Ác Mộng Của Đêm


Ủa.

.

.

Chúc mừng năm mới?
Cha Hồ Tiểu Ngưu chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ông ta không thể hiểu nổi, tại sao thái độ trò chuyện của cậu học sinh này lại thay đổi nhanh như vậy.
Các bạn học cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Trong mắt mọi người, Lưu Đức Trụ ở một tầm rất cao, một loại cao thủ mà họ không thể với tới được, sao bây giờ lại khác hoàn toàn với tưởng tượng.
Trong đám bạn, một học sinh lớp 3 thì thầm vào tai lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật: "Haiz, mày nghĩ xem, thằng đó có phải có một hệ thống?"
"Hệ thống?" Ngu Tuấn Dật khó hiểu, ngay cả cậu cũng không biết ý lời nói này là gì?
Trong lớp 3 khối 11, Ngu Tuấn Dật là một học sinh không biết chơi gì ngoài học, không đọc tiểu thuyết, cho nên cậu ta không biết cái gì gọi là hệ thống.
Bạn học kia kiên nhẫn giải thích: "Là hệ thống mà tiểu thuyết mạng hay kể ấy.

Hệ thống giao nhiệm vụ lúc thế này lúc thế khác, sau đó để chủ sở hữu đi làm."
"A?" Ngu Tuấn Dật ngây người ra.
Lúc này, người bạn học kia lại nói tiếp: "Có điều, trong tiểu thuyết, chỉ có nhân vật chính mới sở hữu hệ thống.


Chẳng lẽ nói, ở vị diện chúng ta, Lưu Đức Trụ được chọn làm nhân vật chính? Nhưng nếu loại bỏ khả năng nó có hệ thống, thì tại sao bình thường Lưu Đức Trụ huyênh hoang hiện tại biến thành một người nhu nhược ủ rũ như vậy?"
Không thể không khen, vị bạn học này phán đoán vô cùng chuẩn.
Ở một góc độ nào đó, Khánh Trần chính là hệ thống của Lưu Đức Trụ.
Chỉ có điều, nhiệm vụ hoàn thành mà chẳng có phần thưởng nào, chỉ có trừng phạt cho sự tham lam của cậu ta.
Bởi vì Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân còn phải nghỉ ngơi, nên các bạn học chỉ hỏi thăm đơn giản rồi lập tức rời đi.
Đợi khi mọi người về hết, cha Hồ Tiểu Ngưu mới quay vào trong phòng bệnh.
Hồ Tiểu Ngưu nhẹ nhàng mở mắt ra, giọng nói vẫn còn thều thào: "Cha, người cảm thấy Lưu Đức Trụ thế nào?"
"Hiện tại còn chưa rõ." Cha Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu.
"Trước đó, khi con còn chưa gặp phải nguy hiểm, cho nên chưa hiểu người này." Hồ Tiểu Ngưu nói tiếp: "Nhưng qua biến cố vừa rồi, con luôn cảm giác có điều không đúng.

Nếu như nói tên đó là loại ba lăng nhăng, tại sao cậu ta lấy được thuốc biến đổi gien? Nếu nói tên đó có thực lực, còn chẳng nhìn thấy thực lực cậu ta ở đâu? Cha, loại người này mà nhận được Lý Thúc Đồng xem trọng sao?"
Cha Hồ Tiểu Ngưu suy đoán: "Có hai khả năng.

Con trai, con biết thái giám thời phong kiến sao? Vương Chấn thái giám triều Minh, dùng trí tuệ bản thân lừa được Minh Anh Tông, phá tan ba doanh trại chủ lực của triều Minh.

Loại người như vậy quyền thế ngập trời.

Vì cái gì đây? Bởi vì người đó nịnh hót tốt, cũng có thể bởi vì sự trung thành tuyệt đối mà nhận được sự ưu ái."
"Bên cạnh một người tài giỏi, chưa hẳn toàn bộ đều phải giỏi như người đó, mà loại người nào cũng có."
"Đương nhiên, vẫn còn một loại khả năng khác." Cha Hồ Tiểu Ngưu nói tiếp: "Tên này, bị người khác đẩy ra làm vật thế thân.

Giống như có một vài người vì nhà chúng ta mà mang tiếng cầm một ít cổ phần chẳng hạn."
"Cha, người cảm thấy loại khả năng nào tỷ lệ cao hơn?" Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

Có điều, cha Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu: "Không thể kết luận sớm vậy được.

Dù cho Lưu Đức Trụ nằm ở khả năng nào, đây đều là cơ hội của con.

Yên tâm đi, gia đình sẽ dốc hết sức ủng hộ con, đừng lo lắng tương lai.

Bố biết con rất hâm mộ anh của con, do anh con đã bắt đầu tiếp nhận một vài việc làm ăn của gia đình.

Nhưng con còn nhỏ, việc anh con làm được chưa chắc con không làm được.

Mà tương lai, có khả năng anh con còn phải nhờ con giúp đỡ đấy."
Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi: "À đúng rồi cha, vì cái gì mà cha nói con đừng cho đối phương quá nhiều vàng.

Người đó đã cứu con hai lần, xét về tình về lý con cho người đó cả trăm cây vàng cũng không phải quá đáng mà."
Cha Hồ Tiểu Ngưu cười cười: "Nếu giả thuyết của chúng ta, Lưu Đức Trụ bị người ta đưa ra làm thế thân? Như vậy người kia chắc chắn rất cần tiền, nếu không phải vậy cũng sẽ thì không thể đưa ra yêu cầu nhận vàng.

Nhưng con đưa cho người đó 100 cây vàng, bỗng dưng họ không phải người thiếu tiến nữa, lúc con cần đến họ, con dùng thứ gì để trao đổi đây?"
"Nhưng chẳng may có một người khác, đưa cho họ nhiều tiền hơn thì sao?" Hồ Tiểu Ngưu vẫn chưa hiểu.
"Vậy, trước khi có người đưa giá cao hơn, con hãy trở thành bạn bè của họ." cha Hồ Tiểu Ngưu nói lời đầy ẩn ý.
"Con hiểu rồi." Hồ Tiểu Ngưu chợt nghĩ tới một chuyện: "Vương Vân đâu rồi cha?"
"Trong chuyện vừa rồi, hai chân con bé bị bắn, cho nên đưa vào bệnh viện cao cấp hơn tiến hành điều trị.


Lúc con còn chưa tỉnh, tổ chức Côn Luân có đến điều tra, nhưng chưa làm ra hành động gì.

Sáng sớm nay, cha mẹ con bé đã đến Lạc Thành, dùng tiền mua đám y tá, bác sĩ trực ban, âm thầm mang con bé đi rồi." Cha Hồ Tiểu Ngưu trả lời: "Chuyện này không thể trách Côn Luân được, lúc ấy mọi người cảm giác được con bé có vấn đề, nhưng không thể nào ngờ được, tác dụng của con bé trong chuyện này lại ghê gớm đến vậy."
Lúc sáng, khi Hồ Tiểu Ngưu tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu ta nói cho cha mình biết là việc liên quan đến Vương Vân.

Nhưng khi đó, bố mẹ Vương Vân đã trợ giúp con gái mình trốn rồi.
"Nhưng vì sao Bạch Uyển Nhi cũng đoán được cô ấy là nội gián, mà sao lại không nói ra?" Hồ Tiểu Ngưu nhíu mày.
"Khả năng, con bé không đành lòng nhìn bạn của mình phải ngồi tù." Cha Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói: "Tiểu Ngưu, con phải nhớ thật kỹ.

Thời điểm đối phương trở thành kẻ địch, mọi hành động tha thứ đều là nhát gan."
"Con nhớ kỹ." Hồ Tiểu Ngưu nói.
Cha Hồ Tiểu Ngưu nói tiếp: "Hiện tại, không biết Vương Vẫn đã bị giấu đi nơi nào.

Cha cũng không thể thấy được con bé.

Có một việc cực kỳ quan trọng, trong đám bắt cóc có một người tên là Đông Tử, tên này khẳng định mình không biết chuyện này, mà đám bắt cóc và Vương Vân cũng chưa từng liên hệ, hay để lại một chút chứng cứ nào.

Giống như, có một người nấp đằng sau chuyện này, thao túng tất cả mọi việc."
Hồ Tiểu Ngưu cảm thấy kỳ lạ: "Con cũng cảm thấy kỳ lạ.

Ngày đó, 4 tên tội phạm bắt bọn con, đã bị người Côn Luân bắt giữ.

Bọn họ liên hệ thế nào với Vương Vân? Có điều, rất nhanh bọn con sẽ xuyên qua.

Tại Thế Giới Bên Trong, con sẽ gặp cô ấy.
Cha Hồ Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm đứa con của mình: "Con muốn tìm Vương Vân báo thù?"
Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ rồi hỏi lại: "Có được không cha?"

Người trung niên cười cười: "Sao lại không được.

Nhưng cha rất muốn biết, vì cái gì nhất thiết con phải báo thù cho bằng được.

Sáng sớm nay, khi Thiên Chân tỉnh dậy đã nói.

Đêm qua, vì muốn báo thù, mà con không thèm để ý tới mạng sống của mình, nhất quyết yêu cầu tên sát thủ kia báo thù.

Đây không phải tính cách của con."
Ông ta rất hiểu đứa con của mình: Một tên nhóc có chút thông minh, nhưng không phải một đứa chập chững vào đời.
Trong tính cách có phần thẳng thắn, nhưng đứa bé này vẫn biết bản thân mình nằm ở vị trí nào, cần làm gì.
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu giải thích: "Khi còn bé, ông nội kể cho con và anh hai nghe về sự tích đánh trận.

Ông kể, vì để giúp cấp dưới của mình chạy trốn an toàn, đại đội trưởng của ông một mình ở lại ngăn chặn, sau đó anh dũng hi sinh.

Con là một đứa khá ích kỷ, kèm theo đó chiến tranh là câu chuyện khá xa rồi, nên con luôn nghĩ ông nội nói quá lên.

Nhưng mà cha à, tối hôm qua con mới hiểu, trên đời này có người như vậy.

Có lẽ con không thể giống bọn họ được, nhưng con hi vọng mình có thể làm chút gì đó cho bọn họ."
"Cha, hai thành viên hôm qua vì để cứu đám học sinh bọn con, họ đã dùng mạng sống của mình mở ra một còn đường chạy trốn.

Sau khi con bị đám bắt cóc mang đi, trong bóng tối ấy, con quay đầu nhìn lại, có một cảnh tượng khiến đời này con không thể quên được.

Hai thi thể người chết, miệng vẫn nở nụ cười vui sướng, họ không hối hận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui