Nhắm mắt để cho hai dòng lệ rơi xuống má, môi tôi run run.
_Anh..anh thắng rồi. Tôi..tôi đồng ý.
Tên kia cắn mạnh vào môi tôi.
_Cô thật thông minh.
Tên kia nhấc bổng tôi lên.
Tôi khiếp sợ bấu chặt lấy vai tên kia, móng tay tôi cắm vào da thịt rắn chắc của tên kia.
_Anh…anh muốn làm gì ?
_Chúng ta cần đi tắm.
Tên kia tỉnh bơ trả lời tôi.
Mặc kệ tôi giãy giụa, mặc kệ tôi đấm đá và gào thét, tên kia vẫn bế tôi về hướng của nhà tắm.
Tôi bị ném vào bồn tắm giống như một quả bóng. Tóc tai, cơ thể tôi bị nhấn chìm trong nước. Tôi ngồi co rúm trong bồn tắm.
Tên kia tà ác dùng tay để đùa bỡn cơ thể tôi, rồi hôn tôi. Tôi giờ giống hệt một món đồ chơi của tên kia. Tên kia có thể làm những gì mà tên kia muốn, mà không cần quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của tôi.
Đến khi nước đã trở nên lạnh, tên kia mới bế tôi ra khỏi bồn tắm.
Tôi được đặt ngồi trên giường. Dùng khăn tắm, tên kia lau tóc và lau người cho tôi. Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ và ngượng ngùng. Đến tận bây giờ, tôi cũng không dám tin những chuyện vừa mới xảy ra với tôi là thật. Tôi đã bị biến thành thứ gì thế này ? Tôi là một con búp bê, hay là một nô lệ của tên kia ?
Buổi tối tên kia không nấu cơm, nên tên kia dùng điện thoại di động gọi pizza.
Trong thời gian chờ đợi, tên kia dùng đá trong tủ lạnh để chườm lên vết thương trên cổ tay tôi.
Tôi vô lực nằm trong lòng của tên kia. Tôi nhắm chặt mắt lại, tôi không muốn nhìn thấy tên kia, hay mở miệng nói chuyện với tên kia. Trên đời này, người mà tôi căm hận nhất chính là tên kia.
Quẹt nhẹ vào má tôi, tên kia hỏi.
_Em không sao chứ ?
Tên kia hỏi câu này có phải là thừa quá rồi không ? Một cô gái phải trải qua những chuyện kinh khủng giống như tôi, liệu có thể nói là không sao được không ?
Da thịt trên cổ tay tôi dần trở nên tím tái vì quá lạnh. Tên kia lúc này mới bỏ đá chườm ra khỏi cổ tay tôi.
“Kính ! Cong !”Tiếng chuông cổng vang lên.
Đặt tôi nằm trên giường, tên kia nói.
_Em nằm ở đây nghỉ ngơi đi, để anh đi lấy bánh pizza, hình như người đưa bánh đã đến đến rồi.
Tên kia mở cửa rồi đi ra ngoài.
Tôi cố gắng ngồi dậy. Bước xuống giường, tôi vơ hết tất cả quần áo và cầm lấy chiếc túi sách của mình. Mặc vội quần áo vào người, tôi cần phải đi về nhà. Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng nhất quyết không ở đây. Tôi không muốn ở chung một phòng, thở chung một bầu không khí với tên kia.
Trèo ra cửa sổ, đi ra ban công, tôi với lấy cành cây mít. Trong khi tôi còn đang vật lộn với cành cây mít, và con chó Rough Collie, tên kia lạnh lùng đứng phía sau lưng tôi.
_Tốt nhất là em đừng bắt anh phải lên tiếng nhắc nhở em thêm một lần nữa. Em muốn anh gửi cho bố mẹ em một phần bức ảnh của em, thì em mới chịu nghe lời anh chứ gì ?
Tay tôi buông thõng, tôi vì quá hốt hoảng nên đã chới với muốn ngã thẳng xuống phía dưới.
Tên kia vội lao ra kéo giật tôi lại.
Tôi ôm chặt lấy tên kia, mặt tôi tái mét.
Tên kia vì bị tôi dọa ột trận sợ đến đứng tim, nên tức giận ném tôi lên giường.
_Em có biết mình vừa mới gây ra chuyện gì không ? Nếu anh không chụp được tay em, thì giờ em đã lao thẳng đầu xuống đất rồi.
Tôi run rẩy không thốt nên lời.
Tên kia thở dài. Trèo lên giường, tên kia ôm lấy tôi vào lòng, tay tên kia vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả. Tôi tưởng tên kia ghét tôi nên mới dùng cách vô sỉ để trừng phạt tôi. Tại sao tên kia lại lao ra cứu tôi làm gì ?
Ôm tôi một lúc, tên kia mới đứng lên lấy một đĩa bánh pizza cho tôi.
_Em ăn đi ! Chắc là em cũng đã đói rồi ?
Tôi mở to mắt nhìn tên kia. Giờ tên kia không còn dùng giọng nói sắc lạnh để nói chuyện, và không dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn tôi nữa, mà lại dịu dàng và quan tâm đến tôi.
Tên kia búng nhẹ vào mũi tôi.
_Em ăn đi. Đừng ngồi ngơ ngác ở đấy nữa.
Cầm một miếng bánh pizza, tên kia đút vào miệng tôi.
Tôi há miệng ra cắn lấy, mắt tôi vẫn mở to nhìn tên kia. Cảm giác vừa yêu vừa hận tên kia, khiến tôi muốn điên lên.
Tên kia vừa ăn vừa bón cho tôi. Tôi được tên kia chăm sóc giống như một đứa trẻ con. Ăn xong tên kia dùng khăn lau miệng và lau tay cho tôi, mang nước cho tôi uống.
Tôi đã cầu xin tên kia cho tôi về nhà để ngủ nhưng tên kia không đồng ý. Tên kia sợ khi tôi về đến nhà, tôi sẽ nghĩ quẩn rồi tự vẫn, sẽ gây ra những chuyện điên rồ, hay bỏ trốn nên không cho phép tôi đi về.
Để đảm bảo là ban đêm tôi sẽ không lén bỏ đi hay có thể rời giường, tên kia đã ôm tôi ngủ. Tôi không biết tên kia có tình cảm thật với tôi không mà dùng những cách kì cục và lạ đời này để giam lỏng tôi.
***************
Sáng hôm sau dù tôi đã cố mở mắt ra vào lúc hơn 5 giờ sáng, nhưng tôi không làm được. Cơ thể và tinh thần tôi đều làm việc quá độ, nên giờ rệu rã và muốn gãy vụn.
Hơn 6 giờ sáng, tôi được tên kia gọi dậy ăn sáng, được tên kia lấy quần áo để tôi thay, được lấy sách vở cho tôi đi học.
Thậm chí ngay cả việc đi ra xe, tôi cũng được tên kia nắm tay rồi dắt đi. Tôi làm theo tên kia như một cái máy. Cảm giác trong tôi đã chết rồi. Tôi không muốn nghĩ đến mối quan hệ đáng sợ giữa hai chúng tôi. Tôi giống như một tên nô lệ bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Hiện giờ tên kia chính là chủ nhân của tôi. Từ bây giờ trở về sau, mọi lời nói của tên kia sẽ là mệnh lệnh của tôi. Tôi phải nhất nhất tuân theo, nếu không tôi sẽ bị trừng phạt, bị hành hạ. Một người có cuộc sống giống như địa ngủ như tôi liệu có thể vui nổi không ?
Trên đường đến trường, tôi và tên kia không ai nói với ai câu nào. Tôi đang bị hơi lạnh ngấm dần vào cơ thể, nhiệt độ trong tôi bắt đầu tăng lên. Hình như tôi đang bị sốt.
Lúc tôi và tên kia đến trường, học sinh đang túm tụm lại nói chuyện với nhau trên sân trường. Tiếng cười đùa của họ vang vọng khắp nơi. Mọi hôm tôi không chú ý đến tiếng cười đùa của họ, nhưng hôm nay tôi để ý. Có lẽ tôi sẽ không còn cười và đùa nổi nữa.
Chiếc xe ô tô mui trần màu đỏ của tên kia khiến mọi người chú ý. Sự xuất hiện của tôi và tên kia đã biến cuộc nói chuyện phiếm của họ trở thành chuyện tình cảm giữa tôi và tên kia. Bọn con gái cho rằng tôi là bạn gái hiện tại của tên kia, còn cô gái có khuôn mặt gần giống Angelina Jolie kia đã trở thành quá khứ.
Chờ tên kia tắt máy xe, tôi đeo túi sách trên vai, tự mở cửa xe, tôi bước xuống.
Tên kia lạnh lùng đi bên cạnh tôi.
Từ lúc xảy ra chuyện đáng sợ kia, tôi vẫn không lên tiếng nói chuyện với tên kia một câu. Tôi sợ câu đầu tiên mà tôi mở miệng sẽ là hét và quát thẳng vào mặt tên kia. Giờ tôi đã rất kiệt sức, tôi không muốn tranh đấu với tên nữa. Tôi muốn được yên.
Đi gần đến tiền sảnh của khu B, tên kia nắm lấy tay tôi.
_Giờ ra chơi, em xuống canteen chờ anh. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.
Tôi chán ghét nhìn tên kia, giọng tôi vô cảm và nhạt nhẽo giống như nước lã.
_Tôi…tôi không muốn ăn. Anh hãy ăn một mình đi.
Tên kia cười nhạt nhìn tôi.
_Em muốn trốn tránh anh chứ gì ? Anh bảo em xuống canteen trường thì hãy làm theo lời anh nói đi. Đừng để anh phải lên tận lớp học của em để tìm em. Nếu em bắt anh phải làm thế, anh sẽ không để cho em yên đâu.
Sau khi buông ra những câu sắc lạnh đầy đe dọa đó, tên kia mới phẩy tay bỏ đi.
Tôi mờ mịt nhìn theo hình bóng của tên kia. Trong tôi điên cuồng muốn gào thét, muốn hét ầm lên. Tôi tự hỏi, tôi đã làm sai chuyện gì, tại sao tôi phải chịu đựng một tên ác quỷ giống như tên kia ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...