Từ nhà tù số 18 đi ra, Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần đi qua con đường hầm thật dài, đi qua cả khu vực giám thị cho đến tận núi.
Khánh Trần có hỏi: "Vì sao trong nhà tù lại có một đường hầm dài như vậy?"
Lý Thúc Đồng giải thích cho Khánh Trần rằng: Nhà tù số 18 là do Lý thị xây dựng.
Trước đó tập đoàn Lý thị xây nhà tù này đã để lại cho gia tộc mình một con đường sống, phòng ngừa trường hợp con cháu mình trở thành tù nhân, có thể phải chết già ở trong đó.
Khi đó tập đoàn còn chưa tạo được ảnh hưởng lớn như bây giờ với Liên Bang, bọn họ sợ có một ngày nào đó trở thành vật hiến tế.
Sau đó, tất cả công nhân phụ trách đào con đường hầm này, trước khi đến thành phố số 10 thi công một công trình khác, đều chết vì một vụ tai nạn lở đất.
Đường hầm này, cũng chỉ còn một số người trong Lý thị biết.
Về sau, Lý thị dần dần lớn mạnh, công trình mà Lý thị luôn gìn giữ chẳng biết lúc nào bị quên lãng, bọn họ quên cả con đường sống mà cha ông mình làm ra.
Bởi vì Lý thị đã trở thành con quái vật hiên ngang trên đỉnh Liên Bang, nên đã quên cả con đường sống cấp thấp này.
Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần ra ngoài, sau đó để Khánh Trần giữ nguyên hình dáng đeo ba lô.
Dù cho cậu bé vẫn còn vết thương dưới lòng bàn chân, nhưng hai người đều dùng tốc độ nhanh nhất đi đường.
"Tại các khớp xương có còn xuất hiện âm thanh đôm đốp kia nữa không?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Không có." Khánh Trần lắc đầu: "Sau buổi hôm đó thì không thấy xuất hiện nữa."
Giống như tất cả tiền bối Kỹ Sĩ, từ lúc hắn rời khỏi núi Lão Quân, gien ẩn này cũng chưa từng xuất hiện.
Lý Thúc Đồng cười nói: "Không sao, lần này chắc chắn sẽ thu hoạch được thứ khác."
"Đúng rồi sư phụ." Khánh Trần hỏi: "Đồ ăn chúng ta mang theo mới hai ngày đã dùng hết, tiếp theo chúng ta ăn cái gì?"
Lý Thúc Đồng nhìn về phía cậu bé: "Sao mà ta biết được, chuyện này phải do đệ tử suy nghĩ chứ?"
Khánh Trần: ".
.
."
.
.
Cô bé Tần Dĩ Dĩ từ rất sớm đã xếp xong lều vải của mình, đặt chúng ở trên xe.
Cô đứng ở một nơi cách khoảng 10 mét quan sát cậu bé kia, bỗng nhìn thấy cậu bé ấy lại tiếp tục nấu cơm cho người trung niên kia.
"Anh, người hầu sẽ thật sự không có cơ hội tự do sao?" Tần Dĩ Dĩ hỏi Tần Đồng.
"Cơ bản là không có người nào giành lại được sự to do trước hợp đồng." Tần Đồng nói thêm: "Người hầu là người có cơ hội gần gũi nhất với tầng lớp phía trên, cho nên bọn họ biết rất nhiều bí mật.
Vậy nên, các công ty sẽ không đồng ý bọn họ rời đi dù có tàn tật, mà bị như vậy rất có thể phải chết."
Tần Dĩ Dĩ thở dài, sao một người tốt như vậy lại có thể trở thành người hầu được cơ chứ?
Cũng không biết gia đình như thế nào mới đem con mình bán cho các công ty.
Mặc dù cuộc sống gia đình Tần Dĩ Dĩ khá khó khăn, con cái cũng nhiều, nhưng Tần Thành chưa bao giờ có ý định bán con cái.
Tần Dĩ Dĩ nghĩ đến chuyện đêm qua, người thiếu niên ấy tự bôi thuốc cho bản thân mình mà sắc mặt không hề thay đổi.
Cô cảm nhận được, cậu bé ấy nhất định phải trải qua rất nhiều đau khổ nên khi đau đớn như vậy vẫn có thể giữ được nét mặt bình tĩnh.
Đúng lúc này, phía bắc khu rừng bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ, kèm theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Nhịp điệu ca khúc dồn dập một cách kỳ lạ.
Âm thanh từ rất xa cũng khiến người nghe hoảng sợ.
Đội xe từ phía bắc còn chưa xuất hiện, Tần Thành đã nhìn thấy trên bầu trời có hơn 10 chiếc máy bay không người lái bay ngang qua đỉnh đầu.
"Là loại máy bay không người lái -011 của Trần thị tuần tra biên giới, mang vũ khí vào! Nhanh lên, khẩn trương đưa người nhà mình nấp vào vị trí máy bay không người lái không nhìn thấy." Tần Thành lớn tiếng nói.
Thế nhưng mọi chuyện đã chậm.
Đám máy bay không người lái đã bao vây khu vực cắm trại.
Hơn 10 chiếc máy may không người lại được trang bị vũ khí, nhanh chóng xử lý 4 chiếc flycam mà Tần Thành vừa thả ra buổi tối.
Tần Dĩ Dĩ cảm thấy sót ruột, những chiếc flycam ấy được dùng con vật mà họ săn được để đổi lấy.
Nếu như được sự trợ giúp của đồ vật ấy, ban đêm mọi người sẽ được ngủ ngon hơn.
Tần Thành hít một hơi thật sâu rồi nói: "Giơ tay lên, đừng có ý định phản kháng.
Là hai đội săn thú của Lý thị và Trần thị, chúng ta chạy không thoát đâu."
Trong khu vực cắm trại không ai dám động đậy.
Hơn 10 chiếc máy bay không người lại -011 bao vây tất cả mọi người, giống như lính tiên phong cho đoàn xe phía sau.
Mà đám người Tần Thành như thịt nằm trên thớt, giơ hai tay lên mặc kệ họ muốn làm gì thì làm.
Rất nhanh, đoàn xe từ phía bắc đã tới như một tia chớp.
Đội xe sở hữu những chiếc lốp to lớn cuốn theo bụi đất mịt mù phía sau.
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng kéo cao áo jacket lên, rồi yên lặng quan sát.
Khánh Trần ngạc nhiên nhìn sư phụ của mình: ".
.
."
Đội xe được tạo thành từ hơn 30 chiếc xe, trong đó có 29 chiếc việt dã có trục bánh xe cực lớn, còn 7 chiếc còn lại là bán tải được dùng làm xe vận chuyển hàng hoá, to lớn khổng lồ.
Ống xả của xe việt dã không phải phía đuôi xe mà được đặt hai bên thân xe.
Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc phát ra từ bên trong, người điều khiển xe không ngừng đạp vào chân ga, khiến cho hai bên ống xả phun ra từng đợt ánh lửa.
Khánh Trần cảm thấy mới lạ.
Giang Tuyết từng nói qua cho hắn, bởi vì trong hoang dã không có nhiều 'Lưu Vân Tháp', cho nên các xe dùng để di chuyển ở đây đều dùng dầu ma dút.
Hiện tại, Khánh Trần đã hiểu, động cơ dầu ma dút mà Giang Tuyết nhắc đến.
.
.
so với động cơ dầu ma dút mình đã từng học có sự khác biệt.
Trên chiếc xe dẫn đầu, có một người mang theo một hệ thống máy móc bịt mắt, ngồi tại vị trí lái phụ.
Hơn 10 chiếc máy bay không người lái được điều khiển bởi người này.
Theo lẽ thường, người này bên trong đội xe được gọi là 'Lái chính', phụ trách công việc tuần tra cảnh giới, bảo vệ an toàn cho đội khi cắm trại, có thể nói là một phó tổng quản trong đoàn.
Trên một chiếc xe phía sau, một người trẻ tuổi bước xuống tiến đến khu vực cắm trại.
Chẳng qua, khi tên này nhìn thấy hai chiếc xe bán tải của Tần Thành, trong đầu thầm nghĩ đen đủi.
Trong xe có người lên tiếng hỏi: "Tình hình ra sao?"
Người trẻ tuổi lớn tiếng trả lời: "Con mẹ nó, đây là biển số thợ săn hoang dã của thành phố số 18, công dân hợp pháp, không giết được.
Trên hai chiếc xe bán tải của Tần Thành có ký tự đầu sói, còn có một chuỗi ký tự, chứng minh thân phận thợ săn hoang dã hợp pháp.
Trong đội xe bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Chắc không sao chứ? Tao nhìn trên biên bản ghi lại không có tên bọn chúng, chắc số liệu còn chưa chuyển tới hậu phương.
Cứ giết đi, xem như chúng ta tế cờ cho buổi săn thú."
Nhưng vào lúc này.
Trong xe vang lên giọng một cô gái: "Các người nói là đi săn chính là bắt nạt loại dân chúng thấp cổ bé họng này sao? Thật sự tầm thường."
Giọng nói vừa vang lên, kèm theo chiếc cửa sổ xe có người kéo xuống.
Lộ ra một cô gái vóc người cao lớn đang ngồi ở vị trí lái một chiếc xe việt dã.
Người trẻ tuối đang đứng dưới huýt sáo một cái, rồi cười ha hả nói: "Y Nặc nói đúng, đi thôi."
"Chờ cái đã." Cô gái to lớn Y Nặc nói thêm: "Vô duyên vô cơ phá huỷ flycam của của người ta, đưa tiền bồi thường cái đã."
"Được rồi."
Người trẻ tuổi móc ra hai chồng tiền ném xuống đất, sau đó tất cả mọi người lên xe rời đi.
Đội xe khổng lồ lại lần nữa lên đường, chỉ để lại khung cảnh hoang sơ tại nơi cắm trại.
Khiến tất cả mọi người đứng ở đó đều tỏ vẻ bối rối.
Trong khu vực cắm trại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tần Đồng như mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, rồi có một cô bé ngồi xuống bên cạnh dựa vào ngực ông ấy.
Cô bé còn không ngừng khóc thút thít.
Dân thường gặp được những nhân vật lớn đều bất lực như vậy.
Tần Dĩ Dĩ quay đầu lại, phát hiện ra người trung niên và cậu bé vẫn đứng thẳng phía sau thân cây.
Vị trí này vừa vặn thoát khỏi tầm mắt của đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...