Ác Mộng Của Đêm


"Ông chủ, ông chủ, alo ông chủ."
Hơn nửa đêm, Khánh Trần bị tiếng rung của thiết bị truyền tin đánh thức.
Hắn lấy máy từ dưới gối ra xem, có tin nhắn từ Lưu Đức Trụ truyền tới.
Khánh Trần bực bội, không biết chuyện gì mà nửa đêm rồi mà thằng kia còn phá đám mình?
Hắn trả lời: "Có chuyện gì."
Lưu Đức Trụ gửi tới một tin nhắn: "Tôi đã làm theo sự sai bảo của ngài.

Sắp xếp lại đám lữ khách thời gian tại nhà tù số 18.

Hơn nữa, người bạn lớp bên của tôi là Ngưu Tuấn Dật, đã hoàn toàn tin tưởng địa vị của tôi trong tù."
Khánh Trần trả lời lại: "Ừ."
Lưu Đức Trụ tiếp tục nhắn lại: "Hồ Tiểu Ngưu vừa mới liên hệ với tôi, nói rằng để tỏ lòng biết ơn ngài ra tay tiêu diệt nội gián, đồng ý thanh toán cho ngài hai cây vàng, còn hứa sẽ không bao giờ tiết lộ nội dung giao dịch cho người khác biết.

Ông chủ, tôi thề lần này không dám tham ô một chút nào.

Ông chủ cần phải tin tưởng sự trung thành của tôi, tôi tuyệt đối không dám nói láo."
Khánh Trần suy nghĩ, không ngờ Hồ Tiểu Ngưu coi Lý Đông Trạch ra tay là một lần giao dịch.
Thật sự kỳ lạ, người này giống như muốn đưa tiền cho mình, không đưa cũng có sao đâu.
Còn một câu đối phương nói 'tuyệt đối không nói nội dung giao dịch cho người khác' thật sự có một ý nghĩa khác.

Kiểu như: Ngài cứ yên tâm cùng tôi giao dịch.
Khánh Trần suy nghĩ, Hồ Tiểu Ngưu đáng tin hơn Lưu Đức Trụ rất nhiều.

Chờ cậu ta đến thành phố số 18, tìm cơ hội tiếp xúc thử xem sao.
Nếu xác định cậu ta không vấn đề gì, có thể mình sẽ dùng cậu ta thay cho Lưu Đức Trụ, kiếm về một người đại diện tốt hơn.
Không giống loại người như Lưu Đức Trụ, đứng ở giữa ăn chặn tiền.
Lúc này, Lưu Đức Trụ lại nhắn tới một tin: "Ông chủ, xin lỗi ngài vì nửa đêm rồi còn gửi tin.


Nhưng ở chỗ tôi xảy ra chút chuyện nhỏ.

.

."
"Chuyện gì?"
"Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, phát hiện cạnh gối có một phong thư.

.

.

Ông chủ, trên phong thư ấy còn có một con tem hình ác ma, tôi nhìn thôi đã thấy sợ rồi."
Khánh Trần đã hiểu, chuyện này giải thích tại sao tên này nửa đêm còn dám quấy rầy mình, thì ra là bị tem ác quỷ doạ.
Vật cấm kỵ ACE-017, tem ác quỷ.
Vật này từng xuất hiện tại chỗ Vương Vân.

Khánh Trần nghi ngờ, người gửi thư chính là người từng gọi điện thoại cho tên thủ lĩnh nhóm bắt cóc.
Xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, người này kết nối Vương Vân và đám bắt cóc lại, lập kế hoạch trên núi Lão Quân.
Chính là người chủ mưu đứng sau màn.
Một người không thèm coi pháp luật và tính mạng con người ra gì.
Khánh Trần hỏi: "Nội dung bức thứ là gì?"
Lưu Đức Trụ trả lời: "Chỉ có một câu: Chúng ta chơi một trò chơi, ai tìm được đối phương trước, thì người thua trở thành nô lệ, hì hì."
Khánh Trần nhíu mày, nội dung bức thư chẳng có gì.

Nhưng hai từ 'hì hì' khiến lông tơ hắn dựng đứng cả lên.
Người bình thường chẳng bao giờ dùng loại từ ngữ này.

Tên này thật sự giống một người không bình thường.
Cảm giác này.

.

.

thật sự giống một người dùng móng tay cào nát bảng đen.
Bức thư này không phải viết cho Lưu Đức Trụ.

Bởi vì muốn sử dụng tem ác quỷ, điều kiện cần là phải biết địa điểm gửi thư.

Mà bức thư đã đến tay Lưu Đức Trụ, vậy rõ ràng người đó đã biết chỗ ở của cậu ta.
Bị loại người này tìm kiếm, thật sự quá nguy hiểm.
Giờ phút này, Khánh Trần cảm nhận được sự cẩn thận của mình không hề quá đáng.

Sự ẩn nấp của hắn tại Thế Giới Bên Trong hay che giấu thân phận tại Thế Giới Bên ngoài đều đáng giá.
Lưu Đức Trụ hỏi: "Ông chủ, hiện tại phải làm sao?"
Khánh Trần trả lời: "Chờ tên đó tìm tới cửa rồi giết chết."


.

.
"Cởi giày ra."
Sáng sớm, bên trong căn phòng của một nhà dân, Giang Tuyết ngồi chiếc ghế trúc đối diện Khánh Trần, nhẹ nhàng nói.
Cô đang búi lại mái tóc, trên tay còn cầm theo một lọ thuốc bôi.
"Cô Giang Tuyết, chân cháu đã gần khỏi rồi." Khánh Trần cười nói: "Vết thương đã gần khỏi."
"Không được, cô phải tự mình kiểm tra lại." Giang Tuyết lộ vẻ nghiêm túc: "Thằng nhóc này, cháu đối xử với bản thân mình quá ác độc, cô không kiểm tra lại không yên tâm.

Nghe cô nói, cởi giày ra nào, cô mang từ Thế Giới Bên Trong về loại thuốc bôi rất tốt."
Sau khi xảy ra chuyện trên núi Lão Quân, Giang Tuyết nhanh chóng thuê lại toàn bộ căn nhà này.

Ông chủ và bà chủ đến nhà bà con ở tạm, bởi vậy cả căn nhà này chỉ có mình bọn họ.
Lúc này, Lý Đồng Vân đã buộc xong mái tóc đuôi ngựa, đang ngồi xổm trên đất nói: "Anh Khánh Trần, anh nghe lời mẹ của em đi.

Mẹ em cố tình mang thuốc từ Thế Giới Bên Trong về đây, mẹ em nói thuốc này vô cùng quý giá."
Khánh Trần không còn cách nào bèn cởi giày và tất của mình ra.
Giang Tuyết ngạc nhiên: "Thật sự tốt hơn rất nhiều, tại Thế Giới Bên Trong cháu cũng bôi thuốc sao?"
"Vâng." Khánh Trần trả lời.
Thời điểm hắn và Lý Thúc Đồng đi trên đường núi, vết thương bị rách khá nhiều.
Nhưng sau đó mọi người ngồi trên xe bán tải, vết thương dần dần bình phục, đến giờ đã gần khỏi hẳn.
Giang Tuyết cảm giác có chút nuối tiếc: "Chẳng lẽ thuốc mới mua lại để không?"
"Không hề lãng phí." Khánh Trần cười nói: "Chẳng may tại Thế Giới Bên Ngoài chúng ta lại bị thương thì có thể sử dụng luôn.

Dù sao, tình hình hiện tại ngày càng nguy hiểm, chuẩn bị thuốc ở Thế Giới Bên Ngoài là việc nên làm."
"Nếu vết thương của cháu đã ổn, vậy chiều nay chúng ta trở lại thành phố chứ?" Giang Tuyết nhìn Khánh Trần: "Để cô gọi một chiếc taxi, đi như vậy không cần phải đứng chờ xe bus."
"Không được rồi." Khánh Trần lắc đầu: "Cô Giang Tuyết có thể chờ thêm ở đây mấy ngày được không? Hay cô dẫn Tiểu Vân về trước.

Cháu còn một vài chuyện cần xử lý ở đây, nên phải ở lại thêm mấy ngày nữa."
Với một lữ khách thời gian, khái niệm thời gian có vẻ loạn xì ngầu hết cả lên.
Rõ ràng mọi người tiến vào Thế Giới Bên Trong được 7 ngày, vậy mà Thế Giới Bên Ngoài vẫn chỉ là ngày 3 tháng10.
Vài ngày nữa mới phải đến trường.
Giang Tuyết nghi ngờ: "Cháu còn có việc tại núi Lão Quân? Vậy cô và Tiểu Vân sẽ ở lại.


Mọi người đã tới cùng nhau vậy phải cùng nhau ra về.

Cô không thể để cháu ở lại một mình được."
Lý Đồng Vân đứng cạnh vui vẻ ra mặt.

Buổi sáng, mẹ còn nói, hôm nay trở về sẽ dẫn cô bé đến trung tâm luyện thi, tranh thủ mấy ngày nghỉ tập trung cho việc học.
Hiện tại, cô bé không cần phải đến nơi đó nữa rồi.
Cô bé nhìn Khánh Trần, tỏ ra vô cùng sùng bái hắn.
Khánh Trần nhìn Giang Tuyết suy nghĩ chút rồi nói: "Thế thì may quá, có một vài việc cần nhờ cô giúp cháu một chút."
Hắn đi đến một cửa hàng bán đồ dùng cắm trại mua mấy cuộn dây thừng.

Sau đó, dùng 2 tiếng đồng hồ tìm kiếm một ngọn núi thẳng đứng cao hơn 10 mét.
Giang Tuyết vẫn chưa hiểu gì, hỏi: "Tiểu Trần, cháu định làm gì vậy?"
"Cháu trèo lên trên." Khánh Trần ngẩng đầu quan sát vách núi.

Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, tại Thế Giới Bên Trong mình không còn thời gian để tiến hành luyện tập nữa rồi.
Lý Thúc Đồng, sư phụ của hắn chưa hề lo lắng chút nào.

Lão luôn có cảm giác, nếu đưa cậu học trò của mình tới lằn ranh giữa sự sống và cái chết, lúc đó kỳ tích sẽ xuất hiện.
Sư phụ của mình có vẻ như suy nghĩ hơi xa.
Nhưng Khánh Trần không muốn ngài ấy thất vọng.

Dù cho hắn sở hữu khả năng về ký ức, có thể không ngừng phân tích, ghi nhớ hoàn toàn động tác Lý Thúc Đồng đã dạy cho hắn.

Nhưng nếu không cho hắn luyện tập, hắn nhất định không làm được.
Tuy nhiên may mắn là, hắn có gấp đôi thời gian so với người bình thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui