Trong căn phòng giam yên tĩnh, Lưu Đức Trụ đang nằm co quắp trong một góc.
Phòng tối kinh khủng thế nào, chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu được, đây là cách tra tấn bằng nội tâm.
Cánh cửa bằng hợp kim từ từ kéo lên, Lưu Đức Trụ ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thì ra là người đeo mặt nạ thần bí kia xuất hiện.
"Tôi biết, cậu sẽ có giở vài trò vặt." Khánh Trần bình tĩnh nói: "Nhưng lòng tham sẽ hại bản thân mình.
Lần cảnh cáo này để cậu hiểu việc phản bội lừa dối tôi sẽ phải nhận được gì, lần tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.
Tôi đưa cho cậu, cậu có thể không cần.
Nhưng thứ mà tôi không cho, cậu cũng đừng suy nghĩ ăn trộm."
Lưu Đức Trụ đã dần khôi phục sự tỉnh táo: "Ông chủ, chỉ cần ngài không giết tôi, mọi thứ tôi đều chấp nhận."
Trước đó, Lưu Đức Trụ còn nghĩ rằng hôm nay mình hẳn phải chết.
Nhưng mà trừng phạt không chỉ kết thúc đơn giản như vậy, ít ra Khánh Trần suy nghĩ không thể nhẹ nhàng thế được.
Hắn biết rõ, mình đối mặt với thế giới khắc nghiệt thế nào? Cho nên hắn phải cho Lưu Đức Trụ ý thức được nó phải như thế.
Khánh Trần bình tĩnh nói: "Trong mắt tôi, nhìn rất rõ sự việc từ đầu đến cuối.
Nếu như không phải cậu bỏ qua việc đọc tin, hai người Côn Luân kia sẽ không chết.
Cho nên phạt như vậy còn chưa đủ."
Hắn nói xong, bèn ra hiệu cho Diệp Vãn giữ chặt Lưu Đức Trụ đặt lên ghế, sau đó Khánh Trần dùng khăn mặt trùm lên mặt tên này.
Cuối cùng, hắn lấy một chậu nước lạnh, từ từ đổ lên.
Lưu Đức Trụ dùng hết sức giãy dụa, nhưng mặc kệ sức của cậu ta có thế nào cũng không làm được gì.
Mãi đến khi sức tên này dần dần yếu đi không còn giãy dụa nữa.
Khánh Trần mới nhấc khăn mặt ra, tha cho tên này khỏi bị sặc nước mà chết.
"Ông chủ, tôi biết sai rồi." Lưu Đức Trụ khóc lóc: "Tôi thật sự biết sai rồi."
Khánh Trần vẫn yên tĩnh không lộ ra chút thay đổi nào.
Không cho Lưu Đức Trụ thời gian thở dốc, Diệp Vãn lại lần nữa đè cậu ta xuống, tiếp tục tra tấn bằng nước.
Khánh Trần đổ từng chút một chút một lên khăn mặt, cho đến khi Lưu Đức Trụ không không chế được bản thân bài tiết bừa bãi, mới đình chỉ việc tra tấn này lại.
Lần này, Lưu Đức Trụ thật sự sợ rồi, cậu ta sặc nước một thời gian thật dài, mới vừa thở vừa khóc lóc: "Ông chủ, khi trở về nhà tôi đã thật sự hối hận.
Mỗi lần nhớ đến hai vị anh hùng Côn Luân kia, tôi đều tự trách bản thân mình hèn yếu, tôi thật sự biết sai rồi."
Khánh Trần qua chiếc mặt nạ mèo lạnh lùng nhìn đối phương.
Đây là lần thứ nhất hắn tra tấn người khác.
Đối với những người bình thường, cảm giác tự mình tra tấn là một loại dày vò.
Nhưng hắn phải học, học cách biến tâm lý của mình thành vô tình, biến mình trở thành một con dã thú chân chính.
"Hiện tại, tôi cần cậu làm một việc." Khánh Trần nói: "Trong nhà tù số 18 này vừa đến mấy người lữ khách thời gian mới, tôi cần cậu diễn một vở kịch."
Lưu Đức Trụ sợ hãi: "Ông chủ, ngài cần tôi làm gì."
"Làm cho bọn chúng tin tưởng, cậu ở nơi này đạt được một vị trí cực cao." Khánh Trần trả lời.
Lưu Đức Trụ tủi thân nói: "Ông chủ, tôi thật sự không biết diễn."
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói với Lâm Tiểu Tiếu: "Anh giúp em kiếm một cái tai nghe để tên này mang theo.
Em sẽ phía sau chỉ huy cậu ta."
.
.
Đếm ngược: 157: 00: 00.
10 giờ buổi sáng, có một phần năm số phòng trong nhà tù được mở ra.
Hơn 600 tên tù nhân được lựa chọn ngẫu nhiên.
Bọn chúng bước tới ăn cơm nước xong xuôi.
Khi đám người này trở về phòng của mình, lại tiếp tục có hơn 600 tù nhân khác được chọn ngẫu nhiên ra ăn cơm.
Đây là quy tắc Khánh Trần vừa mới sửa đổi lại.
Khi đó, Lâm Tiểu Tiếu hỏi vì sao hắn lại làm như vậy.
Khánh Trần trả lời: "Có lẽ, lần này sư phụ dẫn em ra ngoài thời gian không phải ngắn.
Mà đám tình báo của mấy tập đoàn trong này khá nhiều, nếu như em biến mất khẳng định sẽ có người để ý tới.
Để từng nhóm tù nhân một ra ngoài ăn cơm, bọn chúng sẽ không biết được, ai là người biến mất."
Cứ như vậy, những thế lực bên ngoài sẽ không cách nào phân biệt được thân phận của hắn là gì.
Bọn họ không thể giam giữ đám tù nhân mãi mà không cho họ ăn cơm được.
Nên đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Giờ phút ấy.
Lý Thúc Đồng ngồi tại bàn ăn của mình nhìn những khuông nhạc cổ điển.
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nhau.
Nội dung trò chuyện quay quanh chủ đề: Lão già Lộc Đảo kia lại vụng trộm kéo dài tuổi thọ rồi.
Còn vị ở Lý thị kia không có ý định kéo dài tuổi thọ, khả năng thời gian không còn nhiều.
Trên cái bàn đó, chỉ lòi ra một người trông chẳng hợp chút nào là: Lưu Đức Trụ.
Chỉ có điều con hàng này ngồi đối diện Lý Thúc Đồng, hết nhìn đông lại nhìn tây, vô cùng tò mò.
Cậu ta thật sự xuyên đến nhà tù số 18, nhưng mà thật sự bản thân chưa bao giờ được quan sát nơi này kỹ một chút.
.
.
Đám tù nhân xếp hàng lấy cơm, bọn chúng đều nhìn thấy một người xa lạ ngồi đối diện Lý Thúc Đồng, ai nấy cũng cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao, không phải ai cũng có tư cách ngồi đối diện Lý Thúc Đồng.
Có một tên tù nhân, trí nhớ rất tốt, tên này thì thầm nói: "Con hàng này chúng ta đã gặp rồi.
Là cái thằng ngốc trước kia đến gặp ông chủ Lý đòi nhận nhiệm vụ, còn bảo là người nhà với Lâm Tiểu Tiếu đấy."
"Ồ, vậy mà là người nhà thật à.
." Có tù nhân xúc động nói.
"Chờ cái đã." Tên tù nhận kia chợt nhớ ra: "Trước đó chúng ta đoán, vì ai mà chúng ta phải nhịn ăn và đêm đến phải chịu điều đáng sợ kia."
"Đúng rồi, người khống chế chúng ta chắc chắn là Diệp Vãn, còn người Diệp Vãn dạy nhất định là tên kia."
Lưu Đức Trụ ngơ ngác nhìn đám người vụng trộm chỉ trỏ về phia mình, cậu ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
.
.
Cậu ta chỉ mơ hồ đoán được, người ông chủ thần bí kia của mình, khả năng lại để mình gánh chịu một số chuyện rồi.
Đột nhiên, Lý Thúc Đồng ngẩng đàu nhìn về phía cậu ta hỏi: "Đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
Lưu Đức Trụ thụ sủng nhược kinh: "Rất vừa miệng."
Lâm Tiểu Tiếu ở bên cạnh nói thêm: "Ngày mai, anh nói phòng bếp chuẩn bị thêm cho chú ít thịt, muốn ăn cái gì cứ việc gọi."
Trong đám tù nhân xếp hàng tiếp theo, từ không có thái độ gì với Lưu Đức Trụ, dần nhiệt tình hẳn lên.
Còn Khánh Trần không biết ở nơi nào.
Một lát sau, trong đám tù nhân có một người vui vẻ hô lớn: "Lưu Đức Trụ!"
Lưu Đức Trụ ngơ ngác quay đầu qua, thì thấy được người lớp phó học tập lớp bên cạnh là Ngu Tuấn Dật.
Bọn họ đã cùng nhau đến núi Lão Quân!
Cùng lúc đó, cùng Ngu Tuấn Dật còn có bốn người khác, cũng đi theo tới.
Giây phút đó, Lưu Đức Trụ đã hiểu, đây chính là đám lữ khách thời gian mới mà ông chủ thần bí của mình đã nói qua.
Nhiệm vụ của mình, chính là để 5 người này biết tại Thế Giới Bên Trong, địa vị của mình không bình thường!
"Ồ, mày cũng xuyên qua rồi à?" Lưu Đức Trụ điều chỉnh lại dáng ngồi, khuôn mặt bình thản nhẹ nhàng nói: "Ngồi xuống đi."
Ngu Tuấn Dật nhìn Diệp Vãn, Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu ra vè lo lắng: "Có thể ngồi sao?"
Lưu Đức Trụ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Tiếu: "Ngồi xuống.
.
.
anh ngồi lùi qua bên chút, cho bạn em ngồi."
Lâm Tiểu Tiểu ngạc nhiên, suýt chút nữa bị câu nói này làm cho thổ huyết.
Diệp Vãn ngồi đối diện anh ta, bình thường đều tỏ ra nghiêm túc, cũng bị câu nói này làm cho cười thành tiếng.
Nhưng không đợi Diệp Vãn cười thoả mãn, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên nói với anh ta: "À.
.
.
anh cũng ngồi lùi qua chút, cảm ơn."
Diệp Vãn: ".
.
."
Lâm Tiểu Tiếu: ".
.
."
Lúc này, trong lòng Lưu Đức Trụ suýt chút nữa nhìn không được mà bật khóc.
Cậu ta chỉ nghe theo những lời chỉ thị của ông chủ thần bí kia: Đây là những lời truyền đến trong tai nghe.
.
.
Không liên quan gì đến mình.
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu nhìn nhau.
Hai người nghi ngờ, đây là việc do Khánh Trần làm ra, dựa vào việc lần này khiến họ khó chịu.
Có điều, hai người vẫn lựa chọn đứng dậy, ngoài mặt Lâm Tiểu Tiếu tười cười, nhưng bên trong lại không: "Các người cứ từ từ trò chuyện."
Lý Thúc Đồng đứng dậy đến khu đọc sách, trước khi đi còn nói với Lưu Đức Trụ: "Đây là bạn bè của cậu, cũng là người của mình.
Các người cứ từ từ nói chuyện."
Ngu Tuấn Dật thấy vậy, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc, quả nhiên Lưu Đức Trụ không hề nói dối.
Cậu ta lại gần Lưu Đức Trụ nói: "Anh Lưu, không nghĩ tới lời anh nói từ trước đến nay đều là sự thật."
"Ừ." Lưu Đức Trụ cẩn thận nói.
Một vị lữ khách thời gian trung tuổi hỏi: "Người vừa mới đi kia có phải là Lý Thúc Đồng không?"
Lưu Đức Trụ gật đầu: "Chính là ngài ấy."
"Ôi, thật tuyệt vời.
Chúng ta vậy mà gặp được Lý Thúc Đồng." Có người sợ hãi kêu lên.
Lưu Đức Trụ luôn thể hiện dáng vẻ bí hiểm.
Chỉ có điều, trong lòng cậu ta không ngừng nổi sóng.
Vị ông chủ mang mặt nạ mèo kia, địa vị đến trình độ nào, mới có thể khiến ba người này tình nguyện diễn kịch?
Ở một góc độ nào đó, cậu ta còn sợ hãi hơn so với đám người Ngu Tuấn Dật.
Lưu Đức Trụ lấy lại tinh thần, động viên Ngu Tuấn Dật: "Chuyện này.
.
.
Sau khi trở về không cần phải nói ra điều này, khiêm tốn chút.
Có điều, mày yên tâm, có tao ở trong nhà tù này, không ai dám làm gì mày đâu."
Ngu Tuấn Dật vui vẻ: "Vậy tao có cơ hội trở thành người siêu phàm hay không?"
Lưu Đức Trụ bình tĩnh trả lời: "Chuyện này cũng không khó lắm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...