Ác Mộng Sứ Đồ


Vẻ mặt căng thẳng của Quảng Hồng Nghĩa cũng hơi dịu xuống, hắn liếm đôi môi khô khốc, "Sở lão đệ, cậu nghĩ sao về những chuyện xảy ra đêm nay?"

Dương Tiêu trực tiếp kể lại chuyện gặp Bá Hỷ thuyền và Tam thiếu gia, nghe xong Quảng Hồng Nghĩa trầm ngâm suy tư, "Phùng gia không nói thật với chúng ta, bọn họ mua chuộc ban chủ của gánh hát Bạch gia, tuyên bố ra bên ngoài Hỉ Yêu không cẩn thận rơi xuống nước mà chết, trên thực tế là đêm đầu tiên thì gả Hỉ Yêu cho Phùng lão thái gia, chính là theo cách cậu đã thấy đó, không trách oan khí của Hỉ Yêu khó tiêu tan, biến thành lệ quỷ đòi mạng Phùng gia".

"Chắc hẳn là như vậy." Dương Tiêu hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, vẫn không nhịn được rùng mình

"À phải, Sở lão đệ, cậu xem hai cái đèn lồng đỏ treo ngoài cửa có quen không?" Quảng Hồng Nghĩa bỗng quay đầu hỏi.

Thấy Dương Tiêu chưa kịp phản ứng, Quảng Hồng Nghĩa liền nhắc nhở: "Cậu đã nhận được hộp kịch bản có ba tấm thẻ, cậu còn nhớ chứ?"

Lần này Dương Tiêu nhớ ra rồi, đúng vậy, trong hộp kịch bản có ba tấm thẻ, tấm thứ nhất là Phong gia đại trạch nằm ở đường lớn, tấm thứ hai vẽ chính là nơi này, bên hồ sau nhà, và ngoài cửa mỗi căn phòng bên hồ đều treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm.

Hình ảnh đó trùng khớp một cách đáng ngạc nhiên với những gì hiện ra trước mắt.

"Những lá tấm thẻ là gợi ý cho chúng ta à?" Dương Tiêu cho rằng đó có thể là thẻ manh mối nhưng không biết chúng dùng để làm gì.

"Đúng vậy.


Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu tư liệu.

Loại đèn lồng đỏ trên tấm thẻ thứ hai là loại đặc biệt được dùng cho hỉ sự, xem ra điều ám chỉ ở đây chính là chuyện Hỉ Yêu bị đưa lên Bá Hỷ thuyền."

"Vậy còn thẻ thứ ba?" Tấm thẻ thứ ba đặc biệt nhất, trên đó là một màu đen xám xịt.

Dương Tiêu nhớ rất rõ ràng bởi vì hắn đã chẳng hiểu mô tê gì khi nhìn thấy tấm thẻ đó.

Lúc này, Quảng Hồng Nghĩa lại ra vẻ bí hiểm cười ha ha rồi nói: "Ban đầu tôi cũng chưa hiểu nó có nghĩa là gì nhưng lúc nãy Sở lão đệ đã nhắc tôi rồi".

Dương Tiêu nhìn hắn đầy khó hiểu.

"Cậu nói là đã nhìn thấy chiếc Bá Hỷ thuyền kia chìm xuống đáy hồ." Quảng Hồng Nghĩa hạ lòng bàn tay xuống, làm động tác chìm nghỉm.

Một luồng điện xẹt qua tâm trí, Dương Tiêu lập tức sáng tỏ, "Vùng tối mờ ấy chính là nước hồ.

Chính là vùng nước hồ tối đen như mực vào ban đêm!"


"Chính xác! Thẻ thứ ba chính là đang nhắc nhở chúng ta, con thuyền đó cùng với Hỉ Yêu đều đã bị chìm xuống đáy hồ.

Và đây chính là điều quan trọng nhất trong nhiệm vụ lần này" Sau khi nói xong, Quảng Hồng Nghĩa lại không khỏi lo lắng "Xem tình hình, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta lại phải xuống nước, tìm con thuyền đó, cùng thi thể của Hỉ Yêu, có lẽ lần này chúng ta phải lặn xuống lòng hồ."

Nghe thấy vậy, Dương Tiêu rùng mình.

Mặc dù khả năng bơi lội của hắn cũng tạm được, coi như là cá gặp nước trong bể bơi, nhưng nước hồ này lạnh buốt thấu xương thì khỏi phải bàn, không biết còn có bao nhiêu thi thể trôi nổi cùng xác tàu đắm ở dưới đáy hồ đó nữa.

Nghĩ đến chuyện chạm trán đám người Tôn A Mao ở dưới lòng hồ tối đen, cả người Dương Tiêu run lên.

Nhận ra sắc mặt Dương Tiêu trắng bệch, Quảng Hồng Nghĩa bèn đổi chủ đề, "Phải rồi, Sở lão đệ, lần trước lúc đến thị trấn thu thập manh mối, tôi vô tình nghe được một câu nói cổ, nghe người dân địa phương ở đây nói nó đã được lưu truyền từ rất lâu rồi."

Quảng Hồng Nghĩa im lặng hồi lâu rồi nhớ lại từng chữ: "Con gái đầu không gả đi xa, con trai thứ ở lại quê nhà, phận mỏng phúc bạc, nhà cao cửa rộng chớ bước vào cửa."

"Tôi đã lần lượt tìm mấy cụ già lớn tuổi trong vùng để kiểm chứng, bọn họ đều nói là từng nghe qua câu nói cổ này.

Hơn nữa, Phong Môn chỉ là một vùng quê nghèo hẻo lánh, người dân trong vùng này đều công nhận nhà cao cửa rộng ở cái đất này chỉ có duy nhất một gia đình." Quảng Hồng Nghĩa chỉ xuống dưới chân: "Chính là Phong gia đại trạch, nằm trên nền của nhà máy bột mì."


Như vậy, mọi chuyện liền trở nên sáng tỏ.

Mặc dù chưa có đầu mối gì về hai câu đầu, nhưng câu "phận mỏng phúc bạc, nhà cao cửa rộng chớ bước vào cửa." ở đoạn sau chính là đang ám chỉ số phận của Hỉ Yêu.

Đêm đã khuya, manh mối hiện tại chỉ có ngần ấy, nói thêm nữa cũng chẳng có kết quả, thấy Quảng Hồng Nghĩa bị thương, Dương Tiêu bèn để hắn nghỉ ngơi trước, mình thức đêm canh chừng.

"Làm sao có thể để Sở lão đệ một mình chịu khổ được?" Quảng Hồng Nghĩa bước tới cạnh bàn, rất nghĩa khí cầm lấy chân nến, định đi tới đâm Tô Đình Đình.

Dương Tiêu vội vàng ngăn hắn lại, "Không cần như vậy, có cô ta ở đây ngược lại vướng víu, tôi… tôi một mình là được rồi."

Thấy Dương Tiêu đã nói vậy, Quảng Hồng Nghĩa không tình nguyện buông chân nến xuống, quay đầu nói: "Sở lão đệ, cậu đúng là tâm địa quá tốt, thôi vậy, vài tiếng nữa cậu gọi tôi dậy, tôi đổi ca với cậu."

Chờ Quảng Hồng Nghĩa ngủ, Dương Tiêu kiểm tra lại cửa sổ một lượt, nhìn ra ngoài qua khe hở, đám người tụ tập bên hồ lúc nãy đã giải tán, hẳn là Lưu quản gia bọn họ cũng đã biết chuyện người thợ làm giấy gặp chuyện, Tam thiếu gia e là dữ nhiều lành ít.

Ngồi bên cạnh bàn, rót cho mình chén trà, cũng may trà đã thay mới, vẫn còn chút hơi ấm.

Dương Tiêu nắm chặt chén trà, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay, tâm trạng hỗn loạn cũng dần bình ổn trở lại.

Lời Quảng Hồng Nghĩa nói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, chuyện Hứa Túc không đưa đất mộ cho mình, Dương Tiêu tin, nhưng nói Hứa Túc ra tay giết hắn thì quá hoang đường.

Tưởng tượng lại cảnh tượng lúc đó, Hứa Túc ngậm đất mộ, vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, chỉ cần chờ Tôn A Mao xử lý Quảng Hồng Nghĩa là được rồi, đâu cần tốn công giở trò, rút đao tập kích làm gì?


Huống chi hai người động thủ rõ ràng không cùng đẳng cấp, Hứa Túc chỉ là nữ tử yếu đuối, Quảng Hồng Nghĩa to cao lực lưỡng, cho dù Hứa Túc tập kích cũng không phải là đối thủ, huống chi xét theo mối quan hệ giữa hai người, Quảng Hồng Nghĩa vẫn luôn đề phòng Hứa Túc, khả năng tập kích thành công gần như bằng không.

Dương Tiêu phán đoán tình huống thật sự lúc đó phải như thế này, sau khi Quảng Hồng Nghĩa phát hiện Hứa Túc ngậm đất mộ mà không đưa cho mình, liền nảy sinh sát tâm, dùng đoản đao đâm trọng thương Hứa Túc, bỏ mặc cô ta trên thuyền chờ chết, còn hắn thì nhảy lên thuyền Tôn A Mao bỏ trốn.

Lẽ dĩ nhiên, cũng có khả năng hắn trực tiếp ném Hứa Túc đang bị thương nặng xuống nước.

Điều này cũng có thể nhìn ra manh mối từ vị trí vết thương của Quảng Hồng Nghĩa, Hứa Túc sau khi bị thương ngã xuống đất vẫn cầm đao phản kháng, trong lúc chém loạn đâm lung tung đã làm bị thương bắp chân Quảng Hồng Nghĩa.

Nếu đúng như lời Quảng Hồng Nghĩa nói là bị tập kích, thì vị trí bị thương sẽ không phải chỗ này, thử đổi ngược lại mà xem, nếu là mình tập kích, chắc chắn nhát dao đầu tiên sẽ nhằm thẳng yếu hại mà đâm, chí ít cũng phải phế đi hai con mắt của hắn ta.

Đối mặt với cao thủ võ công như Quảng Hồng Nghĩa, một kích không thành công, sẽ không có cơ hội ra tay lần thứ hai.

Hứa Túc cùng mình non nước xa lạ, Dương Tiêu không có ý định thay cô ta đòi lại công bằng, hành vi của Quảng Hồng Nghĩa cũng không thể nói là sai, lúc sống chết trước mắt, sống sót mới là thượng sách, cho dù là đổi lại là mình, trong điều kiện như thế, Hứa Túc có đất mộ mà không giao ra, vậy thì ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của cô ta.

Ừm… Đương nhiên, cũng có khả năng là… của mình, nếu Hứa Túc cũng là cao thủ võ công ẩn giấu thực lực chẳng hạn.

"Phù..." Dương Tiêu hạ quyết tâm, sau khi trở về phải tích cực rèn luyện thân thể, tốt nhất là đăng ký lại lớp học tán đả cách đấu hay gì đó, khỏi cần quan tâm quy tắc, cái gì thiết thực thì học cái đó, tập kích cũng được, đánh lén cũng chẳng sao, chủ yếu là nhất chiêu chế địch, càng thâm độc càng tốt.

Kịch bản gì đó đành gác lại, không được thì vào nhóm chat ác mộng xin nghỉ phép, báo với độc giả một tiếng, dạo này tác giả đang bận cầu sinh trong cõi chết, thua là toi mạng, nghĩ đến thôi mọi người cũng sẽ hiểu cho mình thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui