Sau khi Khánh Trần hoàn toàn xác nhận thân phận lữ khách thời gian.
Hắn nhỏ giọng nói với Lý Thúc Đồng: "Sư phụ, lần xuyên việt này xuất hiện hai lữ khách thời gian.
Một người thay thế thiếu gia Lý thị, một người thay thế một người hầu."
"Ồ?" Lý Thúc Đồng nghi ngờ, vì ngay cả lão cũng chỉ nhận ra được một người.
Không ngờ Khánh Trần nói đến hai người.
Điều này không phải do năng lực quan sát của Lý Thúc Đồng không tốt, mà vấn đề này Khánh Trần chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thêm vào đó, Khánh Trần đã nghiên cứu rất kỹ tâm lý nhóm lữ khách thời gian, nếu không như vậy cũng không cần nửa đêm nửa hôm lén lút xem ai ra khỏi lều.
Lý Thúc Đồng nhỏ giọng nói: "Một người khác là ai, để ta nhìn xem một chút."
Khánh Trần nhìn tên con trai đang giả làm người hầu kia, sau đó nói với Lý Thúc Đồng: "Người này diễn xuất cực kỳ tốt, đóng giả vô cùng đạt, tiến vào trạng thái hoà nhập cũng nhanh.
Nhưng sư phụ, ngài nhìn kỹ xem tên này vừa làm việc vừa quan sát người khác, để tên này có thể bắt trước làm theo."
"Ừ." Lý Thúc Đồng nhìn lại, sau đó nhỏ giọng phê bình: "Tên này học thì nhanh đấy, nhưng cho người ta cảm giác là người chưa từng làm qua việc này.
Nhìn qua rồi thực hành, không phải dễ như vậy, nhìn làm việc chẳng đâu vào đâu.
."
"Vâng." Khánh Trần bình luận thêm: "Sư phụ ngài nhìn xem, những người hầu khác nói chuyện với cậu ta, cậu ta trả lời vô cùng ngắn gọn, cũng khá thông minh.
.
."
Hai vị lữ khách thời gian mới còn đang khổ sở suy nghĩ, làm cách nào để tồn tại được đây.
Còn bên này hai thầy trò giống như xem kịch.
Quan trọng là, hai người mới này nào biết có người đang xem mình biểu diễn.
Nếu hai người này biết được, mỗi hành động của mình đang được người khác bình luận, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Lúc này, Lý Y Nặc nói mọi người lên xe, sau đó nói điều gì với người trung niên, giống như giao nhiệm vụ.
Chỉ thấy, người trung niên kia tiến lại vị lữ khách thời gian bị lộ kéo lên xe Lý Y Nặc.
Lý Y Nặc có vẻ không muốn trực tiếp vạch trần thân phận người này.
Mà muốn đơn độc thẩm vấn.
Thợ lái chính đeo cặp kính kỳ lạ kia tiến lại gần chỗ Tần Thành nói chuyện: "Tôi tự giới thiệu một chút.
Tôi là Tiêu Công, thợ lái chính của đội săn thú lần này.
Từ giờ trở đi, chúng tôi trưng dụng hai chiếc xe của các người, bởi vì bọn tôi mới thiệt hại 4 chiếc.
Cho nên muốn đám người hầu ngồi ở phía thùng xe của các người."
Thợ lái chính tên là Tiêu Công nhìn qua rất trẻ, khoảng chừng 20 tuổi, nhưng cách nói chuyện vô cùng trôi chảy.
Tần Thành nói ra khó khăn của mình: "Xin chào ngài, là như vậy, chúng tôi còn có nhiệm vụ đi săn.
.
."
Tiêu Công lắc đầu, cắt lời lão: "Lý thị sẽ đền bù xứng đáng cho ông.
Với lại, tôi biết các người muốn bắt diều hâu nên mới phải xuôi nam.
Nếu như vậy chúng ta cùng đi cũng được, mọi người đều có mục tiêu là vùng đất cấm kỵ 002."
Anh ta vừa nói xong, bèn vẫy tay bảo đám người hầu ngồi phía sau thùng xe, không cho Tần Thành cơ hội từ chối.
Tập đoàn trưng dụng xe của ai, cần gì phải thương lượng.
Nếu không phải gặp được Lý Y Nặc, phân biệt rõ phải trái, làm việc thẳng thắn mà gặp phải một người khác đến, có khi còn không nhận được tiền đền bù.
Khánh Trần thở dài.
Nếu đám kia biết được, bên trong đội thợ săn kia có ai, chắc hẳn muốn tránh càng xa càng tốt.
Lần này mọi người bị ép đi cùng nhau, sư phụ đành phải chịu đựng vất vả rồi.
Có một chuyện thú vị, đó là vị người hầu vừa mới xuyên qua kia, ở cùng một thùng xe với bọn họ.
.
.
.
Đội săn thú bắt đầu lên đường, chiếc xe chắn ngang đường nhỏ cuối cùng cũng tránh ra.
Đội xe gia tộc Thần Đại từ từ theo sau, không hề có ý định vượt qua.
Hiện tại, trên thùng xe có 8 người ngồi, bao gồm Tần Dĩ Dĩ, Khánh Trần, Lý Thúc Đồng và 5 người hầu.
Tần Đồng đã ngồi lại trong xe, tạo cho em gái mình không gian thoải mái.
.
.
Chiếc xe không ngừng xóc nảy, Khánh Trần thờ ơ hỏi đám người hầu: "Lúc trước chúng ta đã gặp nhau, khi ấy đội xe không hề có vết cắt cũng như hư hại.
Với cả làm sao thiếu mất 4 xe rồi?"
Một người hầu trung tuổi bình tĩnh trả lời: "Chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì.
Hình như trên hoang dã có một đội ngũ vô cùng huênh hoang.
Khi đó chúng tôi còn chưa hiểu gì, hai bên đã lao vào nhau chiến đấu."
"Đám người hoang dã huênh hoang?" Tần Dĩ Dĩ cảm thấy kỳ lạ: "Có ý gì đây?"
Tần Dĩ Dĩ rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, thân hình cân xứng, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Trừ việc cô ở bên ngoài trời nhiều nên làn da có phần hơi đen, còn lại không có khuyết điểm nào.
Ai cũng thích được nói chuyện nhiều với cô gái như vậy.
Có một người hầu nữa lên tiếng giải thích: "Không biết đội ngũ kia nghĩ gì, hay họ bị điên rồi.
Bọn chúng không chỉ phá huỷ một máy bay không người lái của Tiêu Công, mà còn khắc dòng chữ khiêu khích lên thân cây nữa chứ."
Tần Dĩ Dĩ tò mò: "Khắc dòng chữ gì?"
"Có gan đến phía bắc bắt bọn tao đi?" Người hầu kia tươi cười hớn hở: "Người bình thường thấy đội săn thú đều vắt chân lên cổ mà chạy, ai ngờ lại có đội ngũ trong hoang dã mạnh mẽ như vậy?"
Trong chớp mắt ấy, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng cúi đầu xuống nhìn sàn của thùng xe.
Một người hầu khác nói thêm: "Ngay từ đầu mọi người đã biết đám người hoang dã kia đã mai phục, có chuẩn bị kỹ lưỡng để tấn công.
Lúc ấy, Tiêu Công cũng tỏ ra lo lắng.
Kết quả chúng tôi đánh cho bọn họ tè cả ra quần.
Nếu như không phải có mấy người trong nhóm làm việc hấp tấp, có lẽ chúng tôi đã giành thắng lợi hoàn toàn."
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng có thể tưởng tượng được hoàn cảnh khi đó: Đám người hoang dã không ngờ gặp phải chiến đấu, mà phía đối diện là đội săn thú đang vô cùng tức giận.
.
.
Có khả năng, đám người hoang dã kia vẫn chưa nghĩ được, mình đã làm gì khiến đám con cháu tập đoàn kia giận dữ đến vậy.
.
.
"Sau đó thì sao?" Tần Dĩ Dĩ tiếp tục hỏi.
"À, bọn tôi đánh cho chúng chạy toán loạn.
Sau đó tiểu thư Y Nặc không cho đuổi theo, cô nói có chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh chơi đùa cùng đám người hoang dã."
Lúc này Khánh Trần nói: "Không biết mọi người xưng hô thế nào? Tôi giới thiệu một chút, tôi là Quảng Tiểu Thổ."
Lý Thúc Đồng nói: "Tôi là Mộc Hựu Đồng."
Hai thầy trò nhà này bắt đầu chơi trò chơi chém gió.
Địa vị người hầu trong tập đoàn vô cùng thấp, nhưng trong mắt người bình thường lại cực kỳ cao.
Giống như việc đánh chó phải ngó mặt chủ, đám người hầu trước mặt người thường hay ra vẻ tự cao tự đại.
Bởi vậy, họ rất tình nguyện trò chuyện với những cô gái xinh đẹp như Tần Dĩ Dĩ.
Nhưng nếu người hỏi là Khánh Trần, bọn họ lại tỏ ra hững hờ.
Người hầu phía đối diện giới thiệu: "Cao Thuận."
"Tống Tề Lương."
"Hoàng Thượng."
"Lữ Phát."
"Chu Huyên."
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng nhớ kỹ cái tên cuối cùng, Chu Huyên.
Đây chính là một lữ khách thời gian mới tới.
Tần Dĩ Dĩ tò mò: "Trong đội săn thú của các người.
Người quyết định là tiểu thư Y Nặc phải không?"
"Đương nhiên rồi, cô ấy chính là con gái đầu đời thứ 3 Lý thị, tất nhiên phải do cô ấy quyết định." Một người hầu giải thích.
"Ồ, tôi nhìn thấy mội người con trai gầy gò hay đi cùng ngài ấy, người đó là ai vậy?" Tần Dĩ Dĩ hỏi.
"Chuyện này.
.
." Hoàng Thượng có vẻ do dự chút: "Thật ra đấy là trai bao của tiểu thư Y Nặc, là một người đang được tiểu thư Y Nặc rất thích."
Một người hầu tên Cao Thuận trừng mắt nhìn tên kia: "Biết cái gì nên nói cái gì không nên nói không? Nếu không khi trở về sẽ bị vả miệng đấy?"
Khánh Trần không nói gì.
Có điều hắn phát hiện ra, khi đám người hầu nói ra địa vị của Lý Y Nặc, và nói cô ta thích bao nuôi con trai.
Người lữ khách thời gian tên Chu Huyên kia, trong nháy mắt bỗng lộ ra một tia vui vẻ kỳ lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...