Ác Mộng Của Đêm


"Yên tâm, một khi có nguy hiểm tôi và đệ tử của mình đều sẽ ra tay giúp đỡ." Lý Thúc Đồng cam kết với Tần Thành.
Tần Đồng nghe được những lời này, chỉ yên lặng đánh giá Khánh Trần.

Cậu bé này cao cao gầy gầy, mặc dù ánh mắt kiên nghị nhưng làn da rất trắng, không hề giống với một tên đã từng giết người.
Loại thiếu niên này, trông giống mấy sinh viên đại học tại thành phố số 18 hơn.
Còn Khánh Trần lại ngạc nhiên về câu trả lời của Lý Thúc Đồng.

Hắn còn tưởng sư phụ của mình sẽ không dính đến những chuyện đâu đâu chứ.
Lý Thúc Đồng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, bèn nhỏ giọng nói: "Trước đó ta còn chưa ra tay, bởi vì sợ làm bọn họ sợ.

Còn hiện tại, bọn chúng có biết ta là ai đâu, ra tay chút cũng chằng có việc gì.

Dù sao người ra tay là Mộc tiên sinh, liên quan gì đến Lý Thúc Đồng cơ chứ?"
Giờ phút này, Khánh Trần đã dần hiểu tính cách của sư phụ mình là như thế nào.
Đồng thời cũng hiểu, tại sao Lâm Tiểu Tiếu từng nói, mọi người dường như đã quên ông chủ là người tuỳ hứng thế nào.
Lúc này, Tần Thành vô cùng vui vẻ, quan hệ đôi bên đã được kéo lại khá gần.

Nếu như trong đội ngũ đi săn có thêm một cao thủ cấp C đi cùng, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Khánh Trần qua một bên hỗ trợ dựng lều.

Tần Dĩ Dĩ nhìn hắn nói: "Anh không cần phải qua đây làm gì, con trai tại hoang dã chỉ việc đi săn và giết người, không phải làm việc nhà."
Khánh Trần dựa lưng vào thân cây, bình tĩnh nói: "Lần này các người định bắt một con chim cắt Thanh Sơn sao?"
"Loại vật kia sao mà nhà em bắt được." Tần Dĩ Dĩ nói: "Nhà em chỉ muốn bắt loại diều hâu thôi, nhỏ hơn chim cắt Thanh Sơn rất nhiều.


Những năm gần đây, còn chưa xuất hiện thợ săn dám bắt chim cắt Thanh Sơn đâu.

Loài đó chỉ có thể ở 'nơi đó', bên ngoài không nhìn thấy được."
Tần Dĩ Dĩ nhìn Khánh Trần rồi nói: "Chút nữa em sẽ giúp anh bôi thuốc.

Anh yên tâm đi, em làm việc này rồi.

Trước kia, khi cha em bị thương, đều do em và mẹ giúp bôi thuốc.

Cha còn nói em cẩn thận, mắt cũng tốt hơn mẹ, xử lý vết thương rất sạch sẽ."
"Không cần." Khánh Trần lắc đầu.
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ đã dựng xong lều vải, chuẩn bị quay về chỗ đống lửa.

Trước khi đi, cô bé lại gần thì thầm với Khánh Trần: "Em thấy anh toàn ngủ ở bên ngoài.

Một hai ngày còn chịu đựng được, một tuần thì không chịu nổi đâu, mặt đất ở đây quá lạnh.

Sau này anh cứ dùng lều của em đi, em sẽ qua ngủ với chị, hai chị em gái chật chút cũng không sao."
"À, cái này cũng không cần.

Tôi ngủ bên ngoài không việc gì." Khánh Trần vội vàng từ chối.
"Tuỳ anh thôi.

Anh không ngủ, bên trong lều cũng chẳng có ai." Tần Dĩ Dĩ nói xong bèn quay đi.
Cô gái hoang dã vốn thẳng thắn là vậy.

Giống như việc cô cho Khánh Trần quả táo, cũng là trực tiếp nhét vào tay, không có cậu bé một cơ hội từ chối.
Sinh hoạt trên vùng đất này, trong tư tưởng mỗi người, việc mình muốn làm hãy làm hôm nay, không biết trước ngày mai thế nào.

Không cần phải do dự, một khi do dự, sau một lần thì săn trở về có khi không còn được gặp mặt nhau nữa.
Chị Tần Dĩ Dĩ cũng là vậy, trước kia khi chị ấy thích một người con trai, là con trưởng trong một đội thợ săn.

Chỉ là, sau một lần đi săn trở về, không còn được nhìn thấy người này nữa.
Nghe người ta nói, anh ta lạc trong vùng đất cấm kỵ, không bao giờ ra nữa.
Khánh Trần còn định nói điều gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng phát ra tại khoảng trống trong rừng, loé một cái rồi biến mất.
Thiếu niên không làm ra hành động nào, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu xem lại.
Ban đêm, Tần Dĩ Dĩ đã nhanh chóng vào trong lều vải của chị, bên trong còn có tiếng cười đùa vui vẻ, cũng chẳng biết hai chị em bàn tán điều gì.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần không có ý định vào lều của Tần Dĩ Dĩ nghỉ ngơi, bèn hỏi: "Sao vậy? Có chỗ ngủ tốt vậy sao còn không vào?"
Khánh Trần lắc đầu: "Không muốn mắc nợ người khác."
"Ngu dốt." Lý Thúc Đồng lắc đầu nói: "Con đừng để thầy đánh ngất rồi mang vào đấy.

Ra bên ngoài đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, vào đi."
Khánh Trần há hốc mồm nhìn vị sư phụ trước mặt, cả nửa ngày cũng không nói nổi lời nào.
Hắn không hề nghi ngờ lời nói đánh ngất rồi vác vào của sư phụ.

"Sư phụ, vừa rồi tại khu vực lều trại, con vô tình nhìn thấy ánh sáng trong rừng, con nghi ngờ có người dùng ống nhòm quan sát chúng ta." Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Con cảm giác có điều quái lạ."
Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói: "Đi vào trong lều đợi đi.

Hôm nay, sư phụ sẽ dạy con bài học đầu tiên trên hoang dã."

.

.
Khánh Trần vào trong lều vải của Tần Dĩ Dĩ, bỗng nhiên nhìn thấy hai thanh sô cô la trong này.

Hắn biết đây là vật bổ sung năng lượng của thợ săn khi ra ngoài, không ngờ Tần Dĩ Dĩ trộm đưa cho mình.
Hắn nằm trên đệm không ngủ, chỉ cầm thanh sô cô la lên ăn.

Sô cô la ở Thế Giới Bên Trong không khác gì tại Thế Giới Bên Ngoài.
Khánh Trần biết đêm nay sẽ có chuyện xảy ra, nhưng hắn không ngủ không phải vì sợ.
Có Lý Thúc Đồng bên cạnh, dù bản thân hắn hiện tại ở vùng đất cấm kỵ cũng không sợ.
Hắn chỉ muốn biết, đêm nay sẽ xảy ra chuyện thế nào?
Đếm ngược: 70: 00: 00
2 giờ sáng.
Trong rừng cây mờ tối, tiếng lá cây kêu xào xạc, hình như có thứ gì được gió tác động vào.
Trên bầu trời, vầng trăng lưỡi liềm nhạt màu, không khí trong suốt, giống như ánh mắt con người có thể nhìn đến tận cung trăng.
Ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua những kẽ hở của những chiếc lá cây, đến tận mặt đất.
Tại một vị trí ánh sáng không chiếu tới, có một người nhẹ nhàng lên nòng súng.
Bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen, giống như một thành phố lững lờ trôi trên đấy.
Đống lửa bỗng nhiên bị một lực lượng nào đó ép xuống, toàn bộ khu vực cắm trại tối đi.

Giống như bị người quên lãng, chìm sâu trong bóng tối.
"Đừng nhúc nhích, để anh đi xem." Tần Thành nói với vợ mình.
Trong mơ hồ, Tần Thành nghe được tiếng động gì đó.

Lão cầm lấy súng ngắn dưới gối, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.

Nhưng đầu lão vừa mới ghé ra bên ngoài, đã có người dùng dao đặt ngang ở cổ.
Tần Thành quay lại, rõ ràng nhìn thấy Trương Đồng Đản cười tủm tỉm nhìn mình: "Xuỵt, đừng nói chuyện.

Bọn tôi chỉ có hứng thú với thông gia nhà các người, thử xem người thành phố có thứ gì đáng giá không? Trước đó đi vội quá, trên người lão ấy là máy móc hữu cơ sao? Hay hợp kim Nano?"
Tần Thành lắc đầu: "Tôi không biết.

Trương Đồng Đản, chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, ông đừng phá hư quy tắc.

Nếu như ông làm sai, tôi sẽ báo cho ông chủ ông biết đấy."
"Đừng lấy ông chủ ra ép tôi, bây giờ ngài ấy cách rất xa chúng ta." Trương Đồng Đản cười cười, những nếp nhăn trên mặt gã thay đổi kỳ dị khi bị gió tạt vào: "Có thể dễ dàng tặng người khác Lôi Thần, máy móc thay thế trên người sẽ rất đáng tiền.

Đừng nói chuyện, chúng ta giết hai người đó xong sẽ đi ngay.

Cùng đừng tiếc nuối, cô bé thứ hai nhà chú mày xinh như thế, lo gì trên hoang dã không tìm được người yêu.

Nếu thực sự không tìm được, gả cho ta làm thiếp cũng tốt."
Tần Thành tức giận đến nỗi trán đã xuất hiện gân xanh.

Lão bỗng nhiên quay đầu lại, hét lớn: "Có địch tập kích."
Trương Đồng Đản nhìn thấy Tần Thành xoay người lại đã cảm giác có điều không ổn.

Cánh tay gã định dùng lực cắt yết hầu Tần Thành, nhưng sao mà gã biết được bên trong cổ có hai miếng hợp kim ghép lại, dao kiếm bình thường căn bản không cách nào xuyên qua.
"Nhanh chóng hành động, ưu tiên giết người trong thành phố trước." Trương Đồng Đản hô to..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui