Sau việc đó, bọn người Lâm Giang tiếp tục di chuyển, trên đường cũng phát hiện một số đội khác nhưng cũng không rảnh để giao lưu trao dồi tình cảm.
Việc bọn người Lâm Giang diệt đội của bọn người kia thì do bọn người kia định ra tay trước, bọn hắn không rảnh ngồi đợi bọn người kia kề đao tới cổ mình rồi mới phản kháng. Ở đây là sinh tồn, không phải chơi trốn tìm ở sân sau, bọn Lâm Giang cũng như mọi người, tại sao phải nương tay khi người khác uy hiếp hoặc có ý bất lợi cho mình?
Về mặt này bọn người Lâm Giang rất chung ý tưởng.
Riêng Lâm Giang, hắn cảm thấy từng trải qua lần bị bàn tay kia "hất" đi, trải qua nhiều thứ, tâm tư của hắn cũng ổn định hơn rất nhiều, dù là lần đầu giết người cũng không có quá nhiều cảm xúc. Khi đã bước vào Thiết Mãng thành hắn đã biết việc đó chỉ là sớm muộn, một là giết hai là bị giết.
Một ngày kết thúc, chiều tà buông xuống mảnh rừng, càng nhiều tiếng gầm gừ, tiếng rống vang dội cả rừng rậm.
Bọn người Lâm Giang đang đi tìm nơi nghỉ ngơi lí tưởng và an toàn.
Ánh nắng ngày càng nhạt đi, bóng tối bao trùm vào mảnh rừng, càng toát lên vẻ rùng rợn và nguy hiểm sẵn có của nơi đây.
Cả bọn tìm được một cái cây khá là cao và nằm ở khu vực được tính là an toàn, ít nhất là an toàn hơn những khu vực khác.
"Được rồi tất cả nghỉ ngơi đi, để ta và Tiểu Hắc canh gác thứ nhất cho", Lâm Giang nhìn xung quanh mọi người có vẻ mệt mỏi sau cả ngày.
Nhìn xuống thì thấy Tiểu Hắc lười biếng nằm nghỉ thì mặt hắn hơi cứng nhưng cũng vác thân đi một mình đi canh gác.
Bóng tốt tràn ngập toàn bộ khu rừng, tiếng rống và thét vang lên càng nhiều, có từ xa vọng lại cũng có khá gần nơi đây, nhưng hắn chắc là ở gần cạnh nơi này sẽ không có nhiều.
Đêm dài chậm rãi trôi qua, cũng sắp đến giờ đổi người canh gác, thời gian cũng gần đến nửa đêm.
Đang nhắm mắt dẫn khí Lâm Giang chợt mở to mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng Nam, vừa mới hắn cảm nhận được linh khí khác lạ, có chút ma mị, mờ ảo nhưng lại mang rõ khí tức nguy hiểm, cũng trong chớp mắt nó biến mất, chỉ có Lâm Giang đang tập trung cảnh giác thì kịp bắt được một tia nhỏ bé cảm giác.
Bên cạnh, Vô Danh chợt mở mắt, đợt thứ 2 là đến lượt hắn canh gác. Nhưng vừa mở mắt lại thấy ánh mắt nghi hoặc nhưng mang cảnh giác của Lâm Giang nhìn về hướng Nam, hắn cũng mở miệng hỏi:
"Có chuyện?"
"Có lẽ có, nhưng không biết là gì, chợt xuất hiện rồi biến mất, một cảm giác ma mị mà nguy hiểm"
"Nhưng ta nghĩ nên cẩn thận hơn", Lâm Giang lại nói thêm.
Cả 2 hơi im lặng suy nghĩ, chợt Lâm Giang lại nhíu chặt mày, gần đó Tiểu Hắc cũng mở mắt đứng dậy nhìn về một phía, tiếp theo mọi người dần dần tỉnh giấc.
Có một tiếng động phát ra ngày càng lớn, giống như đang lao về hướng này rất nhanh, một âm thanh từ hướng Bắc tiến nhanh về phía này.
"Có dã thú, rất mạnh" Lâm Giang lên tiếng làm cả bọn người đồng loạt im lặng, nhìn về hướng đó.
Từ đằng xa một bóng trắng đang di chuyển tới, ngày càng to lớn, to lớn hơn nữa, cũng đồng nghĩa nó lại gần hơn.
"Bạch Giáp Cự Viên!!! Chúng ta chạy, chỉ còn một bước nữa nó sẽ thành hung thú!", chợt bên cạnh Vĩnh Nghi lên tiếng, ánh mắt hơi hoảng loạn nhưng lập tức quyết định lui
Vừa nghe hắn nói, tất cả mọi người không hỏi nhiều, ít khi thấy hắn thất thố như vậy chứng tỏ việc này không phải đùa. Ngay lập tức cả bọn di chuyển về hướng Nam, mặc dù thật sự Lâm Giang và Vô Danh không muốn nhưng không có cách nào.
Bạch Giáp Cự Viên chợt chậm tốc độ lại, nhìn đông lại nhìn tây, phẫn nộ đập mạnh một đấm xuống mặt đất, gần đó cây cối đổ ngã, mặt đất rung chuyển, lõm xuống một hố khá sâu, sau đó lại ngước lên tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại đổi hướng đi tìm kiếm.
Bọn người Lâm Giang đi chưa xa, có thể hoàn toàn thấy được Cự Viên biểu lộ kì hoặc cũng như là đổi một lối đi khác, nhưng bọn họ cũng không có ý định quay lại mà tìm nơi khác trong đêm tối không chút ánh sáng nào.
Cũng không lâu Lâm Giang cũng nói việc hắn nhận thấy một khí tức nào đó ở phía Nam, sau đó lại là sự xuất hiện của Bạch Giáp Cự Viên chạy về hướng nam, việc này có khi có liên quan.
Khí tức kia chỉ vừa xuất hiện là biến mất, Cự Viên cũng như vừa tìm được phương hướng lại mất phương hướng, giống nhau khá nhiều.
Bạch Giáp Cự Viên vừa xuất hiện, tiếng gầm gú xung quanh cũng im lặng đi nhiều, chứng tỏ địa vị và sức mạnh của nó, hiện giờ khu rừng nhiều hơn là yên lặng, yên lặng chết chóc.
Bọn người Lâm Giang tiếp tục di chuyển, cẩn thận di chuyển tránh xa khu vực lúc nãy, xung quanh cũng bắt đầu có dã thú, nhưng do là đêm tối, bọn người Lâm Giang cũng không săn mà lựa chọn né tránh.
Cũng không biết vì sao Lâm Giang ngày càng cảm thấy yên lặng, có chút lạnh lẽo nữa.
"Cẩn thận, có chút khác lạ", Lâm Giang lên tiếng cảnh báo mọi người.
Bọn người Vô Danh nghe được, không nói gì nhưng cũng đề cao cảnh giác lên gấp bội.
Chợt, phía trước có chút ánh sáng, cụ thể hơn đó là ánh đèn, một vài ngọn đèn lấp ló trong đêm.
Phía trước có xuất hiện một vài căn nhà tranh nhỏ, bên ngoài là một hàng rào gỗ. Ánh sáng được phát ra từ ngọn đèn mờ của ngôi nhà.
Vừa đến gần, thì bọn hắn có chút nhìn nhau, đồng loạt dừng lại, trốn lên một cây cao rậm rạp.
Bọn hắn phát hiện có một nhóm người đi vào bên trong, có lẽ cũng là một đội nào đấy nhưng không giống của Tiên Phong quân đoàn.
"Ở đây có một vài ngôi nhà tranh nè, khu vực này cũng an toàn không có dã thú, tối nay là ở đây đi", một tên tráng hán đầu trọc trên mặt có một vài vết sẹo trông khá dữ tợn lên tiếng, hắn cũng giống như là đội trưởng của đội này.
"Đúng là xung quanh đây không có dã thú, nơi này khá tốt đấy, cứ cảnh giác liên tục làm ta mệt mỏi", một tên thanh niên dáng gầy gò nhưng trên mặt toàn bộ là dáng vẻ lười biếng, nhếch nhác, hoàn toàn không coi nơi này ra gì mà đá cánh cổng gỗ đi vào nơi đây.
"Nơi này khá là quỷ dị, tại sao trong rừng lại có nhà được chứ, ta nghĩ mọi người nên cẩn thận", bên cạnh một vài người có vẻ không chút đề phòng thì có một người lại khá đề phòng cũng chú trọng xung quanh.
"Thì sao, thực lực của chúng ta để trưng à, dã thú chúng ta giết không ít, người cũng không thiếu, ở đây còn là khu rừng cạnh thành trì, có chút nhà thì như thế nào, ngươi lại sợ có yêu quái ăn thịt ngươi à, cút vào đây đồ nhát gan", tên cầm đầu tráng hán, không chút kìm chế hét lớn, bọn người cũng chỉ chỉ trỏ trỏ tên ra dáng đề phòng.
Cuối cùng thì hắn vẫn bước vào bên trong.
Một bộ không sợ trời đất, tên tráng hán và tên cao gầy, bước thẳng đến căn nhà đầu tiên, không chút kiên kị, tên tráng hán dùng chân đá bay cánh cửa vào trong, phát ra một tiếng gầm.
"Mau ra đây phục vụ bản quân, rác rưởi phàm dân, cút ra khỏi nhà" hắn hét to.
Bên trong căn nhà, một bà lão đang ôm chặt một cậu bé chừng 5 tuổi run rẩy ngồi trong góc nhà, nghe hắn hét cả hai càng run rẩy, cậu bé thì khóc lớn lên càng chọc tức tên tráng hán.
Hắn không chút thương tiếc nắm lấy tên nhóc ném ra ngoài, trong sự bất lực của bà lão và cậu bé.
"Cháu của tôi, Kiêu Nhi con có sao không" bà lão ào khóc chạy theo đỡ cậu nhóc dậy, liên tục gọi tên cháu của lão, ánh mắt lo lắng tột độ.
Thấy tên tráng hán lại đi tới.
"Cầu xin quân nhân, cầu xin ngài tha cho bà cháu chúng ta, cầu xin ngài", bà lão liên tục quỳ xuống gập đầu, nước mắt trộn với bụi đất, vừa khóc vừa cầu xin hắn tha cho bà cháu mình.
"Câm miệng, chết tiệt phàm nhân", chợt từ phía sau bà lão, tên cao gầy đá mạnh vào bụng bà lão khiến lão bị đá văng ra mấy mét, máu miệng chảy ra như suối. Ôm bụng mình lăn lộn nhưng cũng không quên lên tiếng cầu xin bọn hắn tha cho cháu trai của mình.
"Gọi hết người cút ra đây, tìm cái gì đó cho bọn ta ăn và nghỉ ngơi", hắn lại quát lớn bà lão, những người khác trừ cậu thanh niên có chút cảnh giác kia thì bắt đầu đi vào những nhà khác, phá nát cửa, thậm chí là phá cả ngôi nhà, gọi tất cả ra ngoài.
Với sức lực của bọn hắn, việc này chỉ giống như hít thở, không tốn chút sức lực.
"Vâng vâng, lão đi ngay, xin ngài tha cho cháu ta, ta chỉ có hắn là người thân duy nhất, xin ngài", bà lão khó khăn mở miệng, máu chảy càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn cố bò đi chuẩn bị những thứ bọn hắn yêu cầu.
Ánh mắt mang nồng đậm thống khổ nhưng vẫn luôn chú ý người cháu trai duy nhất của mình.
Những người của các nhà khác cũng bị bọn họ đá thẳng ra ngoài.
"Các ngươi là ai, tại sao làm như thế", vừa có một người trung niên nhân trong những ngôi nhà đứng dậy định chống trả.
Chợt
Hự...
Một tiếng vang lên, một cú đấm thẳng vào đầu của trung niên nhân khiến hắn văng ra khỏi vị trí một đoạn xa, sau đó bất động nằm trên mặt đất, đầu máu chảy thành một vùng nhỏ.
"Rác rưởi phàm nhân", một tiếng khinh miệt từ một tên khác gần đó, hắn đã ra tay giết người ngay khi phản kháng.
Tất cả bắt đầu loạn lên, cũng nhiều người hét lớn, khóc lóc, hoảng sợ.
"Lão đại này, xem ta tìm được cái gì nè", một tên hưng phấn phất phất tay nói với tên tráng hán.
Hắn đang kéo một thứ gì đó từ một cái hầm nhỏ để vật dụng.
"Thả ta ra, xin ngài buông tha ta!", một giọng nói thiếu nữ ngọt ngào lại mềm yếu không có sức lực vang lên, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, đặc biệt là bọn người của đội kia.
Một cô gái dáng vẻ cao gầy, trên thân mang một bộ quần áo rách rưới nhưng không thể che được nét đẹp từ khuôn mặt nàng. Ánh mắt mềm yếu, bờ môi có chút nhợt nhạt, làn da trắng hồng, cơ thể đầy đặn eo thon thả, khuôn mặt có chút bụi bẩn nhưng nó càng tôn lên nét đẹp từ khuôn mặt nàng.
"Không xin ngài, đây là cháu của ta, nàng đang bệnh nặng cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng, xin ngài tha cho cháu của ta", một bà lão chợt giật mình hốt hoảng sau đó chạy ra phía trước tên tráng hán quỳ lạy van xin hắn.
Bọn người kia thì như định thân tại chỗ, ánh mắt không hề rời khỏi cô gái, rời khỏi vóc dáng của nàng. Không ai để tâm mọi người xung quanh cả.
Giống như vừa tỉnh lại từ mộng đẹp, tên tráng hán và tên cao gầy chợt giận dữ.
Cả 2 rút kiếm ra đâm thẳng vào bà lão đang quỳ xuống cầu xin bọn hắn
Phốc...
Cơ thể bà lão lúc nãy còn có thể quỳ xuống, giờ bị cắt thành 3 phần nằm im lặng trên mặt đất. Cả bầu không khí chìm vào im lặng nhất thời.
"Nãi nãi!!, Không không không, nãi nãi...." người đầu tiên phá vỡ im lặng là thiếu nữ.
Nàng chạy nhanh tới chỗ thi thể bà lão, liên tục gọi tên, quỳ xuống khóc, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má rơi xuống đất và thi thể của người bà.
"Không, bà tỉnh lại đi mà, xin người đấy!", cô gái khóc lớn, những người xung quanh cũng phản ứng lại, bọn họ có bước tới chỗ cô gái, hoảng loạn, khóc lớn.
Chợt
Vai nàng bị nắm lại, trong sự ngỡ ngàng và đau thương của nàng, ánh mắt đỏ lên vì khóc, càng tô điểm lên khuôn mặt. Tên tráng hán nắm chặt vai nàng, xoay người nàng lại và đè nàng xuống mặt đất bụi bẩn.
Nhanh chóng nhiều tên trong đội cũng tiến lại gần càng mang một nụ cười ô uế không tả nổi, nhìn không rời mắt cơ thể nàng.
"Không! Thả ta ra đi mà, thả ta ra..." Tiếng hoảng hốt vừa thốt ra từ miệng nàng, tầm nhìn của nàng hiện tại là 7 người nam nhân mang trên mặt một nụ cười dâm ô, ô uế, đang nhìn không rời từng li trên cơ thể nàng.
Nước mắt đau khổ rơi xuống, lăn dài trên gò má. Mọi người ở những nhà xung quanh cũng hét lên, tiến tới ngăn cản bọn hắn.
Nhưng,
Xoạc....
Lại thêm một cái đầu người rơi xuống, làm chấn động nội tâm mọi người.
"Tiện dân, nàng được phục vụ bổn quân là phúc chín đời nhà nàng" tên tráng hán cười lớn, sau đó lại nhìn xuống cơ thể đang bị khống chế dưới đất. Dùng tay xé từng mảnh vải trên cơ thể nàng xuống, càng ngày càng lộ ra nhiều da thịt.
Thiếu nữ bất lực, khóc lớn nhưng lại bị đè chặt không làm gì được, mặt cho bọn người đang xé từng mảnh vải trên cơ thể xuống.
Cứ mỗi lần có tiếng khóc lớn, một người sẽ chết, bọn hắn đang vừa hưởng thụ giết chóc thoải mái vừa đang đi đến hưởng thụ thân thể nàng.
Nước mắt của nàng ngày càng nhiều, người xung quanh chết ngày càng nhiều mà không chút phản kháng được, bọn hắn thì đang vui đùa trước điều đó, đắm chìm hoàn toàn trong giết chóc pha trộn dục vọng.
Cơ thể nàng càng lộ ra nhiều, gần như là lớp vải mỏng cuối cùng trên làn da, nước mắt nàng ướt đẫm bờ vai, cơ thể nàng đang bị những tên lạ mặt sờ mó, nhìn bằng ánh mắt đầy dục vọng mà không chút chống cự nào có hiệu quả. Còn phải nhìn từng người quen biết nàng ngã xuống, nổi đau khổ tột độ xông lên đầu nàng như mất đi ý thức của mình.
Có lẽ đó cũng là mục đích khi giết người xung quanh của bọn hắn, tận hưởng tột độ cảm giác giết chóc.
"Các ngươi thả nàng ra", một tiếng hét lớn từ phía sau 7 người bọn hắn.
Một mũi kiếm đâm thẳng vào tim một tên trong số đó, người đâm chính là tên có ý cảnh giác lúc đầu. Ngay từ đầu hắn chỉ yên lặng nhìn nắm chặt nắm đấm của mình, đến bây giờ mới ra quyết định.
Hắn ra tay giết một người trong số đó, khiến tất cả bất ngờ, nhưng ngay lập tức, tên cao gầy và tên tráng hán phẫn nộ, đứng lên chém thẳng về phía hắn.
Tên kia né được một đòn chí mạng của tên tráng hán nhưng trên ngực lại nhiều một vết chém sâu dày của tên cao gầy, hắn lùi lại, ngã xuống dưới mặt đất, xung quanh bọn người kia lại chém thẳng về phía hắn.
Nhưng có lẽ bọn hắn không để ý một điều là, những thi thể bọn hắn giết đang từ từ mờ dần đi, xung quanh khu nhà lại xuất hiện thêm một ít hắc vụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...