Buổi tối, Khánh Trần dường như tạo thành thói quen trốn học rồi.
Bình thường, bạn học nào trốn học nhiều vậy sẽ bị mời phụ huynh lên gặp mặt.
Nhưng hiện tại có một điểm quan trọng là chủ nhiệm lớp Đỗ Nhất Hoằng chưa hề đưa giấy mời.
Từ khi bắt đầu bùng lên sự kiện xuyên việt, thầy ấy chưa hề lộ mặt lần nào, còn chủ nhiệm lớp khác sẽ không để ý việc của Khánh Trần.
Cho nên, đây chính là thời điểm trốn học thích hợp nhất, do dự gì nữa.
Thời điểm tan tầm, con đường chật hẹp Hành Thự bỗng nhiên nhộn nhịp rất nhiều, quán khoai nướng hai bên đường, sạp dưa hấu, món ăn vặt đã bầy ra khắp vỉa hè.
Khi con bé, thời điểm mẹ hắn là Trương Uyển Phương về bà ngoại.
Bố hắn lười nấu ăn, sẽ dẫn hắn đến một quán ven đường ăn một bát bún 5 hào.
Lúc đó, Khánh Trần cứ nghĩ rằng bố mình làm vậy là không quan tâm đến mình.
Nhưng hiện tại, nhớ lại những cảnh đó mới thấy rằng đó là tuổi thơ của mình.
Thời gian đó, bố còn chưa nghiện cờ bạc, hai người còn chưa ly hôn.
Ông bà ngoại cũng không ghét hắn.
Một bán bún khi ấy là 5 hào, hiện tại đã 15 hào rồi.
Tất cả mọi chuyện, không cách nào quay lại được nữa.
Sau khi hắn trở về Tứ Hào Viện, bỗng nhìn thấy có hai người con trai đứng ven đường hút thuốc.
Sắc trời dần dần trở tối, Khánh Trần không nhìn rõ mặt hai người, chỉ lấp loé tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Lúc đầu, Khánh Trần còn đoán đây là tổ chức áo đen thần bí đến kiếm mình, bởi vì sắc mặt hai người này không giống, họ hết nhìn đông nhìn tây không được bình tĩnh cho lắm.
Nhưng sau khi hắn đi qua, hai người này chẳng có tý phản ứng nào.
Khánh Trần trở về phòng của mình, khi hắn ngang qua hành lang, từ tầng trên đã truyền đến mùi thơm.
Lý Đồng Vân đã ở cửa chờ hắn rồi: "Anh, mẹ đang làm cơm.
Người nói em xuống đây đợi anh về."
"Chẳng may anh còn phải học lớp tự học buổi tối thì sao, mọi người không cần chờ anh." Khánh Trần xoa xoa đầu Lý Đồng Vân nói.
"Mấy ngày nay, anh cũng có học tiết tự học buổi tối đâu?" Lý Đồng Vân nắm tay áo hắn kéo lên tầng.
Cửa mở ra, Khánh Trần không nhìn thấy những đồ vật bị đập hôm nọ, trong nhà cũng không còn bộ dáng tàn phá nữa, giống như mọi thứ đã được đổi mới.
Giang Tuyết đang ở trong nhà bếp, nghe được tiếng có người vào, bỗng quay người nói: "Khánh Trần tới rồi sao, nhanh ngồi vào bàn đi cháu, chỉ còn bát canh nữa là xong."
Khánh Trân nhìn bàn ăn phía trước, có sườn xào chua ngọt, rau xào thịt bò, thịt lợn băm, khoai tây xào chua cay, nhìn qua đã chảy nước rãi.
So với đồ ăn bên trong nhà tù số 18, đây mới chính là một bữa ăn.
"Cô Giang Tuyết, rốt cuộc chúng ta chúc mừng cái gì vậy?" Khánh Trần bứt dứt hỏi.
Giang Tuyết bưng nồi canh ra, vui mừng nói: "Hôm trước cô nói ở Thế Giới Bên Trong có mở một phòng khám sửa chữa máy móc, cháu nhớ không?"
"Vâng, cháu nhớ." Khánh Trần đứng dậy, hỗ trợ cô đặt nồi canh xuống bàn.
Giang Tuyết quay trở lại phòng bếp xới cơm, cầm theo đũa nói: "Cái phòng khám bệnh này trước đó còn khiến cô không biết làm thế nào, bởi cô xuyên qua mà chẳng có tý ký ức nào.
Cho nên người ta đến phòng khám của cô thay đổi thân thể thành máy móc, cô nào biết làm cái gì đâu?"
Khánh Trần yên lặng ngồi nghe.
Giang Tuyết tiếp tục nói: "Mỗi người đến thay thế máy móc, ai nấy trông cực kỳ đáng sợ.
Mà ở thành thị số 18, trị an về đêm không thể nói trước được, cứ sau 8 giờ đi trên đường đã không an toàn rồi, cho nên cô rất lo lắng."
Đây là nguyên nhân tại sao trước khi Giang Tuyết xuyên việt đã bất chợt gửi gắm Lý Đồng Vân cho hắn.
Bởi vì cô ấy cũng không biết được, sau khi xuyên việt mình có cơ hội trở về hay không?
"Nhưng hiện tại tốt rồi." Giang Tuyết cười nói: "Cũng không biết chuyện gì sảy ra, tập đoàn Lý thị cho người đến chỗ khám bệnh của cô, họ nói muốn nhập cổ phần."
"Lý thị.
.
." Khánh Trần lẩm bẩm cái tên này.
"Cô từng nói với cháu, Thế Giới Bên Trong ngũ đại tập đoàn chính là ông trời, chỉ cần họ đồng ý nhập cổ phần sản nghiệp, những tội phạm dù thế nào cũng phải vòng qua." Giang Tuyết vui sướng kể lại: "Bọn họ cho cô một khoản tiền riêng, đổi lại cô phải thay đổi biển hiệu bằng tên của họ.
Hiện tại, xuyên qua Thế Giới Bên Trong an toàn hơn rất nhiều."
Khánh Trần nở nụ cười: "Nếu được sự trợ giúp từ Lý thị, đây hẳn là điều nên chúc mừng."
"Lần này cũng không làm phiền đến cậu, ông bà ngoại Tiểu Vân cũng không phải rời quê đến đây." Giang Tuyết vô cùng thoả mãn với điều này.
Cô thậm chí còn mỉm cười thật tươi nói với Khánh Trần: "Trước đó cháu không phải nói hâm mộ người xuyên việt sao, nếu một ngày nào đó cháu xuyên qua, tới thành phố số 18 thì tìm cô.
Cô Giang Tuyết nhiều cái không làm được, nhưng bảo vệ cháu trong giới hạn thì vẫn làm được."
Khánh Trần thở dài trong lòng.
Hắn thật sự ở thành phố số 18, nhưng hoàn cảnh của hắn, người bình thương sao mà giúp được.
Tranh đoạt vị trí cái bóng của Khánh thị, truyền thừa tổ chức Kỵ Sĩ.
Hai chuyện này vượt quá xa khả năng của một người bình thường.
"Đúng rồi, cô Giang Tuyết." Khánh Trần hỏi: "Trước đó không phải cô bảo mấy người áo đen kia sẽ tới tìm sao?"
"Bọn họ không tìm đến cô, mà cô tìm bọn họ." Giang Tuyết nói: "Sau khi gửi gắm Tiểu Vân cho cháu.
Cô đã liên lạc với bọn họ, để xem ở Thế Giới Bên Trong có nhận được sự trợ giúp nào hay không?"
Giang Tuyết nói tiếp: "Bọn họ nói tổ chức của họ cũng mới thành lập, tại Thế Giới Bên Trong cũng chưa có tầm ảnh hưởng, nên lực bất tòng tầm."
Sau bữa ăn, Giang Tuyết đi rửa chén, để lại Khánh Trần và Lý Đồng Vân ngồi ở bàn.
Vào lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Em cũng là người xuyên việt đúng không?"
Lý Đồng Vân hỏi lại: "Sao anh Khánh Trần lại nói như vậy?"
"Lần trước, em cố tình hỏi tên phòng khám của mẹ em.
Cuối cùng, tập đoàn Lý thị bỗng nhiên đến góp cổ phần vào phòng khám, đồng thời lên tiếng bảo vệ." Khánh Trần nói tiếp: "Em có thể không nhận, nhưng anh sẽ nói cho mẹ em biết điều này."
Lý Đồng Vân sợ hãi nói: "Tuyệt đối không được nói cho mẹ em."
Khánh Trần nhẹ nhõm thở ra, mình đã đoán đúng.
Hôm qua, trước khi trở về, hắn đã rà xoát lại một lượt tất cả ký ức, bỗng phát hiện ra một điểm nghi ngờ.
Khi, hắn và Lý Đồng Vân nghe Giang Tuyết kể lại tình huống tại Thế Giới Bên Trong.
Điều đầu tiên cô bé nghĩ tới là tên phòng khám, chứ không phải cô bé tò mò với Thế Giới bên Trong, rõ ràng cô bé cố tình hỏi.
Cho nên, hôm qua hắn mới dùng cơ hội được giao dịch kia, yêu cầu Lý Thúc Đồng đưa cho mình danh sách thành viên tập đoàn Lý thị.
Trong đó quả nhiên có một người tên là Lý Đồng Vân.
Dù là xuyên qua, hay trở về thì thân thể và tên gọi đều là của mình, chuyện này không thay đổi được.
Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Vì sao em không muốn nói cho mẹ."
"Tại Thế Giới Bên Trong, không có mấy người dám quản em.
Nhưng nếu mẹ mà biết được, mẹ nhất định sẽ quản lý em dù là ở đâu." Lý Đồng Vân sợ hãi nói: "Anh đừng nói cho mẹ em biết, em có thể cho anh tiền.
Em có rất nhiều tiền tiêu vặt ở Thế Giới Bên Trong."
Khánh Trần không chút chần chờ nói: "Anh đâu phải người xuyên việt, tiêu sao được tiền bên kia?"
Lý Đồng Vân nghe được lời nói dứt khoát của hắn, bèn tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh không phải người xuyên việt sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Khánh Trần trả lời: "Chuyện này.
.
.
Em ở Thế Giới Bên Trong có bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Lý Đồng Vân ngạc nhiên: "Tiền của một đứa bé anh cũng muốn lừa sao?"
Khánh Trần: ".
.
."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...