Vật cấm kỵ có một điều rất thần kỳ, quy tắc đối xử của nó với mọi người là như nhau, không cần biết chủ nhân có là loại người nào, tính tình ra sao, mặc kệ người đó theo con đường chính nghĩa hay ác độc.
Chỉ cần thoả mãn yêu cầu của nó, nó sẽ biến thành vật cho chủ nhân sử dụng.
Muốn đi đến bất kỳ nơi nào, hãy ngồi lên đoàn tàu hơi nước.
Muốn gửi thư tới bất kỳ đâu, hãy dùng tem ác quỷ.
Bọn chúng tạo thành một thế giới với quy tắc phụ thuộc riêng biệt, cũng có thể là niềm vui, cũng có thể là tại hoạ.
Loại vật này, chỉ cần nắm giữ một cái đã khiến bản thân mình có được ưu thế rất lớn.
"Sư phụ." Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Trong quá trình chiến đấu, con vẫn luôn sử dụng thuật hô hấp, chưa lúc nào ngừng nghỉ."
Lý Thúc Đồng quay qua Khánh Trần: "Chưa hề gián đoạn?"
Phải biết rằng, hô hấp là bản năng của con người, là hành động con người không bao giờ quên.
Hô hấp bình thường sẽ vận hành theo bản năng, còn thuật hô hấp sẽ có tần suất riêng, không hề giống với tần suất hô hấp bình thường.
Điều này khiến Lý Thúc Đồng cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì lão cũng đã từng luyện qua, phải mất thời gian một năm, lão mới có thể khống chế cơ thể không hô hấp theo tần suất bình thường, dần dần đạt đến mục đích duy trì thuật hô hấp theo ý mình.
Làm được điều này, người kế thừa Kỵ Sị mới có thể đi qua cánh cửa sinh tử thứ nhất.
Bởi vì khi bước đến thời điểm tấn cấp, thuật hô hấp phải liền mạch, không thể ngừng lại.
Bởi vì chỉ cần dừng lại, mọi công sức đều sẽ vứt đi.
Khánh Trần tiếp tục nói: "Tại thời điểm chiến đấu kết thúc, con cảm nhận được tâm trí bản thân bình tĩnh kỳ lạ, giống như đặt mình vào giữa một cái hồ tĩnh lặng.
Con nghĩ, việc này xảy ra là do lượng Endorphin tiết ra quá nhiều."
"Ừ, con đoán không sai." Lý Thúc Đồng gật đầu.
Khánh Trần hỏi: "Nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, con lại cảm nhận được xương cốt và cơ bắp có sự thay đổi, chỉ cẩn vô tình vận động, trong thân thể sẽ vang lên tiếng rốp rốp, đây là sao sư phụ?"
Bỗng nhiên, Lý Thúc Đồng chăm chú quan sát hắn: "Xác định?"
"Chắc chắn." Khánh Trần gật đầu.
Lý Thúc Đồng đứng dậy, đi đi lại lại trong đại sảnh nhà tù, hình như đang tự hỏi điều gì.
Lão nhìn Khánh Trần: "Loại tình huống của con, tổ chức Kỵ Sĩ chưa bao giờ xuất hiện.
Rõ ràng con chỉ vừa mới nắm giữ được thuật hô hấp, mà bên trong đã có khí.
Rõ ràng con còn chưa vượt qua cánh cửa sinh tử, mà Gien ẩn đã có dấu hiệu xuất hiện."
Cánh cửa sinh tử là gì? Đây vẫn luôn là bài kiểm tra đặc biệt.
Không bước qua 8 cánh cửa này là không thể thăng cấp.
Trước kia, cũng đã có Kỵ Sĩ muốn mở ra một lối đi riêng.
Bọn họ cảm thấy nếu sử dụng thuật hô hấp để bước qua cảnh cửa sinh tử, con đường mở gien ẩn này quá gian khổ.
Bọn họ phải vượt qua nguy hiểm, đối mặt với cái chết và sự đau đớn.
Và họ suy nghĩ, phải chăng còn một con đường nào khác để vượt qua bài kiểm tra đó?
Hơn nữa, biển cả đã biến thành khu vực cấm kỵ.
Đám Kỵ Sĩ dần già đi, bọn họ muốn vì đám con cháu mở ra một con đường phát triển mới, hi vọng người sau sẽ không vì những yếu tố bên ngoài, mà vấp phải những tiếc nuối giống bọn họ.
Nhưng tất cả đều thất bại.
Dù cho mọi người dùng cách nào, gien ẩn vẫn chưa hề có dấu hiệu xuất hiện.
Mà Khánh Trần nói tới âm thanh xương cốt đôm đốp.
Đây là dấu hiện gien ẩn xuất hiện.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Chuẩn bị chút, ta mang con đi ra ngoài chơi thêm lần nữa.
Dự định còn phải chờ một thời gian, không ngờ hiện tại có thể đi được rồi."
"Lần này chúng ta đi đâu? Đi tầng dưới cùng thành phố số 18 sao?" Khánh Trần hỏi.
"Không." Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Lần này, nơi chúng ta đi, phần lớn lữ khách thời gian bây giờ đều không thể đi được."
Khánh Trần hiểu được.
Việc gien ẩn của mình có khả năng xuất hiện, cho nên vị sư phụ này mới thay đổi kế hoạch nào đó trước thời hạn.
.
.
Đếm ngược: 160: 40: 00.
Trong nhà tù đã không còn vang lên những tiếng đập cửa ồn ào như bình thường, điều này khiến Khánh Trần còn chưa quen thuộc.
Hai ngày trước, bởi vì liên quan đến việc huấn luyện của hắn, thế là cả đám tù nhân đều phải ngoãn ngoãn ở lại trong phòng giam chờ đợi hai ngày.
Sau đó, bọn họ phải trải qua hai đêm chơi trò 'tìm kiếm lá lách'.
Hiện tại, vẫn còn rơi vào tình trạng sợ hãi.
Cả đám vô cùng ngoan ngoãn, bọn chúng sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khánh Trần nghiêng người qua nói với Lâm Tiểu Tiếu: "À phải rồi, em cũng không phải người lòng dạ yếu mềm, chỉ là em cảm thấy việc này có ảnh hưởng không tốt lắm, dù sao ở đây cũng có tới 3 nghìn người?"
"Thật ra chuyện này cũng chẳng là cái gì.
Dù sao chú mày cũng thuộc dòng độc đinh của một chi, ông chủ làm vậy cũng không quá đáng cho lắm.
Nếu đổi lại là ông chủ Trần, anh chỉ sợ việc không chỉ nhẹ nhàng như vậy." Lâm Tiểu Tiếu nhún vai nói.
Khánh Trần nghi ngờ: "Ông chủ Trần là ai vậy?"
"Là sư huynh của ông chủ, tên là Trần Gia Chương." Diệp Vãn trả lời: "Có điều, ông chủ Trần biến mất khá lâu rồi.
Anh nghe nói, vì ngài ấy không cách nào hoàn thành vượt qua cánh cửa sinh tử thứ 7, nên kiếm một nơi nào đấy để tu hành."
Thật ra, Khánh Trần nghe thấy cái tên Trần Gia Chương này lần đầu.
Hắn cứ nghĩ tổ chức Kỵ Sĩ không còn ai khác nữa.
Hắn nhìn Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn bực tức nói: "Còn cái gì em phải biết mà các anh không nói cho em không?"
"À." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ông chủ còn một vị sư muội tên là Vương Tiểu Cửu, nhưng cô này có vẻ còn ít tuổi.
8 năm trước, ông chủ thay sư phụ nhận cô ấy, hình như cô gái này vừa bước qua cánh cửa sinh tử thứ 5."
"Còn gì nữa không." Sắc mặt Khánh Trần vẫn không thay đổi mà hỏi tiếp.
"Không có không có." Lâm Tiểu Tiếu cười đùa: "Có một số việc bọn anh cũng không nhớ được, nhớ đến đâu sẽ nói cho chú biết tới đó."
"Không đáng tin chút nào." Khánh Trần thở dài.
Lâm Tiểu Tiếu thay đổi chủ đề: "Trong nhà tù, chắc chắn phải khôi phục lại bình thường, tối thiểu chỉ để cho đám người đói vài ngày nữa thôi.
Có điều, cậu đừng đau lòng bọn chúng, Quách Hổ Thiền nói đúng đấy, nơi này có một số ít là do tác động từ bên ngoài, còn phần lớn chết cũng chưa trả hết tội."
"Chết chưa hết tội." Khánh Trần nghi ngờ: "Đến mức độ vậy sao?"
"Không phải." Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu: "Có thể vào đây phần lớn đều là tội nặng.
Chú còn nhớ người có cánh tay máy móc màu đỏ không? Là cái người có kiểu tóc nhìn như ổ gà ấy?"
"Em nhớ." Khánh Trần gật đầu.
Lâm Tiểu Tiếu nói tiếp: "Tên đó ở bên ngoài giết hơn mười người, còn buôn bán mắt của trẻ nhỏ, chết cũng chưa hết tội cũng không quá đáng lắm.
Nhưng Liên Bang hiện tại chưa có tử hình, chỉ có phán quyết giam hơn 100 năm, cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Không còn người giống như Lưu Đức Trụ, thay người khác gánh tội sao?" Khánh Trần hỏi thêm.
"À, loại người này bọn anh sẽ từ từ điều tra.
Ví dụ như Lưu Đức Trụ chẳng hạn, chúng ta sẽ tìm cách chuyển người này tới những nhà tù khác.
Thật ra, Lộ Quang Nghĩa cũng nằm trong tình huống này, nếu tên đó không phải do Khánh thị sắp xếp, cũng đã được chuyển sang một nhà tù khác rồi." Lâm Tiểu Tiếu giải thích: "Trí nhớ của cậu tốt, chắc chắn phát hiện, dù cho nhà tù ngày nào cũng có thêm phạm nhân, nhưng tổng số người lại giảm bớt."
Đúng vậy, ngày đầu Khánh Trần tới nhà tù số 18, có tận 3102 người, hiện tại chỉ còn 3009 người.
Nhưng càng giải thích, Khánh Trần càng giống như rơi vào mê cung.
Bởi vì hắn phát hiện Lâm Tiểu Tiếu cố tình nhấn mạnh cụm từ 'chết chưa hết tội' kia.
Không phải những người này đang được nuôi để thành con rối chứ?
Khi Khánh Trần hỏi lại điều này, Lâm Tiểu Tiếu không trả lời nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...