Trịnh Viễn Đông có nói với Lộ Viễn, nếu người phía sau màn kia vẫn còn muốn sử dụng Lưu Đức Trụ.
Đêm nay 'bọn họ' sẽ tới.
Cho nên, khi Tiểu Ưng đến điều tra xác chết tên sát thủ, Lộ Viễn mới dặn kiểm tra lá lách.
Sau khi Tiểu Ưng xác nhận tên này chỉ có một vết thương ở trán, Lộ Viễn bỗng nhiên có chút thất vọng.
Anh ta không nghĩ tới, nhanh như vậy Khánh Trần đã xuất hiện.
Có điều, Lộ Viễn nghi ngờ, người sử dụng bài poker kia là đồng bọn của Khánh Trần sao?
Khánh Trần nắm giữ một năng lực mới, hay đó là một người khác hoàn toàn?
Lần này, bọn họ phát hiện ra năm người chết, hai người bị đạn bắn, hai người bị cắt cổ, một người bị đâm thủng lá lách.
Khánh Trần ra tay là điều chắc chắn.
Vậy còn có người khác hay không?
Không thể nào xác định chính xác.
Nếu một mình Khánh Trần giết toàn bộ đám người này, vậy bọn họ phải đánh giá lại lần nữa về thiếu niên này, như vậy sẽ phá vỡ rất nhiều kết luận.
Phải biết rằng, đây chính là lấy một địch nhiều, cùng với hành động trên núi Lão Quân khác biệt hoàn toàn.
Hồ Lô bên cạnh nói: "Đội trưởng, tiếp theo làm gì bây giờ? Tên nhóc kia chắc định hành động một mình, hi vọng đừng ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."
"Không sao." Lộ Viễn lắc đầu: "Chúng ta đã sắp đặt lâu như vậy rồi, chỉ chờ cá mắc câu thôi.
Bọn chúng dám đi vào cũng đừng mong đi ra.
Cậu chuẩn bị lên làm chỉ huy, tôi có việc phải ra ngoài."
"Hả?" Hồ Lô ngạc nhiên: "Đội trưởng, sao tôi chỉ huy được?"
"Có cái gì mà không được, kế hoạch này chẳng phải do một tay cậu làm ra sao?" Lộ Viễn nói vào tai nghe: "Giải quyết hết đám sát thủ xong, đừng tuỳ ý hành động.
Bọn sát thủ đêm này không chỉ có vậy đâu."
Anh ta nói xong bèn đi xuống tầng dưới.
"Đội trưởng, anh đi đâu vậy?" Hồ Lô lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên phải xuống dưới tỉ mỉ quan sát chứ, không thể để cho Lưu Đức Trụ xảy ra chuyện được." Lộ Viễn nói.
"Nhưng người siêu phàm của đối phương còn chưa ra tay?" Hồ Lô nói: "Ngài ra ngoài tuỳ ý như vậy chẳng may bị bên đó tính kế thì sao?"
Lộ Viễn vẫy vẫy tay: "Côn Luân còn sợ nguy hiểm sao?"
Lúc này, xe cứu hoả đã đi tới hiện trường, nhưng vì có rất nhiều xe gia đình chiếm hết vị trí ở bên trong nên xe cứu hoả và xe cảnh sát không sao vào được.
Có người muốn thông qua cửa sổ xe nhìn vào bên trong.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy gì bởi vì xe sử dụng một loại miếng dán kỳ lạ.
Nhân viên cứu hoả vừa tra biển số xe vừa lo lắng, bởi vì bọn họ nhìn thấy khói đen ngày càng nhiều.
Nhưng mãi mà không có cách nào liên lạc được với chủ xe.
Trong khu dân cư Hưng Long, Lưu Đức Trụ quyết định cõng mẹ chạy ra bên ngoài, dù đang mưa rất to.
Có người bỗng nhiên lại gần cậu ta: "Tôi là người Côn Luân, tên là Băng Đường.
Đội trưởng bảo chúng tôi ở đây bảo vệ cậu, cố gắng đừng chạy ra khỏi tầm bảo vệ."
Lưu Đức Trụ lo lắng nói: "Mẹ tôi bị ngã từ trên cầu thang xuống, chân bị gãy.
Hiện tại, bà ấy đang hôn mê, tôi phải nhanh chóng đưa bà ấy tới bệnh viện.
Các người yên tâm, tôi không đi xa đâu, bệnh viện chỉ cách đây 300 mét thôi."
Băng Đường ngạc nhiên nhìn Vương Thục Phân.
Bà ấy vừa mới tỉnh táo vậy mà bây giờ đã hôn mê.
Xem ra, mẹ Lưu Đức Trụ bị ngã không chỉ bị thương ở chân, mà còn những chỗ khác nữa.
Băng Đường tiến tới kiểm tra, sau đó vội vàng nói vào tai nghe: "Đội trưởng, mẹ chim sẻ bị thương.
Khám xét sơ bộ thấy chấn thương bên phần não phải, rất có thể do va chạm với bậc cầu thang.
Hiện tại, cậu ấy rất muốn đưa mẹ đi bệnh viện, phải làm sao bây giờ?"
Lưu Đức Trụ nghe những lời chẩn đoán này mà mắt đỏ ngầu cả lên, lập tức chạy thẳng ra bên ngoài.
Lưu Hữu Tài chạy theo phía sau.
Nước mưa từ trên trời rơi xuống, khiến tóc Lưu Đức Trụ dán chặt vào trán, trông nhếch nhác vô cùng.
Cậu ta biết xông ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lúc này còn quan tâm gì đến nguy hiểm bản thân nữa?
Lúc cõng mẹ xuống dưới, cậu ấy còn nhìn thấy vết kim tiêm do sáng nay vừa rút máu gây ra.
Lưu Đức Trụ rống to: "Con mẹ nó, đừng có ai cản đường."
Băng Đường do dự chút, sau đó nói vào tai nghe: "Đội trưởng, chim sẻ đã rời đi."
"Cậu dẫn theo hai người gần nhất bảo vệ cậu ta, tôi sẽ đuổi theo phía sau." Lộ Viễn tính toán chút rồi nói: "Hồ Lô, cậu tới chỉ huy thay tôi, tôi tự mình bảo vệ cậu ta tới bệnh viện."
Côn Luân đã bố trí người ở khu dân cư Hưng Long thật lâu, chỉ vì muốn hốt gọn đám yêu ma quỷ quái kia.
Bởi vì, sau khi dự kiện xuyên qua bắt đầu, có một số người vẫn lẩn trốn trong bóng tối, bắt mãi không hết được.
Bây giờ, nhà họ Vương đưa cái giá trên trời hấp dẫn đám người đó, đây là một cơ hội hiếm có.
Vương Thục Phân vô tình bị thương, chuyện xảy ra khá bất ngờ.
Nhưng dù sao vẫn chưa có một sát thủ nào áp sát được gần Lưu Đức Trụ.
Nếu như không phải do người trung niên kia sợ hãi chạy không để ý thì hiện tại mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Bên trong tai nghe bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Đội trưởng, nếu để chim sẻ rời đi, sát thủ lập tức cũng đi theo.
Khi đó, đội ngũ của chúng ta bố trí không còn chặt chẽ như hiện tại nữa."
Lộ Viễn thở dài: "Trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ những người bình thường.
Không phải vì kế hoạch mà bỏ đi mục đích ban đầu.
Hồ Lô, tiến hành phong toả khu dân cư Hưng Long, không người nào được phép rời khỏi."
Chỉ thị vừa đưa ra, hơn 10 đội tác chiến từ chỗ ẩn nấp lao ra, bắt đầu phong toả khu Hưng Long.
Những người chạy trốn hoả hoạn nhìn thấy cảnh này bị doạ cho sợ hãi.
Tất cả mọi người đều không ngờ bên trong khu dân cư có nhiều người ẩn nấp đến vậy.
Côn Luân bí mật làm chuyện này cho tới hôm nay, chính là thế bất ngờ đánh địch, để bắt toàn bộ đám yêu ma quỷ quái kia.
Đêm nay, mặc kệ ai làm loạn kế hoạch cũng phải giết bằng được tất cả đám sát thủ kia.
Một giây sau, trong khu vực trốn hoả hoạn, có bảy người lập tức đi theo Lưu Đức Trụ.
Băng Đường vẫn theo sát phía sau Lưu Đức Trụ vội vàng nói vào trong tai nghe: "Đội trưởng, đã có 7 tên sát thủ ẩn nấp trong đám đông lộ diện.
Bọn chúng chuẩn bị ra tay."
"Người chúng ta đâu?" Lộ Viễn hét lên.
"Sau lưng bọn chúng." Băng Đường nói: "Lưu Đức Trụ chạy quá nhanh.
Thằng nhóc này dùng thuốc biến đổi gien tăng cường đôi chân, nên sức mạnh hai chân rất lớn."
"Mẹ." Lộ Viễn tức giận hét lên.
Anh ta đi xuyên qua đám đông, lao vào màn mưa, cho đến khi đến phía sau bọn sát thủ đang đuổi theo Lưu Đức Trụ.
Anh ta lấy súng ra, lập tức bắn.
Bùm bùm, liên tục hai phát súng được bắn ra.
Hai viên đạn bay qua khoảng cách 50 mét, chuẩn xác găm vào sau gáy hai tên sát thủ.
Khiến những tên còn lại vội vàng tránh né, không dám chạy thẳng đuổi theo Lưu Đức Trụ nữa.
Nhưng nguy hiểm này vừa mới lắng xuống, nguy hiểm khác lại tràn ra.
Lúc này, nhân viên 114 còn đang kiểm tra biển số xe, thì 7 chiếc xe chắn đường bỗng nhiên đồng loạt mở hết cửa sổ xe ra.
Thì ra bọn chúng vẫn ở trên xe, cũng không hề có ý định di chuyển xe, chỉ chờ cơ hội gặp Lưu Đức Trụ.
7 tên sát thủ mặc áo mưa màu đen, bọn chúng từ từ bước xuống.
Rất nhanh 7 người tạo thành một tấm lưới, ai nấy đều đặt tay phía dưới hông.
Nước mưa xối lên người bọn chúng, còn bọn chúng giẫm lên những bãi nước đọng phía dưới.
Khoảng cách đôi bên chỉ còn 100 mét.
Lưu Đức Trụ có thể cảm giác được nguy hiểm phía trước mặt.
Anh ta lập tức dừng lại.
Lưu Hữu Tài ngăn ở trước mặt con: "Con trai, đây là người muốn giết con sao? Con cứ chạy đi, cha và mẹ sẽ không trách con đâu."
"Cha." Toàn thân Lưu Đức Trụ đã bị nước mưa lạnh lẽo tưới ướt đẫm.
Bờ môi anh ta run rẩy nói: "Trong túi con có một máy truyền tin, giống như điện thoại.
Cha có thể gửi một tin nhắn, hỏi xem có thể hay không..."
Lưu Đức Trụ còn chưa nói hết, Lưu Hữu Tài đã móc ra máy truyền tin nói: "Con trai, có một tin nhắn gửi đến."
"Tin nhắn nói cái gì?" Lưu Đức Trụ lo lắng hỏi.
"Trên đó viết, đừng sợ, cứ chạy về phía trước."
Lưu Đức Trụ bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía.
'Ông chủ đang ở gần đây sao? Hay nói cách khác ngài ấy đã sớm đên đây rồi.'
Nhưng cậu ta không nhìn thấy.
Lúc này, Lưu Đức Trụ quay qua nhìn Lưu Hữu Tài: "Cha, người tin con sao?"
Lưu Hữu Tài nhíu mày: "Con trai.
Bây giờ con đưa mẹ con cho ta, còn mình thì chạy đi."
Lưu Đức Trụ lớn tiếng nói: "Cha, ngài phải tin tưởng con, tiếp tục chạy về phía trước.
Con cảm thấy, hôm nay mình không chết được.
Mẹ cũng sẽ không bị làm sao."
Cậu ta nói xong bèn chạy về phía trước.
Lộ Viễn nhìn thấy cảnh này thì mắng thầm trong lòng.
Sau đó vội vàng nói vào tai nghe: "Kế hoạch B.
Ngay lập tức khởi động kế hoạch B.
Con mẹ nó, tay bắn tỉa kia đâu.
Không cần quan tâm đến người siêu phàm kia nữa, bắn chết đám người phía trước cho tôi...!Chờ đã, đừng vội nổ súng."
Anh ta nhìn thấy 7 tên mặc áo mưa màu đen bịt kín toàn bộ mọi hướng của Lưu Đức Trụ.
Trong màn mưa phía sau bọn họ, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai sát thủ mặc áo mưa màu đen nữa.
Bọn họ xuất hiện phía sau đám người một cách kỳ lạ, giống như đã đứng sẵn ở đó từ trước rồi vậy.
Nhưng hai tên sát thủ này không phải đến vì Lưu Đức Trụ, mà vọt tới đám sát thủ ở phía trước mặt.
Hai người di chuyển vừa nhanh vừa vội, khiến những vũng nước bị giẫm phải văng tung toé ra phía đằng sau.
Còn chưa chờ nước đọng lại, bước chân đã rời đi.
Trong màn mưa xối xả, Khánh Trần lấy một lá bài poker từ trong chiếc áo mưa màu đen ra.
Mặt trắng lá bài hiện ra, một con át bích giống như phi đao xuyên qua màn mưa bay đi.
Lá bài poker bay vào không trung, cắt những giọt nước mưa thành hai nửa.
Trong màn mưa dày đặc, lá bài tạo thành một đường thẳng, chuẩn xác găm vào khe sườn tên sát thủ, đâm vào tận trong tim.
Tên sát thủ bị lá bài poker đâm trúng bèn ngã úp mặt về phía trước, không tỉnh dậy được nữa.
Lộ Viễn giật mình.
Anh ta đã từng nhìn thấy lá bài poker cắt đứt lon nước ngọt, nhưng chưa từng nhìn thấy lá bài nào kinh khủng như vừa rồi.
Một người khác, rút súng ra bóp cò liên tục.
Nhưng viên đạn ấy liên tiếp xuyên qua những chiếc áo mưa màu đen, 3 tên sát thủ gục xuống.
7 tên sát thủ, giờ chỉ còn lại 3 người.
Hai người kia phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
Mỗi một động tác đều ăn khớp với nhau, ra tay nhanh gọn.
Cho đến lúc này, đám sát thủ phía trước mới nhận ra phía sau mình có người đánh lén.
Bọ ngựa bắt ve.
Chim sẻ đứng sau.
3 tên sát thủ thấy đồng bọn của mình bị giết chết, ngay lập tức quay đầu lại.
Những giọt nước mưa đọng lại trên chiếc mũ, tạo thành một vòng tròn nước.
Nhưng vào lúc này, Khánh Trần và người bị khống chế là Hứa Nhất Thành đã tới trước mặt bọn họ.
Đám người này giống như đi vào nhà ma, bỗng nhiên quay đầu lại gặp một khuôn mặt quỷ.
Lần đánh lén này quá mức đột ngột, khiến những tên sát thủ ấy không kịp nổ súng.
"Bắn." Ba tên sát thủ cùng nhau hét lên.
Hai bên đối mặt nhau, phong ba bão táp ập đến.
Khánh Trần nhẹ nhàng lách mình qua một bên, đến vị trí điểm mù trong tầm bắn của hai tên sát thủ.
Lập tức tay tên sát thủ đang cầm súng bị nắm lấy.
Tên sát thủ vô cùng ngạc nhiên, người đến sức mạnh cực lớn, người kia chỉ cầm vào tay cầm súng của mình, mà bàn tay truyền đến cảm giác như bị bóp nát.
Người siêu phàm là gì? Là người đã thoát khỏi sức mạnh con người, khi đó bọn họ có được sức mạnh và tốc độ vượt xa con người có thể đạt được.
Khánh Trần rút một lá bài poker nữa từ trong áo mưa ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bài.
Theo đà lao tới của hắn, lá bài poker như con dao sắc nhẹ nhàng lướt qua cổ, cứa đứt động mạch cổ tên sát thủ.
Giống như lá bài đã hết đà hết lực đi tiếp, hay giống như lá bài cứa một về quá sâu, đến mức lá bài không lướt đi tiếp nữa mà giống như gim vào trong cổ đổi phương.
Nhưng vẻ mặt thiếu niên vẫn chưa thay đổi gì.
Hô hấp của hắn vẫn ổn định vô cùng.
Hắn xoay eo, trùng gối xuống tạo thành những động tác liền mạch.
Hắn lặng yên nhìn nước đọng lại trên mặt đất tạo thành những cánh hoa, sau đó truyền lực đến cánh tay, khiến lá bài cong lại.
Máu tuôn ra nhiều hơn cả mưa lớn, thuận theo độ cong của lá bài mà vẩy ra mặt đất.
Ở một vị trí cách đó không xa, một tên sát thủ đã nổ súng, Khánh Trần vội vàng dùng thi thể vừa chết tạo thành lá chắn, lao nhanh về phía trước.
Thi thể bị tên sát thủ kia bắn cho loang lổ.
Nhưng do bọn chúng lắp ống giảm thanh nên viên đạn không đủ vận tốc để xuyên qua cơ thể.
Khoảng cách giữa đôi bên chớp mắt đã không còn.
Khánh Trần rút khẩu súng từ bên hông thi thể lên, lấy thi thể làm lá chắn, lấy mưa làm màn, liên tục bóp cò không ngừng.
Còn bên kia, Hứa Nhất Thành nhìn thấy tên phía trước của mình bị Khánh Trần làm mất tập trung.
Trong chớp mắt, gã vứt khẩu súng của mình đi, rút con dao bên đùi ra.
Gã ta nhìn như tượng gỗ kỳ lạ đung đưa, thoắt cái đã xuất hiện phía sau tên sát thủ.
Tên sát thủ để lộ khuôn mặt dữ tợn, đột nhiên quay người lại, một tay của gã cũng cầm con dao.
Tay kia đi sau mà lại đến trước, lập tức bắt được cổ tay Hứa Nhất Thành.
Nhưng một giây sau, tên sát thủ nhận ra điều kỳ lạ.
Cánh tay Hứa Nhất Thành không giống như của con người, mình rõ ràng nắm được cổ tay đối phương, nhưng khuỷa tay người này có sự khác thường.
Khớp nối của con người thay đổi trong giới hạn.
Nhưng khớp nối của Hứa Nhất Thành thay đổi không có điểm dừng.
Thừa cơ hội đối thủ đang ngạc nhiên lẫn sợ hãi, gã kéo con dao xuống đâm thẳng vào vị trí lá lách đối phương.
Trên bầu trời, tia chớp tiếp tục xuất hiện.
Lộ Viễn nhìn cách thức giết người quen thuộc kia: Vẫn là cách đâm xuyên lá lách của Khánh Trần.
Anh ta nhớ đến lời nói của Tiểu Ưng: Kẻ giết người có lẽ cùng phe với mình, giết tên sát thủ cướp áo mưa.
Có điều, Lộ Viễn nghĩ thầm, người đâm xuyên qua lá lách kia là Khánh Trần.
Người còn lại là ai?
Anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Côn Luân dự đoán, sẽ có người siêu phàm xuất hiện đêm nay để giết Lưu Đức Trụ.
Cho nên bọn họ đã bố trí một tay súng bắn tỉa.
Chỉ cần người siêu phàm kia chưa đạt cấp B, tên lính bắn tỉa chỉ cần bắn chuẩn một viên là kết thúc.
Thực tế, người siêu phàm không phải vô địch.
Ngay cả cấp S cũng không phải vô địch.
Nếu Khánh Trần và người kia không xuất hiện.
Bọn họ nhất định phải sử dụng tay súng bắn tỉa kia, để đảm bảo tính mạng cho Lưu Đức Trụ.
Nhưng người siêu phàm của đối phương còn chưa xuất hiện, tay súng bắn tỉa vẫn ẩn nấp là tốt nhất.
Lộ Viễn cũng không mong muốn, những sát thủ kia biết được hết lá bài tẩy của Côn Luân.
Hiện tại, tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát.
Người siêu phàm của kẻ địch còn chưa xuất hiện, Côn Luân cũng giữ được bí mật của mình.
Thời điểm ánh chớp kết thúc, mặt đất cũng khôi phục trạng thái lờ mờ tối.
Nước mưa và nước đọng dưới đất tạo thành âm thanh không ngừng nghỉ.
Mà Khánh Trần và 'Hứa Nhất Thành' vẫn đứng im trong mưa, xung quanh bọn họ có 7 cỗ thi thể.
Hai người đứng trong mưa nhìn Lưu Đức Trụ.
"Ông chủ sai chúng tôi đến phá vây giúp cậu.
Đi nhanh lên, quãng đường còn lại chúng tôi sẽ bảo vệ cậu." Một giọng nói xa lạ từ bên trong áo mưa phát ra.
Một giọng nói xa lạ khác nói: "Hôm nay, bầu trời này có sụp xuống cũng phải đưa mẹ cậu đến bệnh viện.
Ông chủ nói, ai cũng không ngăn được."
Lưu Đức Trụ đứng ngây người trong mưa, vẻ mặt vô cùng xúc động.
Chẳng biết tại sao, cảm xúc trong lòng cậu ta không ngừng có thứ gì đó kích thích, run rẩy, như muốn trào ra.
Giống như dung nham dưới đáy biển nhanh chóng dâng trào.
Thật ra, mối quan hệ giữa Lưu Đức Trụ và Khánh Trần chỉ là hợp tác, chẳng ai phải phụ thuộc vào ai.
Đây không phải là chế độ phong kiến, sớm bỏ khái niệm chúa công, quần thần.
Cho nên, Lưu Đức Trụ cũng có suy nghĩ của riêng mình, tuy rằng đó là tính toán nhỏ nhặt, thậm chí còn muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng bị ép buộc này.
Nhưng giây phút này, Lưu Đức Trụ có cảm giác.
Mình đi theo một người như ông chủ cũng rất tốt.
"Cám ơn." Lưu Đức Trụ không biết nước trên mặt mình là nước mắt hay nước mưa.
Cậu ta cõng theo mẹ, cùng Lưu Hữu Tài chạy ra bên ngoài.
Khi cậu ta chạy qua hai người, thì thấy đầu hai người đều đang cúi xuống.
Chiếc mũ áo mưa rũ xuống, không sao nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng vào giờ phút này, không biết giọng nói từ nơi nào truyền đến: "Ai nói bọn mày có thể đi rồi?"
Sau một tích tắc, những vũng nước đọng từ phía cổng ầm ầm lao tới.
Trong chớp mắt, một bức tường nước như sóng biển lao tới Lưu Đức Trụ.
Trên mặt đất bỗng nhiên khô ráo.
Người siêu phàm nấp trong bóng tối kia không ngừng điều khiển nước tăng cường cho cơn sóng lớn đang ập tới kia.
Khánh Trần yên lặng đứng nhìn, thì ra người siêu phàm ra tay.
Trong đời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Đức Trụ nhìn con sóng kia lòng bỗng có cảm giác tuyệt vọng.
Trong chớp mắt, phía sâu đáy mắt cậu ta nhìn thấy một vệt lửa màu đỏ, không ngừng trào ra, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Giống như một gông cùm xiềng xích nào đó vừa được mở ra, nhưng thế giới này lại không cho phép loại xiềng xích này được phép thoát ra.
Thế là, ánh lửa trong mắt Lưu Đức Trụ lại biến mất.
Ngay thời điểm, cậu ta nghĩ cái chết đã đến gần, trên bầu trời vang lên một giọng nói: "Tôi nói, bọn họ có thể đi."
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ gặp một bóng người từ trên cao hạ xuống.
Giống như tia chớp từ trời cao tập hợp hết tất cả dòng điện đánh xuống.
Ầm một tiếng vang lên, Ương Ương từ trên trời lao xuống, tạo thành động tác giẫm lên đầu sóng, biến nó thành mặt hồ phẳng lặng.
Cô gái đi nhầm hướng bắc kia cuối cùng cũng nhận ra mình đã lầm đường.
Cô cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng có thể đến được khu vực chiến trường.
Cô còn chưa nói thêm lời nào, bỗng nhiên lao về hướng đông, chạy như điên.
Trong chớp mắt, trong phạm vi mấy chục mét quanh Ương Ương, nước mưa cũng đột nhiên dừng lại.
Nhưng giọt nước mưa trong suốt lơ lửng trên không trung, không lên không xuống.
Khánh Trần nhìn bốn phía quanh người, từng giọt mưa giống như được người ta ấn nút dừng lại.
Trường lực.
Một trường lực cực mạnh.
Hắn chỉ thấy Ương Ương đấm một đấm vào trong màn mưa, từng giọt nước mưa đang dừng lại xung quanh cô không hiểu có một lực hút nào đấy tạo thành hai sợi dây.
Trong chớp mắt.
Vị trí cô vừa đấm vào có một người bị đánh văng ra khỏi màn mưa.
Người siêu phàm kia, dựa vào năng lực của mình, lén lút trốn trong màn mưa, không một ai có thể phát hiện ra gã.
Nhưng Ương Ương không giống.
Tất cả mọi thứ ở trong trường lực không thế giấu được.
Dù cho cô có nhắm mắt lại, cũng biết người kia đang ở đâu, và chỗ nào không có người.
Bụp một tiếng, người siêu phàm kia bị đánh trúng giữa không trung.
Thời điểm người siêu phàm kia suýt ngã xuống, đã vặn eo ổn định lại thân hình.
Nhưng người kia bỗng có cảm giác tốc độ rơi xuống của mình bị chậm lại, giống như một viên bi sắt rơi xuống bỗng nhiên biến thành một cái lông gà rơi xuống.
Không, không phải viên bi sắt biến thành cái lông gà, mà trọng lực bên trong trường lực có sự thay đổi.
"Lên." Ương Ương đấm một đấm hướng về phía bụng người siêu phàm kia.
Bỗng nhiên thân thể người siêu phàm kia giống như con tôm cuộn lại, ngay tập tức bay lên cao mấy chục mét.
Ngay thời điểm tên này bay lên cao và bắt đầu rơi xuống, không hiểu sao thân thể không còn lơ lửng nữa.
Trên không trung, trọng lực lại được khôi phục như bình thường, giống như thích thì biến mất, thích thì xuất hiện, tuỳ ý điều khiển.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy việc này đều vô cùng kinh ngạc.
'Lực cơ bản' mà bọn họ đã được học thì ngay tại đây đã bị người khác làm cho điên đảo.
Người siêu phàm kia rơi một đường thẳng tắp xuống dưới.
Người này muốn sử dụng năng lực của mình, dùng nước mưa bảo vệ bản thân.
Nếu không, rơi từ độ cao này, một cao thủ cấp C cũng sẽ chết.
Thế nhưng, trong quá trình người này rơi xuống.
Gã cảm giác được rõ ràng, đang có người tranh đoạt quyền khống chế nước mưa của mình.
Bình thường, đồ vật mà mình có thể thoải mái sử dụng, hiện tại đã vượt tầm khống chế của mình.
Bịch một tiếng vang lên.
Người siêu phàm kia ngã xuống đất, sau đó ho ra một ngụm máu lớn, đầu lệch qua một bên, không biết sống chết thế nào.
Giờ phút này, Ương Ương mới có thời gian nhìn lại bốn phía: "Hả, người đâu rồi?"
Cô muốn tìm Khánh Trần, nhưng thừa dịp cô và người siêu phàm kia đánh nhau, câu đã dẫn Lưu Đức Trụ rời đi.
Ương Ương đột nhiên tức giận: "Cậu đi rồi, tôi về nhà thế nào đây?"
Lúc này Lộ Viễn đã giải quyết xong đám sát thủ phía sau, bèn chạy tới cạnh Ương Ương hỏi: "Ồ, cô là ai vậy?"
Ương Ương suy nghĩ chút rồi nhìn qua trả lời: "Tôi cũng là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ."
Cô nói xong bèn bay thẳng lên bầu trời, giống hệt cái cách mà cô bỗng nhiên xuất hiện.
Lộ Viễn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, nơi đối phương đã biến mất: "???"
Câu nói này khiến trong lòng Lộ Viễn bỗng dưng trở nên hoang mang.
Anh ta nhìn từ đầu đến cuối cái cách mà cô gái vừa rồi đánh nhau.
Cô ấy đấm tên kia lên không trung, sau đó tha hồ đùa nghịch, mà đối phương không có một chút phản kháng nào.
Hai bên ngay lập tức phân chia cao thấp, một người cao tựa đám mây, còn một người giống như đất bùn.
Theo đánh giá của Lộ Viễn, cô gái này ít ra cũng phải cấp B.
Cấp bậc người siêu phàm này, mà lại là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ? Nói đùa gì vậy?
Chẳng có lẽ bây giờ có mốt tự xưng là thuộc hạ Lưu Đức Trụ sao?
Lộ Viễn biết chắc chắn Lưu Đức Trụ không phải người phía sau màn.
Người kia vẫn còn ở phía sau, một nhân vật kinh khủng nào đó vẫn còn trốn trong bóng tối.
Nhưng trước đêm nay, anh ta chỉ đánh giá Lưu Đức Trụ là con cờ trong một nhóm người, mà nhóm người đó vô cùng ít ỏi.
Nhiều nhất chỉ có Lưu Đức Trụ, Khánh Trần, và người chỉ đạo phía sau.
Cho nên ba người chỉ được coi là một nhóm, còn chưa lên tầm tổ chức được.
Nhưng có một điều, nhóm người này năng lực làm việc khá mạnh, mà làm toàn việc tốt, nên có thể chấp nhận được.
Mà hiện tại, Lộ Viễn cảm thấy, mình nên đánh giá lại kỹ càng nhóm người một lần nữa.
Dù sao, nhóm người ngày không chỉ có Khánh Trần, Lưu Đức Trụ.
Hiện tại còn xuất hiện một người siêu phàm sử dụng bài poker, một cô gái mạnh mẽ vô cùng.
Một nhóm người có tới hai người siêu phàm.
Trong đó có một người đạt đến cấp B.
Huống hồ, còn chưa biết người phía sau kia thế nào.
Ai mà đoán được thực lực người này thế nào? Nhưng chắc chắn phải mạnh hơn thuộc hạ của mình chứ nhỉ?
Nếu như người phía sau màn này cũng là cấp B.
Thì một nhóm người có được hai người siêu phàm cấp B.
Lộ Viễn nghi ngờ nhớ lại Ương Ương.
Cô gái này không phải người phía sau chứ nhỉ? Chắc có lẽ là không phải.
Người sau màn này thông minh, mưu trí.
Muốn tìm cũng không tìm được, mà cô gái vừa rồi có chút ngây ngô, sao có thể là người chỉ đạo được chứ.
"Có phải người sử dụng bài poker kia không?" Lộ Viễn âm thầm suy đoán người chủ trì phía sau, chuyện này có lẽ phải để ông chủ làm mới được.
Trong phút chốc, có thêm hai người siêu phàm hỗ trợ, người bình thường như Khánh Trần bỗng chốc mất đi rất nhiều sự chú ý, trở nên không còn quan trọng mấy trong mắt người khác nữa rồi.
Nhưng nhóm người này, từ đây sẽ có rất nhiều người chú ý.
Thật ra, ngay từ đầu Khánh Trần đã không có ý định ra tay trước mặt nhiều người.
Nhưng hắn ở trong bóng tối ở một nơi gần đó, không hiểu động lực nào thôi thúc khiến hắn cực kỳ muốn bảo vệ đối phương lần này.
Hắn không biết còn có người bắn tỉa.
Dù hắn không ra tay, người Côn Luân cũng sẽ giết những tên sát thủ kia.
Có điều, kết quả đêm nay khá thành công.
Khánh Trần lợi dụng Điều Khiển Rối, thành công di chuyển lực chú ý của mọi người ra khỏi người mình.
Hắn và Hứa Nhất Thành đóng vai hai nhân vật.
Sau khi khống chế được Hứa Nhất Thành, Khánh Trần để Điều Khiển Rối luôn luôn đâm vào vị trí lá lách kẻ địch.
Trừ những lão già ở vùng đất cấm kỵ 002, Lý Thúc Đồng và Đinh Đồng ra, không một ai biết hắn sở hữu vật cấm kỵ ACE-019 Điều Khiển Rối cả.
Trong đêm mưa, không một ai nhìn thấy sợi tơ ở cổ tay của hắn và Hứa Nhất Thành.
Cho nên, mọi người tưởng Hứa Nhất Thành là hắn, mà hắn đóng vai một người siêu phàm khác.
Như vậy, mặc dù 'Khánh Trần' vẫn giết người một cách gọn gàng nhanh chóng, nhưng vẫn giống trước đây là một người bình thường không quan trọng mấy.
Người cần quan tâm lúc này, là người siêu phàm chưa lộ mặt kia.
Không một ai biết người siêu phàm kia là ai, cũng không ai có thể suy đoán người đó và Kỵ Sĩ có mối quan hệ.
Trong trận chiến này, Khánh Trần không sử dụng lá làm vũ khí, vì hắn không muốn người ta nhớ đến Thu Diệp Đao.
Trên đời này, người sử dụng bài poker rất nhiều.
Nhưng người có khả năng biến lá thành đao chỉ có mình Kỵ Sĩ.
Dù sao lá bài poker vẫn tính là cứng, nó hơn rất nhiều chiếc lá vàng rụng vào mùa thu.
Khánh Trần có cảm giác, chân khí Kỵ Sĩ thật sự dùng rất tốt.
Có chân khí truyền vào, lá bài poker có thể cắt cơ thể kẻ thù như cắt đậu.
Có một điều thiếu hụt là chân khí của hắn còn quá ít, mới dùng qua một chút đã không còn.
Nhưng đây không phải chỗ thiếu sót của chân khí, mà thiếu sót của bản thân hắn.
Trận chiến đêm nay, Khánh Trần đạt được một chỗ tốt quan trọng, là hắn tạo thêm một bức tường chắn phía trước mình.
Thế Giới Bên Ngoài ngày càng nguy hiểm, một hai bức tường sao có thể che chắn được.
Phải thật nhiều bức tường, đổ cái này còn có cái khác chắn vào.
Hắn đạt được một điều nữa là khiến Lưu Đức Trụ toàn tâm toàn ý phục vụ mình.
Hiện tại, Khánh Trần và Hứa Nhất Thành đã dẫn Lưu Đức Trụ tới cửa bệnh viện.
Hứa Nhất Thành lên tiếng: "Mau vào đi, chữa thương cho mẹ cậu mới là quan trọng nhất.
Ông chủ bảo tôi nhắn với cậu, chờ vết thương của mẹ cậu đỡ hơn rồi mới bàn tiếp."
"Cám ơn,cám ơn.
Nhờ hai người chuyển lời giùm tôi tới ông chủ.
Mạng Lưu Đức Trụ này là của ngài ấy." Lưu Đức Trụ nói xong bèn cõng mẹ vào trong bệnh viện: "Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi, mau tới cứu mẹ tôi."
Sau khi Lưu Đức Trụ an toàn vào trong bệnh viện, thì có hai thành viên Côn Luân chạy tới.
Hai người mặc áo mưa đen, lại lần nữa hướng màn đêm đi tới.
Lưu Hữu Tài vội vàng nói theo: "Hai vị...!anh hùng.
Các người định đi đâu vậy?"
Hứa Nhất Thành quay đầu lại nói: "Chuyện đêm nay còn chưa kết thúc."
Đúng vậy, còn chưa thể kết thúc được.
Bởi vì, đêm nay muốn giết Lưu Đức Trụ không chỉ có nhóm người này.
Khánh Trần dẫn Hứa Nhất Thành lượn một vòng lớn rồi quay trở lại mặt phía tây của khu dân cư Hưng Long.
Hắn cởi áo mưa của đối phương ra, lấy sợi tơ đang quấn ở cổ tay ra, sau đó dùng lá bài poker lướt nhẹ qua phần cổ đối phương.
Giờ phút này, người bị Điều Khiển Rối khống chế mới chết đi.
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn cầm theo áo mưa đứng dậy, định tìm một chỗ tiêu huỷ nó.
Áo mưa tren người Hứa Nhất Thành không thể giữ lại.
Bởi vì lúc này hắn điều khiển đối phương bắn súng xuyên qua áo mưa, trên đó đã có vết đạn sẽ khiến người ta nhận ra.
Món đồ này phải chạy thật xa tiêu huỷ đi mới được.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra mình vừa nắm được một đầu mối nào đó.
Khánh Trần vội vàng đứng dậy, chảy thẳng về phía bắc, đến một con đường nhỏ nào đó.
...
Trong bóng tối, trên một con đường nhỏ.
Nhóm 6 người đang lẩn trốn chờ đợi điều gì đó.
Trong nhóm người ai cũng mặc áo mưa, và nép sát vào bờ tường.
Lúc này, phía đầu ngõ vang lên tiếng bước chân.
Khuôn mặt đám người bỗng run lên, lập tức đứng thẳng người dậy.
Người vừa mới xuất hiện đi tới phía bên này lên tiếng: "Côn Luân và nhóm sát thủ kia đã bắt đầu đánh nhau, nếu chúng ta muốn lấy được tin tức, phải hành động ngay lúc này.
Có người nhìn xuống điện thoại của mình, gửi đến một tin nhắn: "Đã xác nhận Côn Luân không thể nào phân tâm.
Xin hỏi có nên chấp hành nhiệm vụ?"
Không biết đầu dây bên kia là ai đã gửi lại tin nhắn: "Chấp hành."
Trong ngõ nhỏ, 6 người nối đuôi nhau mà ra, kết hợp với người vừa mới vào, chạy một mạch tới vị trí đã được lập trong kế hoạch.
Cơn mưa to có dấu hiệu tạnh dần, có người trong nhóm nhỏ giọng nói: "Lý thị muốn chúng ta trộm tin tức gì vậy?"
"Không biết, chỉ biết ăn trộm thôi."
"Các người cảm thấy, nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, Lý thị có giữ lời hứa không?"
"Ít ra có thể khiến chúng ta mạnh hơn." Có người trả lời: "Chúng ta mạnh hơn, sẽ giúp bọn họ được nhiều việc hơn ở Thế Giới Bên Ngoài."
"Chúng ta làm như vậy có được hay không? Có thể hại những lữ khách thời gian khác hay không? Tôi nghi ngờ Lý thị muốn ăn trộm tư liệu hộ tịch.
Nếu món đồ này vào tay các tập đoàn, rất nhiều lữ khách thời gian tại Thế Giới Bên Trong sẽ gặp nguy hiểm."
"Nhiều lữ khách thời gian khác đã có chỗ dựa.
Chúng ta chỉ lên thuyền của Lý thị mà thôi.
Cậu cho rằng Lưu Đức Trụ...!loại người này có khả năng sao? Chẳng qua đi vào chỗ tốt ở tại Thế Giới Bên Trong thôi."
Hiện tại, Lý thị còn chưa huấn luyện tẩy não nhóm lữ khách thời gian này, cho nên cũng chưa nói rõ mục đích của mình cho bọn họ.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là mang một thiết bị gắn vào trong một máy tính nào đó trong phòng cảnh sát, ngoài ra không phải làm gì khác.
Trong ba trăm người bị khống chế, không phải tất cả đều nghe lời.
Phần lớn lữ khách thời gian không muốn làm tay sai phản bội lại Thế Giới Bên Ngoài.
Mà bảy người ở đây là chủ động hợp tác.
"Vậy khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, Lý thị có giết người diệt khẩu không?" Có người hỏi.
Một người tỏ ra thiếu kiên nhẫn nói: "Hiện tại, mỗi lần chúng ta xuyên qua, tính mạng đều nằm trong tay Lý thị.
Cậu còn hỏi câu hỏi bọn họ có giết người diệt khẩu hay không à? Dù cho cậu phản kháng lại, có thể giữ được mạng sao?"
"Mạng sống bản thân đã ở trong thay người khác.
Lý thị là dao thớt, chúng ta là thịt cá, chẳng còn con đường nào khác."
Lúc này, đột nhiên có người hỏi: "Các vị ở Thế Giới Bên Trong có thân phận gì? Lý thị sẽ không chỉ nhốt mọi người lại đâu, sau này nhất định sẽ tiến hành huấn luyện.
Đến lúc đó chúng ta cùng một chỗ tiến hành nhiệm vụ, có thể dựa vào nhau mà sống."
Người phía trước lạnh lùng nói: "Không nên nói thân phận của mình tại Thế Giới Bên Trong cho người khác, cũng không cần phải báo cáo thân phận tại Thế Giới Bên Ngoài cho ai cả.
Chỉ có như vậy, khi một người nào đó bị bắt mới không thể khai đồng bọn của mình ra, hiểu không? Hoặc là, cậu hỏi vấn đề vừa rồi, cơ bản muốn hại người sao?"
"Tôi không hỏi nữa được chưa?" Người kia lẩm bẩm nói.
Nhóm 7 người, đi vào đồn công an đường Lệ Xuân.
Bọn họ tập trung ở khu vực tiếp dân.
Nói là khu vực tiếp dân thế thôi, chứ thật ra nơi này có 80 ô cửa dùng để giao tiếp với người dân đến làm việc.
Đồn công an ở bên cạnh chắc chắn có người trực ban, nhưng khu vực hành chính lại không có một ai.
Một người trong nhóm lấy ra một thiết bị màu đen bằng ngón cái, dán vào khoá cửa.
Hơn 10 giây sau, cạch một tiếng, khoá cửa đã bị mở ra.
Một người ở ngoài canh khác, 6 người còn lại tiến vào bên trong.
Một người rất nhanh đã mở máy tính ra, cắm vào một chiếc USB.
Một giây sau, màn hình máy tính bỗng nhiên hiện lên cảnh báo đỏ, thông báo có người 'đột nhập'.
Việc này hoàn toàn khác những gì Lý thị từng nói.
Lý thị nói, chỉ cần đem thiết bị cắm vào máy tính, 1 phút sau lập tức hoàn thành toàn bộ tài liệu.
Dễ dàng mà không có cản trở gì.
Ngay sau đó, màn hình máy tính trở nên tối đen, không có thay đổi nào khác nữa.
Lúc này, người canh gác bên ngoài đang quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên có một thanh niên cắt đầu đinh tiến lại hỏi: "Người anh em, có lửa sao, cho mượn dùng tạm coi?"
Người canh gác ngạc nhiên chút rồi trả lời: "Tôi không hút thuốc lá."
Lúc hai người đang nói chuyện, thanh niên kia đã đi tới trước mặt người này.
Bỗng, người canh gác nhìn thấy trên tay người này có một con dao.
Tên thanh niên bước một bước thật dài, đâm con dao vào ngực gã ta.
Người thanh niên bịt miệng gã lại nói: "Xuỵt, đừng nói chuyện."
Người này nói xong bèn kéo theo người canh gác bước vào bên trong.
Đám lữ khách thời gian ở bên trong ngạc nhiên: "Không phải nói cậu ở ngoài canh gác sao? Vào đây làm cái gì?"
Tên thanh niên buông xác người kia xuống nói: "Thì ra là một đám tạp nham, Lý thị sao không huấn luyện các người kỹ càng một chút? Xem ra muốn thực hiện kế hoạch loại bỏ còn phải mất một khoảng thời gian nữa.
Chứ nhờ vào các người có mà ăn cám."
Tên này nói xong bèn đóng cánh cửa phía sau lại.
Trong bóng tối không ngừng vang lên tiếng kêu rên, tiếng xương gãy, giống như trong địa ngục.
Mấy phút sau, âm thanh trong phòng dần biết mất.
Xuỳ một tiếng, người trẻ tuổi kia đốt một cây diêm đưa lên miệng mình.
Ngọn lửa màu cam tiếp xúc với điếu thuốc trên miệng người này, lập tức xuất hiện làn khói trắng lượn lờ.
Ánh lửa yếu ớt, nhưng ánh sáng vẫn nhìn rõ khuôn mặt có nhiều vết máu, một khuôn mặt nghiêm nghị.
Người này rút một lá thư từ trong ngực ra, viết lên đó: "Cứ điểm số liệu đã được thành lập, còn chưa bỏ hết tài liệu hộ tịch vào trong đó.
Tình hình hiện tại, có một nhóm vớ vẩn làm mở đường đi trước, nhóm người Cửu Châu bắt được mới là thật."
Tên này viết xong, bèn dùng diêm đốt lá thư này.
Thanh niên đầu đinh rít vào một hơi thuốc thật sâu, điếu thuốc lá dần ngắn lại, vang lên tiếng cháy nhè nhẹ.
Tên đó nhả ra một ngụm khói, đang định nói với đám lữ khách thời gian nằm dưới đất chút gì đó.
Nhưng vào lúc này, lời còn chưa nói đã bị nghẹn ở cổ.
Khi bức thư bị đốt còn một điểm sáng cuối cùng.
Thanh niên nhìn thấy Trịnh Viễn Đông đang ngồi ở chiếc ghế đối diện, yên lặng nhìn mình.
"Con mẹ nó."
Thanh niên lợi dụng căn phòng chìm trong bóng tối quay đầu bỏ chạy.
Anh ta không biết Trịnh Viễn Đông ngồi ở đây từ lúc nào, nhưng anh ta biết Trịnh Viễn Đông là ai, cũng biết đối phương xuất hiện ở đây có ý nghĩa thế nào.
Chẳng trách đêm nay đối phương chưa hề xuất hiện, kèm theo đối phương cũng biết đến kế hoạch loại bỏ, nên cố tình chờ ở đây.
Trong bóng tối vang lên giọng nói cầu xin tha thứ và kêu la: "Đại vương tha mạng, tôi đang làm việc mà, chờ chút, đừng đánh nữa, đừng đánh vào mặt.
Sớm biết ngài ở đây, tôi nhất định không tới."
"Anh à, ngài đừng bắt nạt người quá đáng."
"A, con mẹ nó."
Trong phòng lần nữa trở nên yên lặng.
Ở bên ngoài, Khánh Trần nghe được âm thanh trong phòng, lập tức xoay người chạy đi thật xa.
Chuyện đêm nay có quá nhiều điều bất ngờ, hắn cần về nhà suy nghĩ thật rõ ràng chuyện này, cẩn thận xem lại những tình tiết trong đó.
Tại một chỗ không người, Khánh Trần cởi áo mưa ra, nhét ở một cái hộp bên lề đường 'quần áo từ thiện'.
Chờ khi áo mưa này nhìn thấy mặt trời, đã là vài ngày sau.
Mà người tiếp nhận áo mưa này sẽ không biết ý nghĩa của nó là gì.
"Ồ." Khánh Trần ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện có người đang rất nhanh hạ xuống.
Hắn vội vàng lách mình qua một bên.
Cô gái tên Ương Ương kia lựa chọn chỗ rơi xuống chính vào vị trí của mình vừa rồi.
Khánh Trần cẩn thận không nói gì.
Ương Ương nhìn vào chỗ chứa đồ áo quần từ thiện, tò mò hỏi: "Cậu ở chỗ này làm gì? Tôi ở trên trời tìm cậu suốt từ này đến giờ."
"Tôi tặng quần áo cho người vùng núi." Khánh Trần trả lời.
"Có quỷ mới tin lời cậu nói." Ương Ương nói.
"Sao cậu xuất hiện chỗ này?" Khánh Trần nhíu mày.
"Tôi tìm cậu, để cậu dẫn tôi về nhà." Ương Ương thản nhiên nói.
Khánh Trần ngạc nhiên: "Đến cả nhà cậu cũng không tìm được, mà lại tìm được tôi?"
"Bởi vì tôi biết cậu còn chưa đi xa." Ương Ương nói: "Lúc đầu, tôi định bắt xe trở về.
Nhưng trời mưa, xe taxi ít quá."
"Ồ." Khánh Trần nói: "Vậy cậu đi theo tôi."
"À đúng rồi, người bạn kia của cậu đâu? Đã đi rồi sao?" Ương Ương nghi ngờ nói: "Tại sao mình không nhìn thấy người đó?"
Khánh Trần nói: "Có lẽ, người đó đã cởi áo mưa.
Cậu còn chưa nhìn thấy mặt mũi người ta, sao mà tìm thấy được."
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã ra đường lớn.
Mưa lớn đã dừng, trong không khí toả ra hương vị thoải mái mát mẻ, khiến người ta khoan khoái dễ chịu.
Thành phố nhỏ, nên khả năng thoát nước chẳng ra làm sao cả, phần lớn mặt đường đều ngập trong nước.
Ương Ương nói: "À đúng rồi, có một chuyện nói cho cậu.
Người Côn Luân hỏi tôi là ai, lúc ấy tôi chưa nghĩ ra câu trả lời.
Nên trả lời bọn họ là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ."
Khánh Trần không biết phải nói gì.
Qua lần này, sợ rằng Lưu Đức Trụ càng bị người ta chú ý.
Ương Ương hỏi lại: "Bạn đồng hành kia của cậu có năng lực là gì? Cấp bậc thế nào?"
"Mình không biết, bọn mình không được phép liên lạc riêng với nhau." Khánh Trần lắc đầu.
Ương Ương suy nghĩ chút rồi nói: "Tôi luôn có cảm giác, cậu mới chính là người phía sau màn.
Mặc dù tôi không biết, một người tiêm thuốc biến đổi gien sao có thể chi huy được một người siêu phàm."
"Thật xin lỗi, cậu nghĩ sai rồi." Khánh Trần trả lời.
"Hay là tôi gia nhập nhóm của bọn cậu đi, tôi rất biết đánh nhau." Ương Ương tỏ ra thích thú: "Tôi cảm giác, nếu mình gia nhập vào sẽ có rất nhiều thú vị."
"Tôi không quyết định được, phải báo cáo với ông chủ chuyện này mới được." Khánh Trần trả lời.
Ương Ương thở dài: "Được rồi, vậy mai tôi sẽ hỏi cậu lại lần nữa."
Khánh Trần: "...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...