Bên trong căn phòng tối, Khánh Trần có thể xem phim, cũng có một ý chí kiên cường chống đỡ.
Về phần Lưu Đức Trụ tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Theo Lâm Tiểu Tiếu phán đoán, thằng này trong vòng 48 giờ sẽ suy sụp.
Thật ra, đổi lại một học sinh khác còn học lớp 11, cũng chưa hẳn mạnh hơn Lưu Đức Trụ.
Nhưng, tên này tham tiền lại còn sợ chết.
Nếu như cậu ta không phải là một học sinh cấp ba, có lẽ chết còn chưa hết tội.
Khánh Trần vẫn còn rất tức giận, nếu như thằng này đừng ham chơi, để ý đến máy truyền tin, sẽ không khiến sự việc nghiêm trọng như chuyện vửa xảy ra trên núi Lão Quân.
Trên con đường hành lang mờ tối, Lưu Đức Trụ không ngừng kêu la cầu xin tha thứ, nhưng Khánh Trần dường như không thèm để ý chuyện này.
Giống như Lâm Tiểu Tiếu từng nói, hắn đã vượt qua đường kẻ khó khăn nhất kia: Đã học được cách đối mặt với thế giới khốc liệt bên ngoài thế nào.
Lý Thúc Đồng nói với hắn: "Có đôi khi, bản thân mình rơi vào thời điểm cần quyết định, nên vứt bỏ khái niệm 'tàn nhẫn' hay 'nhân từ' mà thế gian dùng làm tiêu chuẩn ấy đi.
Trên con đường phải đi của cuộc đời này, con chỉ cần biết quyết định của mình chính xác nhất là được rồi."
Khánh Trần thở dài: "Nhưng tên Lưu Đức Trụ này có quá nhiều tật xấu, có đôi khi con muốn từ bỏ tên này."
"Từ bỏ? Vì sao?" Lý Thúc Đồng hứng thú nói: "Nếu như con muốn có người giả mạo mình tại Thế Giới Bên Ngoài, Lưu Đức Trụ là người thích hợp nhất.
Tên đó có chút thông minh vặt, có lòng tham, nhưng không có sự tự chủ.
Nó không có sự can đảm, mà lại có lòng hư vinh.
Nếu như đổi lại thành một người, có sự tử chủ, có chí hướng, biết bản thân mình, có sự dũng cảm, người như vậy sẽ cam tâm trở thành con rối sao?"
Khánh Trần dường như nghĩ thông suốt.
Lý Thúc Đồng hỏi tiếp: "Được rồi, chuyện thứ nhất đã làm xong.
Vậy chuyện thứ hai là gì?"
"Giải quyết chuyện ân oán, hỏi một vấn đề."
Khánh Trần trả lời.
.
.
Đếm ngược 163: 00: 00.
Thời gian xuyên qua, vừa tròn 5 tiếng.
Trên bầu trời dần xuất hiện ánh sáng, chào đón ánh bình minh ngày thứ nhất.
Khu thứ 9, thành phố số 7.
Một người trẻ tuổi đang đẩy xe lăn, trên xe lăn là cô gái bị thương hai chân.
Bọn họ đang đi trên con đường mờ tối.
Khác xa với con đường tràn ngập ánh đèn neon trong thành phố, tựa như nơi này là một thế giới khác vậy.
Mặt đất ẩm ướt, người đi đường lúc này khi tiếp xúc với mặt đất sẽ phát ra âm thanh lạch bạch.
Dọc hai bên đường, đều có những hình vẽ xấu xí.
Trên con đường này, thỉnh thoảng bắt gặp những người lang thang đang ngủ, xung quanh họ chất đầy rác thải.
Còn có những đường ống rỉ sét, do không có người chăm sóc.
Đây chính là cuộc sống tầng dưới chót, của một thành phố tương lai.
Mọi vật đều nhìn ra được sự chán nản rách nát.
Các loại khẩu hiệu hô hào, xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Nơi này cùng thế giới phía trên không hợp nhau chút nào.
Cô gái yên lặng quan sát bốn phía, sắc mặt vô cùng lo lắng sợ hãi.
Người trẻ tuổi đấy cô gái qua hai con đường, giống như đang tránh né điều gì.
"Vương Vân." Một âm thanh lạnh lùng vang lên phía sau họ.
Vương Vân bỗng nhiên quay đầu lại, giật mình nhìn thấy Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.
Hai người cũng đang ngồi trên xe lăn giống mình, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trông có vẻ rất yếu.
Đẩy xe lăn cho hai người đó chính là hai vị lữ khách thời gian mà hai gia đình Hồ, Trương đã thuê.
Mặc dù, hai người không cách nào giải quyết vấn đề liên quan đến Trần thị, nhưng có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Hồ Tiểu Ngưu nhỏ giọng nói: "Lần trước, khi chuẩn bị trở về.
Cô một mình rời đi là để chuẩn bị cho ngày hôm nay phải không?"
Vương Vân mím môi, không trả lời.
Dựa theo kế hoạch, cô sẽ ngồi cùng với một đoàn xe, đi qua khu vực đồng bằng rộng lớn Khương Hoài bên ngoài thành phố.
Dọc theo khu vực cấm kỵ 119, tiến vào thành phố số 3.
Điều này khác xa kế hoạch tiến đến thành phố số 18.
Nhưng hiện tại cô phải nhanh chóng rời xa nơi này, không còn sự lựa chọn nào khác.
Mà con đường chạy trốn này, chinh là bố mẹ tại Thế Giới Bên Ngoài dùng tiền mua được.
Giờ phút này, Vương Vân nhìn đám người Hồ Tiểu Ngưu, lo lắng vô cùng: "Sao cậu tìm được mình?"
Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh giải thích: "Cô chờ lữ khách thời gian mà gia đình đã nhờ đến đón mình, sau đó dẫn lên xe chạy khỏi đây.
Nhưng vô tình, sau khi tôi đến đã tìm được một người trong số họ, dùng gấp đôi tiền để mua hành động của cô.
Tìm bọn chúng dễ hơn tìm cô rất nhiều."
Anh ta vừa nói xong, người trẻ tuổi đang đẩy xe cho Vương Vân nói lời xin lỗi, rồi buông chiếc xe lăn ra, yên lặng rời đi.
Trên con đường chật hẹp giữa hai toà nha, cô gái bị thương lẻ loi một mình ngồi trên xe lăn.
"Cậu muốn thế nào?" Vương Vân nhỏ giọng hỏi.
"Vì sao bán đứng bọn tôi?" Tâm trạng Hồ Tiểu Ngưu vô cùng thấp: "Chúng ta đã làm bạn với nhau hơn một năm, không những thế còn rất thân."
Vương Vân hỏi lại: "Vậy tôi đã làm sai điều gì, mà sau ngày hôm đó các người xa lánh tôi?"
Hồ Tiểu Ngưu biết, Vương Vân đang nói đến cái đêm bốn người bị bắt ở nhà Giang Tuyết.
Khi đó, Vương Vân tỉnh lại đầu tiên, và được đám bắt cóc đưa đi thẩm vấn.
Cô đã không chịu được áp lực, nói ra thân phận lữ khách thời gian của mọi người, còn không ngừng khóc lóc xin tha thứ.
Sau đó, ba người cũng tỉnh lại, nhìn thấy Vương Vân không ngừng khóc lóc xin tha.
Hồ Tiểu Ngưu do dự chút rồi nói: "Bọn tôi không xa lánh cô.
Mọi người không muốn nói thêm về vấn đề này, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của cô.
Cho nên để cô có thời gian yên tĩnh lại, cũng chẳng có ai trách móc gì cô cả.
Về sau, khi cô nói Bạch Uyển Nhi đổi lại thời gian xuất hành, mọi người cũng chỉ nghĩ giúp cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nên lập tức đổi thời gian trước dự định."
"Cậu bớt những lời dối trá đi." Vương Vân nguồi xuống dưới đất, nước mắt sớm lăn dài trên má: "Có lẽ đám các người không xem thường tôi, nhưng Bạch Uyển Nhi thì có.
Sau khi chuyện xảy ra hai ngày, cô ta nói muốn dọn ra ngoài sống một mình, cô ta nói không muốn ở cùng với người đã bán đứng bạn bè."
Hồ Tiểu Ngưu im lặng.
Vương Vân càng nói càng lớn: "Tôi chỉ là người đầu tiên tỉnh lại thôi mà, cho nên mới bị thẩm vấn, cậu cho rằng tôi có thể chịu được tra tấn sao? Chỉ vì không phải là các người thôi, nếu đổi lại các người có chịu được không? Các người có tư cách gì xem thường tôi?"
Cô nói xong những lời này, giọng nói lại trở nên sắc xảo: "Tôi muốn các người nếm thử cảm giác như tôi, dạng như các người có tư cách gì đừng trên cao cười nhạo tôi?"
Vương Vân không thể nào chấp nhận được, trò hề của mình bị bạn bè cười nhạo.
Nên người chủ trì phía sau đến tìm cô, hứa cho cô rất nhiều điều tốt, cô đã đồng ý.
Trương Thiên Chân đột nhiên hỏi: "Vậy sao cô làm ra những việc cạn tàu ráo máng như vậy? Đến cả chuyện Tiểu Ngưu có hai điện thoại cô cũng khai ra.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, song cô có cảm thấy mình quá đáng không? Chỉ bởi vì muốn thoả mãn mình, không đúng, còn có cả lợi ích nữa chứ."
Nhưng vào lúc này, trên con đường nhỏ truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, có mấy tên thanh niên áo đen chạy tới.
Bọn chúng nhìn thấy trên con đường nhỏ xuất hiện nhiều tình huống bất ngờ, nhưng vẫn lựa chọn đứng sau Vương Vân.
Đám lữ khách thời gian nhà Vương Vân thuê đã tới.
Trong nháy mắt, hai phía đã rơi vào thế giằng co.
Người họ Vương kéo tới nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Bên phía Hồ Tiểu Ngưu chỉ có mỗi ba người, còn đối phương có đến tận 6 người đến tiếp viện.
Cuối cùng, Vương Vân cũng có cảm giác an toàn.
Cảm xúc của cô dần dần hồi phục, nhìn về phía hai người Trương Thiên Chân nói: "Đúng vậy, chuyện này tôi cũng nhận được chút lợi ích.
Các người, kể cả Lưu Đức Trụ cũng không thể cho tôi được.
Hiện tại, xin mời các người tránh ra.
Qua hôm nay, mọi người vẫn như cũ là bạn học."
Đám người lữ khách thời gian mà hai gia đình Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân Thuê nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều có ý định lùi bước.
Dù cho hai gia đình Hồ, Trương tại Thế Giới Bên Ngoài cho không ít tiền, nhưng bọn họ không thể vì chút tiền ấy mà bỏ đi tính mạng mình được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...