"Xem ra không thể ra khỏi Lạc Thành được rồi." Giang Tuyết sau khi mua vé xe lửa thất bại, quyết định mua vé máy bay, nhưng không sao mua được.
Lúc ra vé đều thất bại.
Cái tổ chức này mánh khoé thật sự đáng sợ.
Khánh Trần không muốn mình bị giới hạn ở một thành phố.
Cho nên, mục đích của đối phương là gì, mình cũng đừng để bại lộ chuyện xuyên việt cho bất kỳ ai.
Giang Tuyết lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, Khánh Trần, sao hai năm nay tôi chưa hề nhìn thấy cha mẹ của cậu vậy? Cậu ở chỗ này một mình sao?"
"Vâng." Trần Trần gật đầu: "Hai người đã ly hôn, cháu ở đây một mình.
À cô Giang Tuyết, cô làm việc gì vậy?"
"Cô làm giáo viên mỹ thuật ở trường tiểu học Bạch Mã." Giang Tuyết không nói thêm lời nào nữa, đứng dậy, cầm theo bát đĩa: "Cô đi rửa bát."
"Không cần đâu.
Cô cứ để đó là được, một lúc nữa cháu sẽ rửa." Khánh Trần nói.
"Không được, cơm là cháu nấu, sao chén đũa lại để cháu rửa được." Giang Tuyết không đồng ý, cô tiến vào phòng bếp, mặc kệ Khánh Trần và Lý Đồng Vân trong phòng khách.
Lúc này, cô bé Lý Đồng Vân bỗng lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Anh, trước kia anh còn chưa nhìn thẳng mẹ em lần nào.
Có phải hôm nay nhìn thấy mẹ em xinh đẹp như vậy, nên chủ động mời vào nhà đúng không?"
Khánh Trần im lặng chút rồi trả lời: "Sao lại có chuyện này được, em đừng đoán mò."
"Mẹ em thật sự rất xinh đẹp mà." Lý Đồng Vân lẩm bẩm.
Khánh Trần dở khóc dở cười, mấy đứa nhóc bây giờ cũng quá nhiều chuyện.
Bản thân mình sao có thể vì Giang Tuyết xinh đẹp được chứ, mà trên người cô ấy có vài chuyện mình cần biết.
Đại loại như yếu tố thần bí, thông tin về Thế Giới Bên Trong.
Giang Tuyết làm việc rất nhanh, chưa qua bao lâu đã rửa xong bát đũa.
Cô còn nhìn thấy trong nhà vệ sinh có đống quần áo bẩn, bèn ôm vào ngực bước ra ngoài phòng khách tỏ ý thăm dò: "Khánh Trần, cậu một thân một mình sống cũng không dễ dàng.
Sau này có quần áo bẩn cứ đưa cho cô, cô giúp cháu giặt sạch.
Tiểu Vân, về thôi con.
Anh Khánh Trần còn phải học bài."
"Chờ chút.
.
.
Cháu có thể giặt.
.
.
."
Khánh Trần còn chưa nói xong, Giang Tuyết đã dẫn Lý Đồng Vân lên cầu thang, chẳng cho hắn cơ hội lấy đồ lại.
Khánh Trần ngạc nhiên, đứng tại góc tối trong phòng.
Hắn không ngờ đối phương lại làm vậy.
Hắn trở lại phòng ngủ, nằm ngửa trên giường suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì.
Group Wechat của lớp đã có 999 tin nhắn chưa đọc.
Tất cả nội dung bên trong đều liên quan đến sự việc người xuyên việt.
Ngay cả vấn đề của Giang Tuyết vừa xảy ra, cũng từ từ trở thành câu chuyện tại toàn bộ Lạc Thành, có lẽ ngày mai còn leo lên mục tìm kiếm hot trong ngày.
Các học sinh, người đi làm, thậm chí cả những quan chức chính quyền, mọi giờ mọi phút đều thảo luận liên quan đến ba từ 'người xuyên việt'.
Hắn đọc lướt qua những tin nhắn trong group chat.
Mỗi khi có tin nhắn nhắc đến người xuyên việt, Nam Canh Thần sẽ chủ động chat lại, nói những người 'xuyên việt' này nhất định bản thân phải phi thường ưu tú.
.
.
Giờ phút này, Khánh Trần dâng lên suy nghĩ, hy vọng Nam Canh Thần sẽ xuyên đến nhà tù 18.
Mặc dù mình sẽ không thể nào giữ được bí mật.
Nhưng thời điểm đó, thái độ của Nam Canh Thần sẽ vô cùng đặc sắc.
Khánh Trần mở ra công cụ tìm kiếm.
Hắn muốn xem Hà Tiêu Tiêu có công bố thêm video mới nào nữa không, nhưng vẫn giống buổi chiều đều tối đen, không có chút động tĩnh nào báo sẽ ra video mới.
Hắn nhìn lại Wechat, xem mẹ của mình có nhắn tin tới không.
Hắn đang chuẩn bị đi ngủ, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Trên màn hình hiện lên một chữ: Mẹ.
Khánh Trần ngồi bật dậy: "A lô?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Trương Uyển Phương: "Tiểu Trần, tiền sinh hoạt mẹ vừa chuyển cho cha con."
Nhưng mà, từ lâu đến nay Khánh Trần có được cầm một xu tiền sinh hoạt nào đâu.
"Mẹ, tuần này.
.
."
Khánh Trần định nói tiền sách vở, nhưng hắn còn chưa nói xong.
Đầu dây điện thoai bên Trương Uyển Phương vang lên: "Hạo Hạo đột nhiên bị sốt, cuối tuần này không đến thăm con được.
Nhớ ngủ sớm chút và đừng để việc học bị kéo xuống đấy."
"Vâng, được rồi," Khánh Trần nói xong lập tức cúp điện thoại.
Cuối cùng hắn cũng chờ được cuộc điện thoại này, nhưng mẹ hắn dường như không còn nhớ tới việc hắn trốn học nữa rồi.
Nhưng không quan trọng.
Lúc này.
"Khánh Trần, Khánh Trần, có đây không? Có đây không?" Nam Canh Thần đêm hôm truyền đến tin tức.
"Chuyện gì?" Khánh Trần hỏi.
"Tao vừa tìm được một nhóm chat, với slogan là hoan nghênh tất cả người xuyên việt tham gia giao lưu.
Mày có tham gia không? Tao thêm mày vào nhóm?" Nam Canh Thần nhiệt tình nói.
Mà bên trong lời của cậu ta nghiễm nhiên xác định mình là người xuyên việt rồi.
Khánh Trần trả lời: "Hai đứa mình không phải người xuyên việt.
Vào đó làm gì?"
Nam Canh Thần suy nghĩ giây lát rồi trả lời: "Đi vào xem tình hình thế nào.
Có thể biết được nhiều chuyện mới mẻ, chẳng may một ngày tao có thể xuyên qua không phải sớm nắm bắt được một số tin tức hay sao?"
"Tao không vào, mày vào một mình đi." Khánh Trần trả lời.
Hiện tại, hắn không thích cách thức lập nhóm của người xuyên việt.
Nếu chẳng may đây là cái bẫy của tổ chức thần bí thì sao? Chẳng phải tự mình chui đầu vào lưới à?
Có lẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu? Nhưng tại sao hắn phải vứt bỏ tự do của mình?
Cũng chỉ có loại ngây thơ như Nam Canh Thần, mới có thể hào hứng tham gia vào những nhóm này.
"Mày không đi thì thôi, tao vào đấy hóng hớt đây." Nam Canh Thần nói.
Nam Canh Thần nói xong cũng không gửi thêm tin nhắn đến nữa.
Một lúc sau, Khánh Trần đã có phần buồn ngủ, Nam Canh Thần lại gửi tin tức đến: "Khánh Trần.
.
."
"Chuyện gì?" Bất đắc dĩ Khánh Trần đành phải trả lời.
"Chủ nhóm chat nói anh ta là người xuyên việt.
Anh ta còn nói mình từ Thế Giới Bên Trong mang về mấy trăm đôi tất công nghệ cao, không chỉ có tác dụng phòng chống mồ hôi, còn giúp người đi bước như bay, kéo dài tuổi thọ, do tác dụng kỹ thuật có thể kích thích huyệt đạo.
.
.
Mày có làm đôi chiếc hay không?" Nam Canh Thần hỏi.
Khánh Trần: "? ? ?"
Thần kỳ? Mang tất từ Thế Giới Bên Trong trở về?
Hiện tại lừa đảo làm thật sự quá dễ mà, chỉ cần có tý phong trào là nói gì cũng được?
Hắn biết cái nhóm người xuyên việt này quá vớ vẩn, nhưng không nghĩ tới nó vớ vẩn đến như vậy.
Khánh Trần hỏi: "Mày mua rồi à?"
Nam Canh Thần trả lời: "Tao làm gì có tiền, kể mà có tiền tao cũng mua một đôi đi thử đấy.
.
."
Khánh Trần nhịn một hơi rồi nói: "Vãi chưởng.
.
."
Nam Canh Thần tiếp tục nói: "Bên trong nhóm có người xuyên việt nói, anh ta chiếm được một lọ biến đổi gen ở Thế Giới Bên Trong, sau khi uống xong lập tức trở thành người siêu phàm."
"Ừ, những người trong nhóm còn nói gì nữa không?"
"Trong nhóm còn có người nói, anh ta ở bên kia quen được rất nhiều phụ nữ lắm tiền nhiều của.
Anh ta có thể giúp mọi người giới thiệu một chút."
"À ừ.
.
.
Bên trong đó người ta còn nói gì nữa không? Khánh Trần dường như đã hiểu, đám người này tập hợp những thành phần lừa đảo tiến vào.
Thậm chí, Khánh Trần còn nghi ngờ, bên trong cái nhóm này ngoại trừ Nam Canh Thần tất cả đều là lừa đảo, chỉ có con gà Nam Canh Thần ngu ngốc mới tin lời bọn họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...