Ác Mộng Chi Môn


"Cậu đang nói chuyện với ai thế?!"

Sở Thần kinh ngạc nhìn Lâm Mặc, lại thấy Lâm Mặc đang mỉm cười đứng lên.

Rõ ràng là một nụ cười rất hiền hậu, nhưng trong mắt Sở Thần lại trở nên rợn tóc gáy.

Loại cảm giác này, cứ như không phải là hắn đang theo dõi Lâm Mặc, mà là Lâm Mặc…..

vẫn luôn chờ hắn!

Bất quá, dù sao hắn cũng là một kẻ giết người hàng loạt, tuy Lâm Mặc bây giờ có chút quỷ dị, nhưng hắn vẫn cười gằn một tiếng, tay cầm dao nhọn lao về phía Lâm Mặc.

"Tôi xem cậu còn giả thần giả quỷ được bao lâu."

Dưới ánh đèn mờ nhạt, dao nhọn xẹt qua, dừng lại cách Lâm Mặc vài phân.

Sở Thần ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại dừng trên ghế sau lưng Lâm Mặc, da đầu hắn bắt đầu tê rần, toàn thân bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh.

Khiến hắn không thể nhúc nhích!

"Cái, cái này là cái gì thế?!"

Sau lưng Lâm Mặc, một cô gái mặc áo đỏ nửa người, mái tóc đen che kín toàn bộ gương mặt, làn da nhợt nhạt, không biết lúc nào đã đứng dậy.

Cô không có bóng, ánh đèn trong phòng vốn dĩ đã mờ tối, giờ phút này càng thêm lung linh.

Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy tâm trí Sở Thần, con ngươi hắn như muốn lòi ra ngoài, hắn muốn quay đầu bỏ chạy!

Thế nhưng, cúi đầu nhìn xuống, hắn mới kinh hãi nhận ra, trên người mình đã bị...!mái tóc đen của đứa bé gái kia...!quấn chặt!

"Quỷ...!Quỷ!!!"

Tiếng thét chưa kịp dứt, một con dao nhọn đã cắm phập vào lồng ngực hắn.

Máu phun ra, ánh mắt Sở Thần nhìn vào đôi mắt vô cảm của Lâm Mặc, hắn hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Lâm Mặc ở phòng khám.

Hóa ra, dáng vẻ rụt rè, im lặng của gã lúc đó, tất cả đều là giả dối...


Sở Thần rất nhanh liền tắt thở, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Lâm Mặc nặng nề thở hổn hển, có chút sợ hãi xoay người, may mắn thay, cô gái đã trở lại bộ dạng trầm lặng như trước, đang cuộn tròn trên ghế.

Bằng không, cho dù Lâm Mặc gặp qua nhiều quỷ, hắn vẫn sẽ cảm thấy cô gái trước mặt quá đáng sợ.

Nhưng hắn còn chưa kịp tiêu hóa việc bản thân tự tay giết một mạng người, thì từ phía sau đã vang lên tiếng nói đầy oán độc.

"Tôi muốn cậu phải chết!"

Nhìn thấy một linh hồn với trái tim rỉ máu, toàn thân xanh xao, ánh mắt hung ác, cắn xé về phía Lâm Mặc.

Tuy nhiên, giây trước khi hắn chạm vào Lâm Mặc, hắn lại bị vướng vào tóc của cô gái.

"A!!!"

Âm thanh thống khổ chỉ kịp vang lên một chút đã nhanh chóng biến mất.

Nỗi oán hận mà Sở Thần biến thành dường như đã bị mái tóc của cô gái nuốt chửng hoàn toàn.

Cảnh tượng này khiến Lâm Mặc kinh hãi.

Hắn đã từng gặp nhiều quỷ như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải hiện tượng nuốt chửng những con quỷ khác!

"Bây giờ… cô có thể đi chưa?"

Nhìn cô gái làm xong tất cả những điều này, Lâm Mặc lau máu trên dao, dùng giọng điệu thành thật nhất nói.

Tuy nhiên, bé gái chỉ trở về chỗ ngồi, như đứa trẻ bị bắt nạt, ôm chặt đầu gối, tiếp tục ngồi im thin thít.

"Chuyện này là sao…"

Lâm Mặc bất lực.

Ba ngày trước, hắn khi đang lục tìm đồ đạc của cha mẹ để lại, vô tình mở ra một cái rương cũ.

Trong đó có một quyển sách cổ đã ngả màu, sau khi mở ra lại không thấy bất kỳ chữ viết nào.


Khi trở lại sảnh, hắn thấy cô bé đang ngồi xổm ở đây....

Lâm Mặc không biết cô bé đến từ đâu, nhưng đoán chắc có lẽ liên quan đến quyển sách cổ kia.

Cho dù sau đó, hắn có hỏi thế nào, cô bé cũng không mở miệng, cho đến khi Lâm Mặc lại mở sách cổ ra, phát hiện trên đó đã xuất hiện thêm một dòng chữ.

"Trần Nhuế Hàm.

Oán quỷ"

"Độ trung thành 5%."

"Ghi chú: Muốn mở khóa thêm thông tin, hãy tặng cô ấy một mạng người".

Nhìn những dòng này, dù cho tâm lý có vững vàng như Lâm Mặc cũng không khỏi sững sờ.

Hắn chắc chắn, trước đó trên quyển sách không hề có chữ, vậy những dòng đột nhiên xuất hiện này, chỉ e là đang miêu tả bé gái mặc đồ đỏ trước mặt.

Nói đến việc tặng cô bé một mạng người....

Yêu cầu này thật quá đáng! Lâm Mặc tuyệt đối không thể vì những lời mơ hồ này mà đi giết người.

Cho đến tận hôm nay, khi Lưu Chấn Đào tìm đến tận cửa, Lâm Mặc mới lóe lên một kế hoạch.

Sau khi xác định được hung thủ thật sự là Sở Thần, Lâm Mặc hoàn toàn có thể rời đi như chưa có chuyện gì, thế nhưng, hắn lại cố tình tiết lộ một sơ hở cho Sở Thần...

Chỉ vì Sở Thần nhìn ra khuyết điểm của Lâm Mặc nên hắn mới có thể trốn thoát ngay từ cơ hội đầu tiên...

Còn hắn ta có mang theo nghi ngờ và oán hận quay trở lại tìm mình hay không, Lâm Mặc chỉ có thể nói là hoàn toàn phó mặc cho số phận, may là hắn đã trở lại, lại còn chết trong tay mình.

"Xem thử quyển sách đó xem, có gì thay đổi không?

Lâm Mặc vừa định đi tìm quyển cổ thư kia thì điện thoại bất ngờ vang lên, là Lưu Chấn Đào gọi tới.

"Ừm….."


"Lâm Mặc, nghe cậu hai, nhanh tìm một chỗ trốn đi, nếu như ở nhà thì lập tức rời đi.

Chúng ta đã mất dấu người.

Theo giám sát cuối cùng, tên biến thái Sở Thần này có thể đã đi tìm cháu!"

Giọng nói của Lưu Chấn Đào vô cùng sốt ruột, thế nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Mặc khẽ cau mày, hồi lâu sau mới thở ra một hơi.

"Cháu vừa định tìm hắn đây, đến đi, hắn đã bị cháu giết rồi......."

"Cái gì?!"

Mười lăm phút sau, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, nhân viên pháp y và cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, còn Lưu Chấn Đào thì ngồi trước mặt Lâm Mặc thở dài thườn thượt

"Là do cậu hai sơ suất, không ngờ tên nhãi này lại có ý thức phản giám sát mạnh đến vậy.

Cháu sợ chết khiếp phải không?"

Vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh Lâm Mặc lúc này lại tái nhợt, cơ thể khẽ run rẩy.

"Suýt chút nữa là sợ tè ra quần rồi đây này.

Cháu đã nói cậu hai sau này làm việc đáng tin cậy một chút được không hả!"

Lưu Chấn Đào lấy làm hối lỗi, xoa xoa cằm.

"Rảnh rỗi mời cháu ăn cơm.

Mà cháu cũng thật là không uổng công làm cháu của Lưu Chấn Đào ta, thật không ngờ lại lật ngược tình thế giết chết hắn ta, quá ngầu!".

Lưu Chấn Đào thả ga cười ha ha một trận.

Bên cạnh, một vài đồng nghiệp của Lưu Chấn Đào cũng quen biết Lâm Mặc, lúc này đều tán thưởng nói:

"Thằng bé ra tay không tệ."

"Chủ yếu là gan lớn.

Tên đó có khi là một tên giết người hàng loạt kia mà!"

Giọng nói của mọi người, giống như lời thì thầm trong giấc mơ nào đó, Lâm Mặc không để tâm lắm.

Lúc này, hắn giả vờ như bị hoảng sợ quá độ, đôi mắt thờ thẫn ngồi đó.


Thế nhưng khi ánh mắt của hắn vượt qua vài viên cảnh sát tại hiện trường rồi dừng lại trên chiếc ghế kia, hắn mới phát hiện ra cô gái Trần Nhuế Hàm vẫn im lặng ngồi xổm ở đó.

Mái tóc của cô hình như đã dài hơn trước một chút, màu máu trên bộ quần áo mặc trên người cô càng thêm nồng đậm.

Nhưng ở hiện trường vẫn không hề có bất kỳ ai nhận ra sự hiện diện của cô.

"Được rồi.

Đáng ra phải đưa cháu về Cục làm việc.

Nhưng dù sao cháu cũng là cháu trai ta, mai lại đến làm bản ghi chép sau.

Ha ha.

Vụ án này được giải quyết rồi, sau này ta phải mời cháu ăn cơm đấy."

Đối với lời hứa "mời cháu ăn cơm" không bao giờ được thực hiện này, Lâm Mặc cũng không còn sức lực phàn nàn.

Hắn phất phất tay, mệt mỏi nhìn theo mọi người rời đi.

"Cuối cùng cũng biến hết rồi".

Lâm Mặc vươn vai một cái, cảm giác kinh hồn bất định vừa nãy nháy mắt đã tan biến hết.

Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị lại gần lấy quyển cổ thư kia, bỗng nhiên hắn nhìn thấy cô gái áo đỏ trên ghế ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cô nhìn về phía cửa chính, rồi sau đó chớp mắt đã biến thành một bóng đen chui tọt vào căn phòng của Lâm Mặc.

Lâm Mặc thậm chí còn nghe thấy âm thanh lật giấy xoạt xoạt phát ra từ quyển sách, Chẳng lẽ, cô ấy đã chui vào trong quyển cổ thư kia rồi?!

"Bên ngoài cửa có...!có thứ gì đó!"

Lâm Mặc hoàn toàn đứng hình.

Ngay cả khi đứng trước khí thế hung hãn tỏa ra từ những tên như Lưu Chấn Đào, cô gái vẫn không hề né tránh, nhưng lúc này, cô lại như đang lẩn trốn một thứ gì đó vô hình.

Chẳng lẽ… là… một con quỷ khác?!

Tim Lâm Mặc bắt đầu đập nhanh hơn, và gần như cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc, cốc, cốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui