Đếm ngược 48: 00: 00.
Khánh Trần cùng Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu đi lại yên lặng trong nhà tù số 18 không một bóng người.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quang cảnh nhà tù số 18 sau 9h tối.
Trống trải, yên tĩnh.
Bốn người máy giám ngục yên lặng đứng bốn góc đại sảnh.
Con mắt thể hiện bọn chúng còn hoạt động nay đã tắt, giống như tiến vào trạng thái ngủ đông.
Giờ phút này, Khánh Trần đã xác định, suy đoán của hắn và Hà Tiểu Tiểu không hề sai.
Bởi vì Giản Sanh thường xuyên đến Lạc Thành nên mới có thể xuyên qua đến thành phố số 18.
Xuyên đến đâu? Cuộc sống của người tại Thế Giới Bên Ngoài sẽ quyết định vị trí xuyên qua của người đó.
Diệp Vãn nói: "Ngày đầu tiên người xuyên việt bị lộ, chúng tôi cũng không có bắt cậu ngay, để phòng ngừa người khác sinh ra nghi ngờ.
Cho nên cậu có thể yên tâm thân phận của mình không bị lộ.
Tiểu Tiếu đã nói với bên ngoài, bởi vì nguyên nhân cậu muốn tranh đoát ACE-005 mà ông chủ đang bảo vệ, cho nên làm vài việc dùng để cảnh cáo."
"Ừm, các người làm việc cũng khá tỉ mỉ." Khánh Trần đã hiểu.
Từ khi Lý Thúc Đồng nảy sinh ý đồ muốn nhận mình vào tổ chức đã tính toán mọi tình huống, có điều vượt qua được hay không lại là việc của bản thân mình.
Lúc này, tại một nơi nào đó trong nhà tù, vang lên âm thanh khàn khàn đã rất yếu ớt: "Lý Thúc Đồng, ông thả ông chủ của tôi ra.
.
."
Khánh Trần ngạc nhiên: "Các người nhốt gã ta 4 ngày rồi sao?"
"Ừ, tại gã này muốn tìm ông chủ chúng ta tính chuyện.
Không phải ông chủ nhìn thấy lòng trung thành của gã, đã sớm không còn kêu gào được nữa rồi." Lâm Tiểu Tiếu trả lời: "Mà cậu yên tâm đi.
Trong bốn ngày này đều có người đưa cơm nước cho gã."
"Trước kia tên này làm cái gì? Các người đã điều tra ra chưa?" Khánh Trần hỏi.
"Đã tra ra." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Trước kia gã này nằm trong xã đoàn, làm đàn em trong một viện dưỡng lão."
Khánh Trần ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi: "Viện dưỡng lão.
.
.
đàn em?"
"À, cậu không biết chuyện này sao?" Lâm Tiểu Tiếu gật đầu: "Trong khu ổ chuột, người già ít khi được chăm sóc tử tế.
Bọn họ tầm 60 tuổi sẽ được đưa vào viện dưỡng lão, con cái thì dùng tiền lương hưu của họ tiêu sài."
"Vậy sao còn nuôi đám đàn em? Để đánh đám người già sao?" Khánh Trần kinh ngạc.
"Không phải, không phải." Lâm Tiểu Tiếu giở khóc giở cười giải thích: "Bọn họ thu tiền bảo kê của những người già.
Những người già này giao nhiệm vụ cho bọn họ.
Đám người này phải là những người khoẻ mạnh, máy móc trên người nhiều giả bộ làm cháu của những người già, dùng để đe doạ những người già khác.
Nếu có đám người này, người già đó bên trong sẽ không bị những người khác bắt nạt."
Diệp Vãn bổ sung: "Đám đàn em làm ở viện dưỡng lão này còn có câu quảng cáo rất nổi tiếng: Hoà Liên Xã phục vụ tại viễn dưỡng lão, cam đoan làm việc còn tận tâm nhanh chóng hơn con của các người.
Dù sao các người chết chúng tôi lo sợ không có tiền, nhưng con các người sẽ không lo lắng, bởi vì các người chết đi tiền sẽ rơi vào túi bọn họ."
Khánh Trần đắn đo chút rồi hỏi: "Nghề này có kiếm được không?"
"Cũng được." Lâm Tiểu Tiếu gật đầu: "Tối thiểu có thể nuôi sống một xã đoàn, nhưng những xã đoàn phía dưới của chúng ta chướng mắt với công việc này."
Lúc này, Khánh Trần có điều chưa hiểu.
Tại sao một việc quan trọng như tuyển chọn cái bóng, Khánh thị lại đưa tới một người làm chân chạy vặt ở viện dưỡng lão đến trợ giúp mình?
Khánh Trần suy nghĩ rồi hỏi tiếp: "Tôi có thể gặp gã ta được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Lâm Tiểu Tiếu dẫn theo Khánh Trần tới căn phòng đang giam giữ Lộ Quang Nghĩa.
Anh ta lên tiếng chào hỏi camera trước cửa, rồi cánh cửa bằng hợp kim được mở ra.
Nhưng Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu không đi vào, mà dành không gian riêng có Khánh Trần và Lộ Quang Nghĩa.
Lộ Quang Nghĩa ngơ ngác nằm dài trên mặt sàn, đang nhẹ nhàng ăn thức ăn đang đặt bên, nhưng không ăn nhiều.
Người này nghe thấy tiếng cánh cửa hợp kim di chuyển bèn bò dậy.
Khi gã ta quay qua nhìn thấy người vào là Khánh Trần, lập tức khóc rống lên: "Ông chủ, người không sao chứ?"
"Ta không sao." Khánh Trần nhẹ ngàng nói.
Hiện tại hắn rất yếu, nên trực tiếp ngồi vào chiếc giường của Lộ Quang Nghĩa.
Lộ Quang Nghĩa ngồi xổm dưới sàn quan sát hắn, rồi lẩm bẩm: "Ông chủ sao lại gầy vậy? Bọn họ tra tấn người sao? Chờ mấy ngày nữa, Khánh Ngôn tới đây, tôi sẽ nói với cậu ta chuyện này."
"Không cần nói cho Khánh Ngôn." Khánh Trần lắc đầu: "Cậu tìm Lý Thúc Đồng đòi người sao?"
"Vâng." Lộ Quang Nghĩa gật đầu: "Chẳng phải đánh chủ ý lên ACE-005 của lão thôi sao? Lão còn tra tấn người đến tình trạng này? Không phải Quách Hổ Thiền cũng làm vậy đấy sao? Lão ta không thèm để ý đến nhân tuyển cái bóng của ngài, lão nghĩ Khánh thị không dám làm to chuyện này sao?"
"Đừng nhắc chuyện này nữa, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu." Khánh Trần nói.
"Không thể vậy được, ngày mai tôi sẽ đi kiếm Lý Thúc Đồng." Lộ Quang Nghĩa tức giận nói.
"Thôi được rồi, không cần phải thể hiện." Khánh Trần giở khóc giở cười nói.
"Tôi.
.
.
tôi không có giả bộ." Lộ Quang Nghĩa chần chờ chút rồi nói.
Ánh mắt trong trẻo của Khánh Trần nhìn thẳng vào gã, nhìn cho đến khi Lộ Quang Nghĩa ngày càng lúng túng.
Cuối cùng không chịu được mà ngồi xuống đất lộ vẻ ỉu xìu.
Cho dù trên người anh ta, chất đầy máy móc được thay thế.
Nhưng lúc này bỗng biến thành một người mất hết tinh thần.
Khánh Trần xúc động.
Hắn đã biết Lộ Quang Nghĩa mấy ngày nay, dù cho hắn là Tào Tháo hay Lưu Thị tái thế cũng không có bá vương khí lợi hại khiến một người cam chịu cúi đầu phục tùng mình.
Cuộc sống của hắn đã trải qua sự đau khổ, làm cho hắn nhìn nhận cuộc sống vô cùng cẩn thận, cùng với khả năng quan sát và khả năng tính toán.
Bởi vậy, hắn rất rõ ràng.
Lộ Quang Nghĩa biết hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm, cho nên cố tình biểu hiện thái độ trung thành.
Nếu như thời gian mình bị giam giữ, gã ta không có bất kỳ hành động nào.
Vậy sau này, mình nhìn nhận gã sẽ không còn như trước, không sớm thì muộn sẽ đá gã ra ngoài.
Thế gian này, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ trung thành với một người.
Khánh Trần đã quá quen với tình người.
Tiếp theo bỗng nghe Lộ Quang Nghĩa đang tỏ vẻ mất tinh thần lẩm bẩm: "Đã bị ông chủ nhận ra.
Thật ra đám tay chân như chúng tôi chỉ đi được những con đường nhỏ."
Khánh Trần thở dài: "Cậu không cần nịnh tôi.
Mấy ngày này, bản thân tôi hiểu.
Cậu yên tâm, chỉ cần sau này cậu không làm việc phản bội, tôi sẽ không bỏ rơi cậu."
Lộ Quang Nghĩa bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Thật sao? Ông chủ?"
Khánh Trần gật đầu: "Thật."
Khánh Trần suy nghĩ chút rồi nói với Lộ Quang Nghĩa: "Có điều, cậu muốn đi theo tôi, cần phải nói rõ điều này.
Làm việc phải tỏ ra khiêm tốn, không thể huênh hoang như trước đây được."
"Trước kia, nghe Khánh Ngôn nói ông chủ là người kín tiếng.
Quả thật là như vậy." Lộ Quang Nghĩa tỏ ra nghe lời: "Ông chủ, ngài nhìn tôi chỗ nào cần thay đổi.
Tôi nhất định sẽ thay đổi."
Khánh Trần dừng lại một chút rồi nói: "Đầu tiên, cậu lấy hết mấy tấm vàng trên cánh tay xuống, cần phải giản dị mới được."
"Được." Lộ Quang Nghĩa không chút chần chờ, vội vàng gỡ vàng xuống.
Vàng thỏi, bằng phẳng dài nhỏ.
Gọi là thỏi cũng không đúng lắm, phải là vàng sợi nhỏ mới đúng.
Cái này dày khoảng 1 ly, rộng 2 cm, dài khoảng 10cm.
Giờ phút đó, hai cánh tay bằng máy móc nguyên bản hấp dẫn đẹp mặt, đã hạ xuống không biết bao nhiêu bậc.
.
.
Khánh Trần gật đầu: "Trước tiên tôi giữ hộ cậu số vàng này, nhớ là không được phô trương."
Lộ Quang Nghĩa cũng không suy nghĩ nhiều.
Khái niệm tại Thế Giới Bên Trong khác so với Thế Giới Bên Ngoài.
Ngũ đại tập đoàn thiếu tiền sao? Tiền là do đám người này in ra mà.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Khánh Trần nhanh chóng cầm lấy đám vàng sợi trong tay Lộ Quang Nghĩa, vò thành một cục nhét vào túi quần, sau đó bước ra khỏi cửa.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, thiếu niên mới từ từ thở ra một hơi.
Trong đầu Khánh Trần tính toán, đây có khoảng 2 phân vàng, nhìn vào mật độ vàng có thể là khoảng 19.
23, vào tầm 3 gam.
.
.
Hiện tại, giá vàng tại Thế Giới Bên Ngoài là bao nhiêu nhỉ?
Lâm Tiểu Tiếu hỏi: "Còn có chuyện cần xử lý sao?"
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Có, tôi có một kế hoạch, cần phải xác nhận một chuyện."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...