Bước vào lớp, tôi nhận được những ánh mắt sững sờ, kinh ngạc và tò mò của bọn bạn trong lớp. Họ tưởng tôi đang đến nhầm lớp, hay là một học sinh mới.
Tôi đi về cuối lớp, đặt túi sách lên chiếc bàn quen thuộc, tôi ngồi xuống.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ, hai cô bạn trong lớp nhanh chóng tiếp cận tôi.
_Bạn là học sinh mới ở đây à ?
Tôi im lặng không đáp. Tôi thấy họ không nhận ra tôi cũng đúng. Tôi thay đổi quá nhiều, không chỉ cách ăn mặc, mà ngay cả khuôn mặt và mái tóc cũng khác.
Tưởng tôi còn ngại ngùng và không quen với người lạ, nên hai cô bạn lại tiếp tục.
_Bạn không nên ngồi ở đây, chỗ này đã có một bạn khác ngồi rồi. Bạn ấy rất dữ, mình khuyên bạn, nên chọn một chỗ khác để ngồi đi.
Tôi rất muốn cười, rất muốn mở miệng cám ơn “lòng tốt” của hai cô bạn trong lớp. Không ngờ chỉ vì tôi thay đổi hình thức bề ngoài, tôi đã được xếp vào trong danh sách làm quen và thân cận của họ. Nếu biết trước điều này, không biết tôi có nên cải tạo lại dáng vẻ bề ngoài của mình ngay từ đầu không ?
Tặng cho họ ánh mắt mệt mỏi và chán ngán, tôi trả lời.
_Cảm ơn hai người, nhưng không cần đâu. Đây là chỗ ngồi mọi hôm của tôi, tôi không muốn chuyển đi đâu cả.
Lúc đầu, hai cô bạn cùng mấy học sinh trong lớp tò mò lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi, nhưng sau khi nghe giọng nói của tôi, tất cả đều há hốc mồm, mắt họ mở to. Họ chắc là bị sốc nặng lắm, nên mồm họ mới tròn vo, mặt họ mới thảng thốt và kinh hoàng như thế kia ?
Nếu tôi mà là một diễn viên, tôi chắc chắn sẽ rất vui mừng, vì mình có thể đóng đạt và xuất sắc vai diễn của mình như thế.
Tôi nhếch mép cười nhạt với cả lớp, sau đó gục mặt xuống bàn để ngủ.
Hai cô bạn vẫn đứng chôn chân một chỗ, miệng họ vẫn chưa ngậm lại được. Buổi học đầu tiên của tôi, là do họ đến chọc phá và gây sự. Hôm nay tôi thay đổi, họ cũng đến làm quen và mở màn trước. Xem ra họ là hai kẻ đa sự và lắm chuyện nhất lớp.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe được tiếng thì thào nói chuyện của họ, cảm nhận được ánh mắt của họ đang nhìn tôi. Tôi nhay lỗ tai của mình, khi phải chịu đựng quá nhiều tiếng nói hỗn tạp của họ.
Không thể ngủ tiếp, tôi ngẩng mặt nhìn mọi người xung quanh.
Bọn họ đều đần mặt nhìn tôi. Bọn con gái nhìn tôi vừa tò tò vừa ghen tị. Còn bọn con trai có người đỏ mặt, có người huýt sáo nho nhỏ, có người nhìn tôi gần lồi cả mắt vì không dám tin.
Tôi chống khủy tay trái xuống bàn, cằm đặt trên lòng bàn tay trái, mắt tôi lơ đãng nhìn bọn bạn trong lớp.
Điện thoại trong túi quần của tôi đổ chuông, lúc này tôi mới thò tay vào túi quần để lấy chiếc điện thoại hiệu Motorola XT701 màu xám đen tuyền của mình.
Tôi thích nhất bài hát “One love” của nhóm nhạc Blue, nên đã cài làm nhạc chuông.
Nhìn số của chú tôi hiện lên trên màn hình, tôi mỉm cười. Tôi biết mỗi lần chú tôi gọi điện cho tôi, thế nào cũng có chuyện vui để nói chuyện với nhau.
Chú tôi là một nhà lập trình máy tính, người chuyên thiết kế ra những trò chơi và phần mềm máy tính. Nhờ chú tôi dạy dỗ, nên về lĩnh vực này, tôi cũng khá giỏi.
_Chào cháu ! Cháu khỏe chứ ?
Tôi cười nhẹ, giọng tôi không dấu được sự được vui mừng khi được nói chuyện với chú.
_Cháu khỏe. Còn chú ?
_Chú bình thường. Chú không khỏe, cũng không bị ốm.
Tôi che miệng cười.
_Thôi mà chú ! Chú đừng trêu cháu nữa. Có chuyện gì thì chú nói đi.
_Sao cháu cho rằng chú đang có chuyện cần nói với cháu ?
Tôi nghe được tiếng cười sảng khoái của chú tôi ở trong điện thoại. Ông chú của tôi đang cao hứng.
_Có chuyện gì mà chú vui thế ? Chú có thể nói cho cháu biết được không ?
_Chú vừa mới hoàn thành xong phần mềm cờ tướng.
_Thì sao ?
Giọng nói thờ ở, tỏ vẻ không quan tâm đến cảm giác hứng phấn và vui mừng của chú tôi lúc này, của tôi đã khiến chú nổi cáu.
_Dù cháu không quan tâm, ít ra cháu cũng phải giả vờ cười và chúc mừng chú một câu chứ ?
Nghe giọng giận dỗi của ông chú, tôi cố tính trêu già.
_Cháu là một người thật thà, cháu làm sao có thể giả vờ đóng kịch với chú được.
Chú thừa hiểu tính tôi, nên sau một chút tức giận, chú lại vui vẻ nói tiếp.
_Chú vừa mới nghĩ ra được mấy nước đi mới, cháu có muốn thử không ?
_Cháu sắp phải học bài rồi. Cháu không có thời gian chơi cùng với chú.
_Không sao đâu, chỉ một lúc thôi.
Chú tôi quá phấn khích và mong muốn được đấu trí với tôi, để không làm mất hứng của chú tôi, tôi đành phải gật đầu đồng ý.
Điện thoại tôi có cài đặt GPRS, nên có thể nối mạng và chơi trực tuyến với chú tôi. Tuy nhiên phải chơi cờ tướng với một màn hình có mấy inch, khiến tôi thấy nhức mắt và mỏi cổ.
Ngó quanh lớp khắp một lượt, tôi vui mừng khi thấy có một bạn trai đeo kính cận màu trắng dày cộm, mái tóc màu đen rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn và góc cạnh, dáng cao gầy đang lướt tay trên bàn phím máy tính Laptop hiệu Acer.
Tôi liền đứng dậy, rồi bước đến gần chỗ bàn mà cậu ta đang ngồi ở giữa lớp.
Bọn bạn trong lớp chú ý đến từng bước chân của tôi.
Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu ta, tôi lịch sự nói.
_Cậu có thể cho tôi mượn máy tính Laptop của cậu một lúc được không ?
Cậu bạn giật mình nhìn tôi, mắt cậu ta hơi bối rối và lúng túng.
Tôi tặng cho cậu ta một nụ cười thật dễ thương.
_Tôi chỉ mượn máy tính của bạn một lúc thôi. Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu.
Cậu ta run run đưa tay lên chỉnh lại cọng kính đang đeo trên mắt.
_Được…được rồi. Cậu dùng đi.
_Cảm ơn.
Tôi nhanh tay chuyển máy tính của cậu ta sang bên cạnh. Đặt tay phải lên con chuột màu đen của cậu ta, tôi mở trình duyệt Mozilla Firefox, sau đó đánh tên trang wed của chú tôi. Tôi đã có tài khoản trong trang wed của chú tôi, nên tôi chỉ việc nhập “username” và “password”, là tôi có thể chơi.
Trước mặt tôi xuất hiện hình một bàn cờ tướng. Thấy tên tôi đã xuất hiện, chú tôi gửi tin nhắn cho tôi.
“Bắt đầu chơi thôi nhóc”.
Tôi liền nhắn lại cho chú.
“Cháu đã sẵn sàng rồi. Lần này cháu sẽ cho chú đo ván”
Năm giây sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời của chú.
“Đừng có chủ quan. Chú sợ lần này, người bị hạ đo ván là cháu”
Tôi lền cho chú biết lòng quyết tâm sẽ thắng chú cao độ bằng cách gửi cho chú một dòng chữ in hoa thật to.
“Chú hãy chờ đấy !”
Sau khi đã nắn tinh thần của đối thủ, tôi và chú bắt đầu cuộc chiến.
Ban đầu, bọn bạn trong lớp không hiểu tôi định làm gì khi hỏi mượn máy của cậu bạn kia, nhưng ngay sau đó họ đã từ từ bước lại gần tôi. Chỉ sau có hơn 10 phút, gần như cả lớp đứng xung quanh để xem tôi đấu cờ tướng trực tuyến với chú tôi.
Tôi bị trận chiến với chú tôi thu hút, bọn bạn mải xem tôi chơi và thỉnh thoảng góp ý vài câu, nên không biết là thầy giáo dạy Hóa học đã bước vào lớp.
Thầy giáo đặt cặp xuống bàn giáo viên, sau đó thầy đi xuống giữa lớp.
_Các em có chuyện gì mà túm tụm ở đây. Các em có biết đã đến giờ vào học rồi không ?
Tiếng của thầy rất trầm và ấm.
Một cô bạn tếp tóc hai sừng, là người phát hiện ra sự có mặt của thầy đầu tiên. Cô bạn hô lên một tiếng “Thầy vào lớp !”, rồi chạy biến về chỗ ngồi.
Nhờ giọng nói lảnh lót của cô bạn kia, chúng tôi tự động ai về chỗ nấy. Trông chúng tôi chẳng khác gì đàn vịt trời bay tán tác khi gặp phải một con người lạ mặt đang xâm nhập vào đầm nước của mình.
Thầy giáo vừa lắc đầu vừa mỉm cười. Trong mắt thầy, chúng tôi vẫn còn trẻ con và nghịch ngợm lắm.
Do vừa đấu với chú tôi, nên vẫn chưa phân được thắng thua. Tôi dự định khi nào về nhà, tôi sẽ tiếp tục đấu với chú tôi.
Bọn tôi đã chịu ngoan ngoãn về chỗ ngồi, nên thầy giáo quay lên bục giảng. Thầy ghi bài học của ngày hôm nay lên bảng.
Tôi mở túi sách lấy sách vở và một hộp bút. Đặt chúng lên bàn, tôi vừa ghi chép vừa nhìn lên bảng. Tôi là một cô gái không mặn mà với việc học, nhưng cũng không vì lý đó, tôi trở nên lười học. Tôi học đều tất cả các môn, và ít khi nào nghỉ học.
Giờ ra chơi, do tôi còn ham tiếp tục đấu cờ với chú tôi, nên tôi đã quên mất lời mời xuống canteen để ăn cơm của tên kia.
Tôi đang chơi cờ trực tuyến bằng máy tính của cậu bạn lúc nãy, điện thoại của tôi reo vang bài hát “One love” của nhóm nhạc Blue.
Mắt tôi nhìn màn hình máy tính, tay tôi áp điện thoại vào tai, miệng tôi nói chuyện.
_Xin chào !
_Em bây giờ đang ở đâu ? Anh đã chờ em ở dưới canteen của trường đã một lúc rồi, tại sao em vẫn còn chưa xuống ?
Tôi nhảy dựng lên. Giọng nói pha lẫn tức giận và lạnh lùng của tên kia, khiến tôi sợ hãi.
_Em…em xin lỗi. Em sẽ xuống ngay bây giờ.
_Em nhanh lên. Chúng ta chỉ còn hơn 20 phút nữa thôi, là phải vào học tiếp rồi.
_Vâng, em hiểu.
Tôi nhấn nút “Log out” trên trang web. Nói tiếng cám ơn cậu bạn đã cho tôi mượn máy tính xong, tôi chạy biến ra khỏi lớp như một cơn lốc.
Bọn bạn trong lớp ngơ ngác nhìn theo hình bóng của tôi. Kể từ lúc tôi thay đổi ngoại hình, họ không còn đối xử với tôi giống như kẻ thù và dùng giọng không mấy thiện cảm đển nói chuyện với tôi nữa nữa.
Tôi dùng hết khả năng của mình để chạy, nên tôi đến canteen của trường, trong vòng chưa đầy năm phút. Khi chạy qua phòng của cậu lạc bộ “Điền kinh”, tôi thấy anh chàng chủ tịch của câu lạc bộ mắt sáng rực nhìn tôi. Chắc lần này, anh sẽ không buông tha cho tôi.
Đến cửa phòng canteen, tôi mới dừng cước bộ chạy nhanh của mình. Vừa đi tôi vừa cố tìm hình bóng của tên kia trong một rừng người ở đây.
Tôi đã suy nghĩ hơi thừa khi cho rằng mình phải nhọc công và căng mắt mới tìm được tên kia.
Tên kia đang bị một đám con gái bao vây vào giữa. Ba chàng trai bạn thân của tên kia đang ngồi cạnh tên kia trên một chiếc bàn gần giữa canteen. Tôi thấy cô gái có khuôn mặt gần giống Angelina Jolie đang ôm lấy cánh tay trái của tên kia.
Nhìn thấy hình ảnh giống như tình nhân của họ, tôi tự hỏi tôi là gì ? Tôi xuống đây để tô điểm thêm cho tên kia giữa một rừng mỹ nhân hay sao ?
Tôi cười nhạt. Có thể tôi bị tên kia thu hút và quyến rũ là thật, nhưng tôi không thích nắm lấy thứ gì không thuộc về mình. Có lẽ tôi đã mơ mộng quá cao xa, khi cho rằng tên kia sẽ thuộc về một mình tôi. Thế giới của tôi và tên kia rất khác nhau. Tên kia là người của công chúng, còn tôi chỉ là một cô gái hung dữ và không có bạn.
Tôi quay người bước ra khỏi canteen.
Sự vắng mặt tôi không hề ảnh hưởng gì đến tên kia. Xung quanh tên kia đã có quá nhiều cô gái xinh đẹp và quyến rũ để chọn rồi.
Với tâm trạng bực bội và tức giận, tôi lại đi đến trước cửa phòng của cậu lạc bộ “Vẽ tranh” ở lầu một thuộc khu A. Tôi dơ tay lên gõ cửa phòng.
_Vào đi !
Giọng của Khánh Phương.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Tôi bước vào trong phòng.
Khánh Phương ngẩng đầu lên nhìn tôi, khi nghe thấy tiếng bước chân tôi đang tiến lại gần mình.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi. Hình như ngay cả anh cũng không nhận ra tôi là con bé xấu xí hôm nào.
Tôi mỉm cười chào anh.
_Anh đang vẽ gì thế ?
Nghe giọng nói vừa quen vừa lạ của tôi, anh càng mở to mắt nhìn tôi chăm chú.
_Anh có biết và quen em không ?
Tôi ngượng nghịu gãi đầu.
_Em là Nguyễn Hồng Anh đây. Chắc giờ anh đã nhớ ra em là ai rồi chứ ?
Cây bút chì trên tay anh rơi xuống sàn nhà, anh bần thần nhìn tôi.
_Em…em là Nguyễn Hồng Anh ?
_Vâng.
Anh thấy mình hơi ngượng khi tự nhiên lại đánh rơi chiếc bút chì xuống sàn nhà.
_Em…em làm anh ngạc nhiên quá. Em xinh đẹp và dễ thương như thế này, tại sao lại cố tình làm ình xấu đi ?
Tôi mỉm cười bảo anh.
_Tại vì tính em ưa nghịch ngợm, nên em mới muốn trêu mọi người một chút.
Màu vàng trong mắt anh giờ đã chuyển sang màu cam, khuôn mặt anh bừng sáng giống như cầu vồng sau cơn mưa rào. Tôi không hiểu ý nghĩ của sự thay đổi đấy là gì, nhưng tôi đoán một phần sự thay đổi của anh là do tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...