Đây là một tin tức quan trọng đối với tất cả lữ khách thời gian.
Bởi vì chỉ cần chủ quan rất có thể giống như 12 tên lữ khách thời gian được nêu trong tin tức kia, bị nhốt tại một nơi mà chẳng biết gì.
Trở thành phương tiện chở đồ cho người khác.
Đã từng có các thương nhân, lấy đồ tại phía nam vận chuyển về phía bắc để bán, và ngược lại.
Mà hiện tại, Thế Giới Bên Ngoài, Thế Giới Bên Trong có quá nhiều đồ vật kỳ lạ, nhu cầu mua bán cũng rất nhiều.
Có chăng hạn chế của chuyện này: chính là thời gian, và khả năng vận chuyển.
Nếu muốn mình không biến thành con vật chở hàng cho người khác, bắt buộc mình phải mạnh lên.
Hoặc trốn thật kỹ.
Khánh Trần nghĩ ra một chuyện, có thể đám người đánh lén Giang Tuyết cũng có ý đồ này.
Giờ phút này, Vương Vân đã lấy lại được tinh thần sau vài giây sợ hãi.
Trong lớp, các bạn học đã chú ý đên tin tức kia, không một ai để ý đến chuyện Khánh Trần bỗng nhiên trở thành hàng xóm của hai bạn học mới nữa.
Điểm chú ý đã được chuyển dời.
Chỉ có điều, người bình thường nhìn thấy tin này tỏ ra thờ ơ, bởi chuyện này chẳng liên quan gì đến họ cả.
Mà sự chú ý của Khánh Trần, nằm ở phần cuối tin tức: Nhóm tội phạm đã thành lập một đơn vị tiền ảo dùng cho giao dịch, nên cảnh sát vẫn chưa tìm được người mua số thuốc biến đổi gen này.
Hắn đứng dậy, tìm lớp phó học tập đóng tiền sách vở, đồng thời trả luôn cho cả Nam Canh Thần.
Không phải lòng tốt của Khánh Trần cao đến vậy.
Mà người bạn này, vừa mới biết được trở thành lữ khách thời gian, thì ngay lập tức đã có ý định mời mình ăn một bữa thật sang trọng.
Dù sao hiện tại mình cũng có tiền, giúp đỡ cậu ấy chút cũng không có gì to tát cả.
Việc này khiến Nam Canh Thần cảm động phát khóc, cũng hứa rằng khi mẹ mình trở về sẽ trả tiền cho Khánh Trần.
Theo thời gian, tin tức tội phạm kia nhanh chóng truyền ra cả nước, ảnh hưởng rất lớn đến nhóm lữ khách thời gian.
.
.
Một chỗ sâu trong ngõ cổ Lệ Cảnh của Lạc Thành, một người áo đen trẻ tuổi đang đứng ở đây.
Theo ghi chép trong lịch sử, Lệ Cảnh bắt đầu xây dựng vào triều Tuỳ.
Toàn bộ Lệ Cảnh từ cửa thành, đài quan sát, tường thành, sông phòng hộ đều giữ được nguyên vẹn.
Hiện tại, đây là địa danh di tích cổ, nổi tiếng nhất Lạc Thành.
Người trẻ tuổi đứng ở đó, đeo một cặp kính râm, giày da màu đen sáng loáng.
Phong cách ăn mặc nhìn qua không hợp lắp với nét cổ xưa nơi này.
Giống như một người từ thời hiện đại, bỗng nhiên xuyên việt trở về thời phong kiến.
Sâu trong ngõ cổ không một bóng người.
Tiếng gót dày của người trẻ tuổi gõ lên mặt đường lát bằng đá xanh, vang lên rất có nhịp điệu.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, có một ngôi nhà cánh cửa màu đỏ, ngói xám.
Trước ngôi nhà có treo một biển hiệu, trên đó viết chữ không lớn không nhỏ, Côn Luân.
Người trẻ tuổi tiến lên, cầm lấy vòng tròn, có hình đầu thú, gõ gõ vào cửa.
Từ trong ló ra một cái đầu, nhìn về phía người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: "Ngài là?"
Người trẻ tuổi bỏ kính râm ra, cười cười nói: "Cửu Châu, Hà Kim Thu."
Cái đầu kia bỗng thụt vào, hét lớn: "Ông chủ, là Cửu Châu Hà Kim Thu."
Rất nhanh, cánh cử gỗ màu đỏ được người ta mở ra.
Trong sân có hơn 10 tên áo đen đứng ở hai bên, từng người từng người, nghiêm túc nhìn về phía Hà Kim Thu.
Hà Kim Thu cười nói: "Không cần sợ ta như vậy, ông chủ Trịnh đâu rồi?"
"Ông chủ còn chưa về." Lộ Viễn cười tủm tỉm nói: "Ông chủ Hà đại giá quang lâm, trước tiên vào ngồi uống hớp trà cái đã.
Ông chủ chúng tôi cũng sắp về rồi."
Hà Kim Thu không tỏ ra khách khí.
Anh bước đi nhẹ nhàng vào phòng khách, sau đó ngồi ở vị trí ghế đầu tiên: "Kiểu đồ cổ của Trung Quốc ngồi khá gò bó, chẳng dễ chịu chút nào.
À đúng rồi, chỗ các người có rượu không, tôi không thích uống trà."
Đám thành viên Côn Luân nghe được những lời này, ngơ ngác nhìn nhau.
Đã thế, Hà Kim Thu còn ngồi vị trí của Trịnh Viễn Đông, có người định tiến lên nói nhưng bị ánh mắt Lộ Viễn ngăn lại.
"Rượu, có rượu." Một tiếng nói từ ngoài cửa truyền tới, Trịnh Viễn Đông đang đi từ sân vào, lớn tiếng nói: "Khách tới thì có rượu thịt.
Lang sói tới thì có súng."
Hà Kim Thu chỉnh trang lại chiếc áo khoác màu đen, nhưng không đứng dậy: "Hôm trước, có mời ông chủ Trịnh tới họp, cuối cùng ngài lại từ chối.
Cho nên, hôm nay tôi chỉ còn cách từ Kinh Thành tới đây."
"Chuyện gì mà vội thế?" Trịnh Viễn Đông tiến vào, ngồi vững vàng tại một chiếc ghế khác.
Lão mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, cẩn thẩn dấu máy móc của mình phía trong.
Hà Kim Thu nhìn gã cười nói: "Ông chủ Trịnh xem tin tức hôm nay chưa?"
"Xem rồi, tôi biết cậu vừa mới cứu được 12 tên lữ khách thời gian." Trịnh Viễn Đông gật đầu: "Nhưng ông chủ Hà cũng không cần đến Côn Luân của tôi khoe khoang chứ?"
"Khoe thì không cần.
Tôi chỉ muốn hỏi ông chủ Trịnh một chuyện, lời đề nghị của tôi ngài suy nghĩ sao rồi?" Hà Kim Thu bình tĩnh nói: "Hiện tại, nhân số Côn Luân của các người không những không tăng mà còn giảm, đây là đi ngược với thời đại.
Lữ khách thời gian ngày càng nhiều, với số người ít ỏi của ngài, sao quản lý được bọn họ?"
"Lý tưởng khác nhau." Trịnh Viễn Đông nói: "Cửu Châu các người muốn thâu tóm tất cả lữ khách thời gian, đặt bọn họ vào vị trí nào dễ giám sát nhất.
Mà tôi không mong muốn điều này, một tổ chức mà có quá nhiều thành phần không phải là chuyện tốt."
"Ông cũng biết, nếu như không giám sát được nhóm người này, sẽ còn rất nhiều lữ khách thời gian bị hại.
Hôm nay chính là một ví dụ." Giọng nói của Hà Kim Thu ngày càng tạo áp lực: "Ngài không tụ tập bọn họ lại, bọn họ làm sao đứng được ở Thế Giới Bên Trong? Bọn họ làm sao biết được Thế Giới Bên Trong nguy hiểm thế nào?"
Trịnh Viễn Đông không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại một câu: "Hà Tiểu Tiểu đã nằm trong sự kiểm soát của cậu?"
Hà Kim Thu im lặng hai giây rồi nói: "Ông đoán?"
Trịnh Viễn Đông ngổi thẳng dậy nói: "Cậu muốn làm điều gì? Vì muốn nắm giữ quyền lực trong tay? Hay vì những con người lữ khách thời gian kia?"
Hà Kim Thu đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Tôi đã biết câu trả lời của ông chủ Trịnh.
Còn mục đích của tôi là gì, chiều ông sẽ biết."
Ngoài sân, nhóm người Côn Luân đang tập trung nghe chuyện bỗng nhiên tách ra tạo một thành một lối đi.
Lúc này, Trịnh Viễn Đông nghiêm túc nói ra: "Hi vọng thời điểm có địch bên ngoài, cậu và tôi vẫn là chiến hữu."
Hà Kim Thu dừng lại chút rồi nói: "Sẽ, đội trưởng."
Sau khi nói xong, người trẻ tuổi, lãnh đạo Cửu Châu bước ra ngoài ngõ cổ, tiếng gót giày cũng dần dần biến mất.
.
.
Buổi chiều, tin tức buổi sáng còn chưa hạ nhiệt, lại có thêm một tin tức liên quan đến Hà Tiểu Tiểu nhảy lên top khu vực tìm kiếm hot.
Bên trong Tiktok, vẫn màn hình màu đen, giọng Hà Tiểu Tiểu vang lên: "Gần đây, sự việc giam cầm lữ khách thời gian xảy ra.
Tôi đề nghị, ai đã nhận được tư cách người chơi Open Beta, nên chú ý an toàn cho bản thân."
"Thế Giới Bên Trong mở ra một thời đại mới, thậm chí có thể thay đổi số phận một người.
Nhưng nếu mất mạng cũng sẽ chẳng là gì dù cho thay đổi số phận."
"Bản thân tôi, đang tính đến chuyện lập kế hoạch tạo một group chát.
Trước mắt, sẽ dựa vào khoa học kỹ thuật tại Thế Giới Bên Trong để tính toán.
Đến lúc đó, group sẽ mở ra với tất cả lữ khách thời gian, để mọi người cùng chia sẻ tin tức, giúp đỡ lẫn nhau."
"Vì sự an toàn của mọi người.
Group chat này sẽ thành lập 12 địa điểm toàn đất nước.
Tất cả thông tin lữ khách thời gian đều được bảo mật, không có một loại kỹ thuật nào tại Thế Giới Bên Ngoài có thể tác động đến được."
"Sau khi group được thành lập, tôi sẽ tạo một video hướng dẫn, tuyên bố chuyện đó.
Video này vừa được công bố, khiến cả nước xôn xao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...