuần nên tôi không đi được nhiều nơi, cũng chưa trèo lên tầng thượng của khu B lần nào.
Mở cánh cửa sắt dẫn lên tầng thượng, tôi bước lên trên.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng mọi nơi. Làn gió mát thổi tung bay mái tóc dài màu hạt dẻ của tôi. Tôi đi từng bước tiến lại gần lan can. Tôi muốn được ngắm nhìn cảnh vật từ trên cao, muốn một lần thỏa mãn ước muốn được bay cao và bay xa của mình.
Đặt hai tay vào thành tường, tôi phóng tầm mắt ra xa.
Tôi không biết khi rơi từ đây xuống, tôi có chết ngay không, có được lên thiên đường khi chính tay tôi hủy hoại của chính bản thân mình không ?
Trên khóe môi của tôi nhếch thành một nụ cười nhạt, ánh mắt tôi vô hồn.
Tôi tự hỏi mình có nên chết không ? Có nên chọn cách kết thúc tất cả mọi đau khổ và phẫn uất mà tôi phải chịu đựng ở đây không ?
Cuộc sống vẫn rất đẹp, cảnh sắc thiên nhiên vẫn như thế. Nhưng tôi không còn cảm nhận được cái đẹp, cái hồn của cảnh vật nữa. Tôi giờ giống như một khúc gỗ mục, giống một con người đã chai sạn, đã khô cứng. Tôi nghĩ linh hồn trong tôi đã chết mất một nửa.
Thò tay vào trong túi quần, lôi điện thoại trong túi quần ra. Tôi vô thức dò tìm số của tên kia trong danh bạ. Tôi muốn làm một cuộc trắc nghiệm nhỏ, muốn thử xem khi tôi thật sự chọn cái chết, tên kia sẽ làm gì tôi, muốn xem tôi có quan trọng với tên kia không, hay là tôi chỉ là một con rối cho tên kia tiêu khiển nhất thời. Còn khi tôi chết đi, tên kia sẽ vuỗi tay mà đi ?
Tôi vừa mới gọi, tên kia ngay lập tức đã nhận cuộc gọi của tôi.
_Chào em ! Em có gì muốn nói với anh sao ?
Nụ cười trên tôi giờ giống như một dòng nước đang bị đóng băng dần, dưới trời mùa đông lạnh giá.
_Nếu tôi chết đi, anh sẽ buông tha cho tôi chứ ?
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Tôi nhàn nhạt nói tiếp.
_Đối với anh, tôi chỉ là một con rối cho anh tiêu khiển đúng không ? Tôi nghĩ nếu tôi có chết đi, anh bất quá cũng chỉ mất đi một món đồ rẻ tiền mà thôi. Nếu đã như thế, anh hãy để cho tôi đi, để cho tôi rời xa anh. Tôi không muốn phải hận anh, hay căm ghét anh. Sống với nhau mà giống như kẻ thù, anh sẽ vui sao ?
_Cô hiện giờ đang ở đâu ?
Tên kia lạnh lùng hỏi tôi.
_Tôi ở đâu không quan trọng. Nếu tôi có chết, tôi sẽ chọn cách chết thật náo nhiệt, tôi muốn mọi người chứng kiến cái chết của tôi.
Tôi nghe thấy có tiếng giày khua trên nền gạch men, nghe thấy tiếng nói, tiếng cười đùa của bọn học sinh trong lớp tên kia. Tôi đoán tên kia đang rời khỏi lớp.
Đã nói được những gì cần nói, tôi liền cúp máy.
Đứng từ trên sân thượng của khu B, tôi có thể trông thấy hành lang của khu A. Tôi đã nhìn thấy hình bóng của tên kia ở trên hành lang lầu hai. Tên kia đúng là đang đi tìm tôi.
Nụ cười trên môi tôi ngày càng sâu, ánh mắt tôi sắc bén.
Tôi đã từng nói nếu tên kia muốn chơi trò chơi với tôi, tôi sẽ chơi với tên kia đến cùng.
Tôi không cần biết tên kia có yêu tôi không, nhưng để nuôi một con rối như tôi không phải là dễ. Tên kia muốn điều khiển tôi, muốn tôi phục tùng mình chứ gì ? Để làm được điều đó, tên kia phải thắng được tôi cái đã.
Tôi có thể không đánh thắng được tên kia, nhưng đầu óc tôi không có hỏng, tôi sẽ nghĩ ra cách để trừng trị tên kia.
Tôi nhàn nhã đứng trên sân thượng, mắt tôi quan sát hình ảnh của tên kia từ xa.
Tên kia đang đi trên sân trường, mắt quan sát và ngó nghiêng xung quanh. Tên kia đang tìm hình bóng của tôi. Chiếc điện thoại đang nằm trên tay tên kia.
Tôi để cho chiếc điện thoại của mình rung chuông một cách tự nhiên. Tôi không nhận cuộc gọi của tên kia.
Nhìn trên màn hình hiện lên gần chục cuộc gọi của tên kia, tôi nhếch mép cười lạnh. Cách đối xử của tên kia dành ột nô lệ như tôi, thật quá đặc biệt và quá quan tâm.
Mắt tên kia ngước mắt lên nhìn trên sân thượng mà tôi đang đứng. Tên kia đã nhìn thấy tôi.
Tôi đón nhận ánh mắt của tên kia, người tôi đứng thẳng, môi tôi mím chặt.
Kể từ lúc, tên kia dám dở trò vô sỉ với tôi, cảm giác mà tôi dành cho tên kia đã chết. Giờ đây, tên kia chính là kẻ thù của tôi. Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để đáp trả lại những gì mà tên kia đã gây ra cho tôi. Có lẽ tên kia vẫn chưa biết, tôi có thể làm được gì tên kia.
Tôi có thể bị thất thân với tên kia, nhưng linh hồn và trái tim tôi, tên kia đừng hỏng mà lấy được.
Đã xác định được chỗ tôi đang đứng, tên kia nhanh chóng chạy nhanh sang khu B, leo lên cầu thang, rồi mở cánh cửa sắt.
Khi tên kia lên đến nơi, tôi quay lại nhìn tên kia.
Mắt tên kia tối xầm, mặt lạnh lẽo nhìn tôi.
_Cô muốn làm gì ?
_Tôi muốn chết.
Tôi bình thản trả lời tên kia, mắt tôi vô hồn nhìn tên kia.
_Tôi đã nói nếu mà cô dám tự sát, tôi sẽ đến đám tang của cô, sau đó gửi ảnh cho bố mẹ cô và họ hàng của cô.
Tôi cười thê lương, giọng tôi chán nản và tuyệt vọng.
_Xem ra anh rất muốn cùng xuống địa ngục với tôi.
Tên kia tiến dần từng bước đến gần chỗ tôi đứng.
Tôi bấu chặt vào bờ tường, trên môi tôi nở một nụ cười nhạt nhẽo.
_Anh không nên tiến lại gần tôi. Nếu anh mà tiến lại gần, tôi sẽ nhảy xuống.
Tôi nghĩ một người sắp bị mất đi một con rối giống như tôi, tuyệt đối không có bộ mặt trắng bệch, có đôi mắt hốt hoảng và lo sợ như tên kia.
Khi bắt gặp ánh mắt bất lực và đau xót, xen lẫn hối hận và chua xót của tên kia, tôi bỗng nhận ra mình không chỉ là con rối của tên kia, mà tôi đã chiếm được một phần nhỏ trong trái tim của tên kia.
Giờ phút này, tôi không biết là mình nên mừng vì được tên kia để ý và quan tâm đến an nguy của bản thân, hay là nên hận những hành động thô lỗ và tàn bạo của tên kia.
Nếu tên kia yêu tôi, lẽ ra tên kia phải hiểu và tôn trọng tôi, nhưng tên kia lại dùng những cách mà chỉ có ác quỷ, và những người không có trái tim mới làm.
Tôi nhất định không được yếu lòng. Tôi phải dạy cho tên kia hiểu, tôi không phải là cô gái để cho tên kia đem ra đùa bỡn, và có thể điều khiển tôi bằng những hành vi đê tiện và xấu xa của mình.
Tôi đứng sát vào chân tường, trông tôi giống như đang chuẩn bị nhảy xuống.
Mặt tên kia giờ tái mét, mắt tối xầm, môi tên kia bị cắn đến rớm máu, tên kia đứng chết lặng trên nền gạch, giọng tên kia thống thiết và bi phẫn.
_Cô hận tôi đến thế sao ? Tôi đã làm hết cách, đã cố thay đổi để cô biết đến tôi. Thậm chí tôi còn từ bỏ tất cả để quay về đây tìm cô. Nhưng tại vì sao, cô vẫn không yêu và không thích tôi ?
Tôi không hiểu tên kia đang nói về chuyện gì. Nhưng tôi có thể đoán được một phần rằng, tên kia và tôi từng có ân oán với nhau.
Tôi là người hay chuyển trường, lại sống rất vô tâm, tôi ít khi nhớ đến bạn bè học cùng một lớp. Có thể tên kia là một trong số những người bạn mà tôi đã quên, là người tôi đã từng đắc tội. Tôi không biết mình đã làm gì mà tên kia lại căm ghét tôi, và tìm đủ mọi cách để trả thù tôi.
Tên kia cười u ám và chua xót.
_Cô có biết ngày xưa cô giống như một cô công chúa ngây thơ, nghịch ngợm và xinh đẹp không ? Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã thích cô. Tôi đã tìm đủ mọi cách để làm quen và để gây sự chú ý của cô. Nhưng cô quá vô tình, quá cao ngạo. Cô chưa từng để tôi vào mắt. Cô đã cho tôi hy vọng nhưng cô lại khiến tôi thất vọng. Tôi đã mất ba năm để làm lại từ đầu, ba năm cố gắng để có thể xứng với cô. Nhưng đến khi gặp lại nhau, trong mắt cô, tôi vẫn không là gì cả.
Nghe tên kia nói một hồi, tôi giống như một người bị lạc trong sương mù, tôi không thể tìm được lối ra. Cách nói không đầu không đuôi của tên kia chẳng khác gì đang đánh đố tôi.
Lợi dụng sự ngơ ngác và thất thần của tôi, tên kia thận trọng tiến thêm được vài bước.
Tôi hét lên.
_Anh đứng im ở đấy. Đừng tiến thêm một bước nào nữa. Tôi giờ đã chán cuộc sống này lắm rồi, cũng không còn muốn nhìn thấy anh nữa. Nếu phải lựa chọn giữa việc phải nghe lời và tuân theo mọi mệnh lệnh của anh giống như một con rối, tôi thà nhảy xuống dưới kia để tự vẫn còn hơn.
Tôi rơi lệ, nước mắt làm mặn chát bờ môi.
_Anh biết gì không ? Tôi không phải là không rung động vì anh, ngay từ lần đầu tiên gặp anh ở bờ hồ, tôi đã bị anh quyến rũ. Khi anh hôn tôi, tôi đã có những cảm giác mà tôi chưa bao giờ có. Tôi cứ ngỡ tưởng rằng, anh là chàng trai của tôi, nhưng giờ thì hết rồi, sau những gì mà anh gây ra cho tôi, lòng tôi đã chết. Lúc này, trong tôi chỉ có sự hận thù và căm ghét anh.
Những câu nói tuyệt tình và chán ghét của tôi đã cứa sâu vào trái tim tên kia, mặt tên kia lạnh giá giống như một tảng băng, và trắng bệch giống như một tờ giấy trắng, mắt tên kia giờ là một mảng tối đen của trời đêm trong cơn giông bão và sấm sét. Mái tóc màu vàng của tên kia bị vò nát giống như một tổ chim đã bị gió mưa vùi dập.
Tên kia bất lực nhìn tôi, ánh mắt tên kia giờ nhạt nhòa như một khung kính cửa sổ bị hơi nước phủ đầy sương.
Tôi không đoán được tâm trạng của tên kia vào lúc này. Nhưng tôi vẫn biết, tên kia đang bị bủa vây bởi nỗi đau, và sự ray rứt lương tâm.
Thế mới biết, trong cuộc chiến này, không phải chỉ có một mình tôi đau khổ, mà ngay cả tên kia cũng bi nỗi đau dày vò.
Tôi đã có được đáp án mà tôi muốn, cũng hiểu được một phần lý do vì sao tên kia phải làm thế với tôi.
Tên kia chắc vừa yêu vừa hận tôi, nên mới không kiểm soát được hành động của mình.
Tôi không muốn yêu và ở bên cạnh một người con trai bá đạo và độc tài như tên kia. Tôi chỉ chấp nhận tên kia, khi tên kia tôn trọng và chịu hiểu, tôi cũng có quyền riêng tư và làm những việc mà tôi thích, còn nếu không thì hãy quên đi.
Tôi nắm chặt lấy bờ tường, rồi nhảy “hấp” xuống phía dưới.
Tên kia sợ hãi và hốt hoảng hét gọi tên tôi, rồi chạy thật nhanh đến để kéo tôi lại.
Trước khi thực sự nhảy xuống, tôi đã nhìn thấy được khuôn mặt chân thành của tên kia. Có lẽ tôi đã làm đúng, khi tạo nên tình huống thử thách này, tên kia thực sự rất yêu tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...