Trời càng tối, cảnh vật càng trở nên yên lặng.
Bên trong nhóm chát cũng dần bình tĩnh lại.
Ương Ương thấy không còn chuyện gì mới nữa bèn đứng dậy: "Tôi về nhà đi ngủ đây, mai gặp lại hai người."
Cô mặc một chiếc áo lông xù hình khủng long, ra mở cửa giống như con khủng long bước đi.
Trong phòng khách, Nam Canh Thần ngồi ở ghế salon bằng da thật nhìn cô gái rời đi, bỗng nhiên lên tiếng: "Chị Ương Ương, cậu muốn đi nhà nào vậy?"
Khánh Trần bình tĩnh nhìn cậu ta rồi trả lời: "Về nhà cậu ấy chứ còn về đâu nữa, không phải tao vẫn ở đây sao? Cha tao đánh bạc hết tiền bán căn phòng đó rồi.
Hiện tại Ương Ương là chủ căn phòng đó.
Còn phòng đang ở đây là tao thuê lại của Hồ Tiểu Ngưu."
Điều này khiến Nam Canh Thần càng thêm nghi ngờ: "Thế rốt cuộc, quan hệ giữa hai người là như thế nào?"
Ương Ương dừng lại gần cửa suy nghĩ chút rồi trả lời: "Song tu?"
Nam Canh Thần: "???"
Khánh Trần: "???"
Ương Ương giải thích: "Tôi vận dụng năng lực của mình giúp Khánh Trần tu hành, trong quá trình trợ giúp đó, năng lực khống chế của tôi cũng dần tăng lên, càng thêm chính xác hơn."
Khánh Trần tức giận nói: "Đây không thể gọi là song tu được."
Cũng giống như có người nói: 'Tôi thật sự muốn mở cái đầu nhỏ của cậu ra xem bên trong có gì', đây là một ý.
Nhưng nếu người đó đổi thành: 'Thật sự muốn mở cái đầu cậu ra, xem bên trong xương là thứ gì.' Đây lại là ý khác.
Ương Ương vẫy vẫy tay, thản nhiên nói: "Chẳng quan trọng, về nhà đây."
Cô nói xong lập tức đóng cửa lại.
Lúc này, Nam Canh Thần nói: "Anh Trần, đêm nay tao có thể ở nhà mày có được không?"
"Nhắc đến chuyện này tao cũng thấy kỳ lạ, tại sao đêm hôm mày không ở nhà ngủ, còn chạy qua đây làm gì?" Khánh Trần tò mò hỏi.
"Cha tao thua tiền, tâm trạng không tốt.
Bây giờ vẫn còn uống rượu ở nhà, về nhà sẽ bị ăn đòn." Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần thở dài.
Lần đầu hắn gặp Nam Canh Thần đã nhìn thấy những vết thương bị dây lưng vụt lên.
Vết thương hằn lên thành những đoạn dài, có chỗ đã rớm máu.
Mặc dù bố mẹ cậu ta vẫn chưa ly hôn, nhưng tình trạng chẳng khác mình là mấy.
Hắn hỏi Nam Canh Thần: "Mẹ của mày đâu rồi?"
"Cha tao đánh mẹ.
Mẹ tức giận về nhà bà ngoại rồi." Nam Canh Thần nhỏ giọng nói: "Tao đoán, hai người chuẩn bị ly hôn.
Anh Trần, dạo gần đây tao đang tích luỹ một số tiền lớn, mỗi lần trở về tao đều nói Lý Y Nặc chuẩn bị cho hai cây vàng.
Chờ đến khi đủ tiền, tao sẽ tự mình mua một căn phòng nhỏ, sau này mày về đó ở cùng với tao chứ?"
Nam Canh Thần nói xong bèn lấy ba thỏi vàng từ trong túi ra nói: "Đây là số vàng mà tao chưa kịp bán, trước để tạm ở chỗ mày.
Nếu tao còn giữ trên người, khả năng bị cha phát hiện."
"Ừ." Khánh Trần cầm lấy cất ở dưới nan giường: "Lý Y Nặc đối xử với mày thật sự tốt.
Tốc độ kiếm tiền của mày có khi còn nhanh hơn tao."
"Anh Trần, hay tao đi theo mày." Nam Canh Thần phấn khởi nói: "Hiện tại mày đã đứng vững gót chân, lại có một vị sư phụ mạnh mẽ như vậy, tao chỉ cần đi theo mày là có thể nổi tiếng."
"Thế nào? Tại sao không muốn ở cùng Lý Y Nặc?" Khánh Trần ngạc nhiên: "Mày với cô ấy xảy ra mâu thuẫn gì sao?"
Nam Canh Thần suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại, hai người ở chung còn chưa xảy ra vấn đề gì.
Tao cũng thật sự thích cá tính của cô ấy, ở bên cạnh cô ấy luôn có cảm giác an toàn.
Nhưng, ngay từ lúc ban đầu ở chung tao đã sợ rồi, tao cứ tưởng cô ấy vì dương khí của tao mà tới..."
Khánh Trần: "...!Vất vả rồi.
Vậy tại sao mày còn muốn đi theo tao?"
Nam Canh Thần lắc đầu: "Tao luôn có cảm giác, được cô ấy bảo vệ có phần xấu hổ, không xứng với cô ấy."
Khánh Trần hiểu đứa bạn này của mình.
Cậu ta sống trong môi trường gia đình như vậy, nên sinh ra tính cách tự ti.
Bỗng nhiên cậu ấy gặp được một cô bạn gái tốt với mình như vậy, nên sinh ra chút mặc cảm.
Nam Canh Thần nói tiếp: "Ông bà ta cũng không hề nói, con trai phải lập gia đình trước.
Tao cũng không muốn vì mình mà cô ấy bị người khác chỉ trỏ..."
Khánh Trần kiên nhẫn giải thích: "Tại mày chưa nghe câu hoàn chỉnh đấy thôi.
Nếu gặp được người tốt thì lập gia đình, gặp người trợ giúp thì lập nghiệp.
Còn gặp được con gái nhà giàu thì thành gia lập nghiệp..."
Nam Canh Thần: "..."
"Không nói chuyện sau này nữa." Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại mày tính thế nào? Muốn ở cùng với tao không?"
"Tao không dám về nhà đâu." Nam Canh Thần tủi thân nói: "Trở về sẽ bị đánh.
Hay Khánh Trần, mày giúp tao báo cảnh sát bắt cha tao đi, việc này mày làm quen rồi mà."
Khánh Trần suy nghĩ thật lâu rồi hỏi: "Cha mày thường chơi bộ môn nào?".
truyện kiếm hiệp hay
"Mạt chược."
"Mày biết ông ấy hay chơi ở đâu không?"
"Không biết." Nam Canh Thần thở dài: "Tại tao không biết ông ấy chơi ở đâu, chứ biết tao cũng báo công an rồi."
"Không sao." Khánh Trần bình tĩnh nói: "Trước tiên, mày cứ ở nhà tao cái đã.
Chuyện này tao giúp mày giải quyết."
....
Ương Ương sau khi trở về phòng cũng không có đi ngủ.
Mà cô nằm nhớ lại mấy ngày tiếp xúc với Khánh Trần.
Cô bỗng nhiên ý thức được, người bạn này không hề đơn giản như cô từng suy đoán.
Cậu ta không hề giống một học sinh cấp ba, lúc nào gặp chuyện cũng thể hiện phong thái bình tĩnh, tỉnh táo, cùng khả năng phán đoán.
Đây không phải tính cách một học sinh cấp ba, ở thành phố nhỏ có được.
Cho nên, Ương Ương rất tò mò.
Khánh Trần đã trải qua những gì trong quá khứ, mới có thể tạo thành tính cách như vậy?
Ngày hôm sau đi học, thừa dịp thời gian nghỉ giữa tiết, Ương Ương gọi Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ra ngoài.
Ương Ương hỏi: "Hiện tại, phòng Khánh Trần ở là cậu cho thuê có phải không?"
"Ừ." Hồ Tiểu Ngưu gật đầu: "Tôi cho cậu ấy thuê 1400 tệ một tháng.
Giá bình thường là 1200 tệ, sau đó mình tăng lên 200 tệ."
"Căn phòng đó rất tốt, dù tăng thêm 200 tệ cũng hợp tình hợp lý." Ương Ương gật đầu.
"Đúng rồi, phòng cậu đang ở trước kia là nhà của hắn." Hồ Tiểu Ngưu nói: "Thời điểm cha hắn bán nhà, cậu ta còn chưa kịp dọn đồ đã bị đuổi ra khỏi nhà."
Ương Ương ngạc nhiên, vậy tất cả đồ đạc mình sử dụng, có phải từng là của Khánh Trần?
Khi cô chuyển tới, chỉ đổi một cái giường, thêm 1 tivi và một dàn máy tính.
Đồ đạc còn lại, tất cả giữ nguyên."
Khi trở về nhà, mình có nên kiểm tra lại tất cả, xem có tìm ra chút manh mối nào về Khánh Trần hay không?"
Ương Ương tò mò: "Mình thật không hiểu, tại sao cha cậu ấy lại muốn bán căn phòng con mình đang ở? Hơn nữa, quan hệ giữa mọi người trong gia đình cậu ta thế nào? Khánh Trần là loại người như thế nào?"
"Mình có hỏi qua một vài bạn học." Trương Thiên Chân nói: "Có một điều đáng ngạc nhiên là, Khánh Trần rất nổi tiếng trong trường.
Tại các kỳ thi, chưa bao giờ cậu ấy ra khỏi ba hạng đầu."
"Ba vị trí đầu cũng không khiến cả trường đều biết đến." Ương Ương suy nghĩ rồi nói: "Cậu có nhớ tên ba người đứng đầu trường cấp ba Hải Thành của chúng ta không?"
"Ừ." Hồ Tiểu Ngưu giải thích." Hồ Tiểu Ngưu giải thích: "Bạn học cũng đã nói cho mình, quan trọng không phải vấn đề cậu ta học giỏi.
Mà từ khi bước vào lớp 10, cậu ấy luôn kiếm việc làm thêm để làm.
Thời điểm học lớp 10, có người nhìn thấy Khánh Trần làm nhân viện phục vụ cả đêm, còn có người nhìn thấy cậu ấy làm phụ vụ tại quán đồ nướng, quán KFC, McDonald, cửa hàng tiện lợi.
Khánh Trần vẫn luôn làm việc để kiếm tiền sinh hoạt, tiền đóng học phí."
"Mặc dù các bạn học này bắt gặp cảnh cậu ấy làm việc, cậu ấy vẫn thản nhiên như không." Trương Thiên Chân nói: "Mình nhìn thấy có rất nhiều bạn học, vì hoàn cảnh gia đình mà sinh ra tính cách tự ti.
Nhưng mọi người đều nói, Khánh Trần không có tính cách này.
Cậu ấy sẽ đến chào hỏi mọi người, chưa từng vì ai mà nhiệt tình hơn, cũng chẳng vì ai mà e thẹn.
Cũng có người hỏi thẳng Khánh Trần, điều ấy có khiến cậu xấu hổ hay không? Cậu ấy bèn trả lời, cơm do tay mình kiếm ra, việc gì mà phải xấu hổ."
Giây phút ấy, Ương Ương nhớ lại lời mà Khánh Trần từng nói với mình.
'Không phải vì cậu ấy muốn cố gắng như vậy.
Mà thế giới này cho cậu ấy một cuộc sống mới, cậu ấy nhất định phải bước lên con đường ấy, dù cho cắn răng, chảy máu.'
Khánh Trần không có sự lựa chọn.
Ương Ương chưa từng nhìn thấy trường hợp nào như vậy.
Bản thân cô, Hồ Tiểu Ngưu hay Trương Thiên Chân đều trải qua cuộc sống toàn màu hồng.
Nên làm sao có thể tưởng tượng nổi cuộc sống của những người đang vùng vẫy dưới đáy khó khăn và gian khổ thế nào.
Mà Khánh Trần, khác hoàn toàn những người bạn cô ấy đã từng gặp qua.
Trương Thiên Chân còn bổ sung thêm: "À đúng rồi, thầy cô giáo cũng biết được tình trạng trong nhà cậu ấy.
Cho nên, thầy cô giáo biết cậu ấy trốn học cũng mặc kệ.
Mình còn nghe nói, khi mới vào đầu năm học lớp 10, cậu ấy từng cam đoan với thầy giáo chủ nhiệm rằng, thành tích của cậu ấy vĩnh viễn nằm trong top 3 của trường, nếu bị đá ra sẽ không bao giờ trốn học nữa."
"Thì ra là vậy." Ương Ương nói: "Cha mẹ cậu ta mặc kệ tình trạng như vậy sao?"
"Cha mẹ cậu ấy đã ly hôn từ lâu.
Cha là dân nghiện cờ bạc, cũng vì cờ bạc mới bán căn phòng đang ở của con cái đi." Hồ Tiểu Ngưu nói: "Thời điểm cha cậu ấy muốn bán căn phòng đó mình cũng có mặt.
Mình còn cho rằng cậu ấy rơi vào tình huống đó sẽ suy sụp tinh thần cơ chứ.
Nhưng không ngờ, mình chứng kiến cậu ấy vẫn bình thản như thường, giống như một sự kiện trôi qua cuộc sống, chẳng có tý liên hệ nào với cậu ấy cả vậy."
"Hiện giờ, cha cậu ta đang ở đâu?" Ương Ương hỏi.
"À, bị cậu ta báo cảnh sát bắt vì tội đánh bạc rồi." Hồ Tiểu Ngưu nói đến đây cũng thấy hơi ớn: "Từ khi cậu nhắc nhở mình đứng trêu chọc hắn, mình đã dựa vào mối quan hệ gia đình, tỉ mỉ điều tra về tình hình gia đình cậu ấy.
Kết quả, cha bị giam giữ, hiện tại toà án đang hoàn tất thủ tục truy tố hình sự.
Luật sư gia đình nhà mình nói, bị giam ít nhất một năm."
Ương Ương giật mình, cô cũng không ngờ Khánh Trần tàn nhẫn như vậy...
Nhưng cô cũng không tìm ra một lý do nào trách cứ Khánh Trần.
Ương Ương còn đang nghĩ, khi làm xong việc đó, tâm trạng cậu ấy thoải mái lắm đây.
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu nhìn Ương Ương hỏi: "À mà đúng rồi, cậu ta là lữ khách thời gian đúng không? Tại sao cậu cảnh báo bọn mình không nên trêu chọc hắn? Thân phận của hắn tại Thế Giới Bên Trong là gì?"
"Mình cảm thấy thân phận cậu ta là gì không quan trọng." Ương Ương lắc đầu: "Loại người này, mặc kệ cậu vứt ở một nơi nào đó, cậu ta cũng sẽ toả sáng.
Tôi thấy các cậu dồn sự chú ý lên cậu ta còn hơn tập trung vào người Lưu Đức Trụ."
Trương Thiên Chân nói: "Ương Ương, dù sao cậu cũng nên tiết lộ cho bọn mình chút gì đó chứ?"
"Không được." Ương Ương lắc đầu: "Tôi sẽ không bao giờ bán đứng loại người, vất vả từng tí một nhằm níu kéo cuộc sống này.
Tôi cho các cậu lời khuyên, các cậu đừng bao giờ làm gì có lỗi với người như vậy."
"Vì sao?"
"Loại người này, bị ép buộc đến bước đường cùng, sẽ điên lên.
Khi ấy người chết không chỉ đơn gian là một hai người."
Ban đêm, sau khi Ương Ương trốn học về nhà.
Điều đầu tiên cô ấy làm, là tìm kiếm mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Cô muốn tìm manh mối mà Khánh Trần vô tình để lại.
Cô tìm kiếm trên giá sách, thậm chí từng trang sách một, song chẳng tìm được thứ gì.
Cô mở ra ngăn kéo, bên trong rỗng tuếch.
Điều này khiến Ương Ương thất vọng, bèn nằm ngửa ra giường suy nghĩ, nhưng không biết mình nên nghĩ điều gì.
Nhưng đúng vào lúc này, cô nhìn thấy một dòng chữ, ngay tại bức tường màu trắng cạnh giường.
'Dê bò thành đàn, mãnh hổ độc hành.'
Ương Ương giơ tay vuốt dọc theo dòng chữ ấy.
Thậm chí, cô còn tưởng tượng ra, cảnh thiếu niên vào một đêm cô đơn, thể hiện ra quyết tâm của bản thân mình.
Cô còn đang suy nghĩ, cùng một nhóm với người như vậy có thú vị không?
Có điều, cô luôn có cảm giác trong phòng vẫn còn thiếu một thứ gì đó...
Cô liên tục suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên lẩm bẩm: Phiếu ăn cơm đâu?
Theo như bình thường, hàng ngày sẽ có một bức thư của Tem Ác Quỷ tại đầu giường dùng làm phiếu ăn cơm.
Sao hôm nay không có?
Điều này, sao mình có thể mặt dày qua bên đấy ăn trực được chứ?
Ương Ương chạy lên tầng gõ cửa.
Cô nhìn thấy Hồ Tiểu Ngưu bước ra, bèn hỏi: "Cậu có nhận được thư từ Tem Ác Quỷ chứ? Người đó có viết thư cho cậu không?"
Sau sự kiện trên núi Lão Quân, thì Trương Thiên Chân và Hồ Tiêu Ngưu cũng là hai lữ khách thời gian đã bị lộ.
Dựa theo tính cách của người đang trốn trong bóng tối kia, nhất định không thể bỏ qua hai người mới phải.
"Nhận được." Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Thế nào? Cậu cũng nhận được sao."
Ương Ương không trả lời vấn đề này, mà tiếp tục hỏi: "Vậy các cậu có biết cách trả lời thư không?"
"Có, đối phương đã nói đến điều này trong bức thư thứ hai.
Có điều, mình còn chưa trả lời lại." Hồ Tiểu Ngưu nói.
"Vậy là tốt rồi." Ương Ương nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: "Phiền các cậu gửi lại cho người đó một bức thư, nhắc nhở gã ta một việc."
Hồ Tiểu Ngưu ngạc nhiên: "Việc gì?"
Ương Ương nói: "Trả lời gã, bảo gã nhanh nhanh gửi thư cho Khánh Trần.
Nhanh nhá, gấp lắm rồi."
Hồ Tiểu Ngưu: "???"
Đây là cái quái gì vậy?
Mười mấy phút sau, một người gầy gò ngồi cạnh cửa sổ, nhìn nội dung bức thư trả lời.
Gã nắm chặt bức thư, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mình giống như một loại công cụ của một người nào đó vậy, đáng ghét..."
Kết quả, Ương Ương sốt ruột đợi trong phòng cả tiếng trời, vẫn không nhận được thư người kia gửi tới cho Khánh Trần.
Đột nhiên, cô có một suy nghĩ, phải chăng người này từ sau sẽ không gửi thư cho Khánh Trần nữa...
"Quá trẻ con." Ương Ương thở dài: "Tại sao vẫn còn tâm lý nổi loạn như vậy cơ chứ?"
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Khánh Trần đứng ở bên ngoài nói vọng vào: "Ăn cơm."
Ương Ương từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
...
Cuộc sống ở Lạc Thành trải qua những ngày yên bình ngắn ngủi.
Yên bình đến mức giống như chưa hề trải qua chuyện gì.
Nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu tạm thời chưa có sự kiện gì, tất cả lữ khách thời gian đang chuẩn bị cho lần xuyên qua tiếp theo.
Đếm ngược: 00: 15: 00.
Khánh Trần mồ hôi đầm đìa từ từ đứng dậy.
Trọng lực vô hình kia cũng dần biến mất.
Trong những ngày này, hắn và Ương Ương phối hợp vô cùng ăn ý.
Cho dù thực lực của hắn tăng lên nhiều hay ít, cô ấy sẽ điều chỉnh trọng lực ở mức cao nhất có thể.
Hắn từ tốn đi tắm rửa, sau đó bình tĩnh nằm trên giường yên lặng chờ đợi.
Khánh Trần biết, giờ phút này đang có rất nhiều lữ khách thời gian đang đếm từng phút từng giây chờ đợi xuyên qua.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.
Xuyên qua.
Thế Giới Bên Trong còn có người đang chờ hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...