Bạch Kiếm Anh cùng Triệu Hàn Kỳ lên kiệu đi về nhị vương phủ, tâm tình sau khi chọc giận Thẩm Tư Thanh vô cùng tốt. Nhưng nghĩ đến chuyện của mẫu thân nàng lại cảm thấy đau đầu, nàng nên bắt đầu từ đâu trước đây. Lúc khi bị vứt ở miếu hoang nàng chỉ nghe bà đỡ nói với nàng, mẫu thân nàng bị hại chết, bà ta không có con đường nào khác, bảo nàng đừng trách bà ta. Nhưng bà đỡ đó hiện giờ đang ở đâu chứ?
“Triệu Hàn Kỳ, ngươi giúp ta điều tra một người được hay không?” Bạch Kiếm Anh quay sang mắt long lanh nhìn Triệu Hàn Kỳ, thế lực của nàng ở đây không lớn. Dựa vào hai người Hạ Băng và Hạ Tuyết cũng không thể điều tra ngay được. Nhưng Triệu Hàn Kỳ lại khác, ở kinh thành này thế lức của hắn to lớn vô cùng. Hơn nữa hắn còn là chủ thượng Hàn Âm cung, ám vệ ở Hàn Âm cung này cũng rất được.
“Ai?” Triệu Hàn Kỳ nhìn ánh mắt của nàng cũng không nỡ lòng từ chối. Với lại nàng chính là vương phi của hắn, chuyện của nàng đương nhiên hắn cũng phải giúp. Nàng muốn cuộc hôn nhân này là giả thì sao chứ? Hắn biến thành thật là được rồi.
Hắn cũng biết quá khứ của nàng, biết nàng muốn trả thù cho mẫu thân. Mẫu thân của nàng cũng là nhạc mẫu của hắn, hắn giúp nhạc mẫu trả thù cũng là chuyện nên làm.
“Bà mụ năm đó đỡ đẻ cho mẫu thân ta” Nàng tin chắc tìm được bà ta thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Cái chết của mẫu thân nàng chắc chắn có liên quan đến Lý Dao và Bạch Thừa Ngôn chỉ là chưa có bằng chứng. Nhưng Lý Dao làm như vậy là có mục đích là vị trí chính thê, Bạch Thừa Ngôn dù có yêu thương Lý Dao đến đâu, chán ghét mẫu thân nàng đến đâu cũng sẽ không đến mức ra tay sát hại bà. Trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao? Có thể bà mụ đó cũng sẽ biết chuyện này.
“Được, cái này nàng cầm lấy sau này có việc gì cứ mang nó đến Hàn Âm cung, bọn họ sẽ giúp nàng” Triệu Hàn Kỳ từ bên hông lấy ra một miếng ngọc màu xanh đưa cho nàng, nhìn rắt bình thường nhưng nàng là thần trộm đó vừa nhìn liền biết thứ này là đồ tốt. Nàng đưa tay nhận lấy sờ vào cảm thấy mát lạnh, đem đi cầm cũng rất nhiều tiền, vấn đề là nàng không ngốc thứ đồ tốt này làm sao nàng đem đi cầm được?
“Sao tốt với ta vậy? Không phải mới đây mà đã động tăm với bản tiểu thư rồi chứ? Cứ thừa nhận đi, ta biết bản thân rất có mị lực” Bạch Kiếm Anh cười nhìn Triệu Hàn Kỳ đùa giỡn.
“Đúng vậy” Triệu Hàn Kỳ nhìn Bạch Kiếm Anh trên đáy mắt xuất hiện ý dịu dàng trả lời. Mặt không biến đổi, vẫn rất bình tĩnh, không đỏ một chút nào.
Chỉ có hai chữ liền khiến Bạch Kiếm Anh hóa đá, nàng chỉ là đùa giỡn sao lại thành ra như vậy? Ý của hắn là hắn thật sự động tâm với nàng sao? Nàng không có nghe nhầm vậy là hắn đang nói đùa, nàng quay sang nhìn mặt hắn, cái tên mặt băng này hình như thoạt nhìn không biết nói đùa đâu. Cái này có tính là tỏ tình hay không? Tim nàng thật muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, ôm mặt đỏ bừng nóng lên. Bạch Kiếm Anh lúc này tâm trí rối loạn, hoàn toàn không biết nói cái gì.
Kiệu dừng lại trước vương phủ mà Bạch Kiếm Anh vẫn ngây nhẫn cả người, sắc mặt liên tục thay đổi. Triệu Hàn Kỳ nhìn nàng như vậy cảm thấy có chút buồn cười.
“Muốn bản vương lại bế nàng à?” Triệu Hàn Kỳ nhếch môi nàng muốn thì hắn cũng không có ngại.
“Không cần, không cần...” Bạch Kiếm Anh nhìn lại đã trở về vương phủ, nhanh chóng từ chối Triệu Hàn Kỳ rồi chạy trối chết vào trong.
Bạch Kiếm Anh chạy về phòng đóng chặt cửa, Hạ Băng và Hạ Tuyết thấy nàng khác lạ cũng chạy đi xem.
“Tiểu thư người làm sao vậy?” Hạ Băng, Hạ Tuyết hỏi. Ánh mắt nhìn nàng nghi hoặc, đi một chuyến vào cung có chuyện gì hay sao?
“Không có gì ” Bạch Kiếm Anh hít một ngụm khí lạnh cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút. Nàng phải bình tĩnh nhưng tại sao tim vẫn đập nhanh như vậy?
Hạ Băng, Hạ Tuyết quan sát nàng một chút, chắc là không xảy ra chuyện gì. Làm bọn họ lo lắng muốn chết.
“Hai tên lúc sáng là ai vậy?” Bạch Kiếm Anh nhanh chóng chuyển đề tài.
Hạ Băng, Hạ Tuyết cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa. Trong lòng cũng còn một chút nghi ngờ nhưng dù sao tiểu thư cũng không bị thương hay có chuyện gì là được rồi được. Nên nhanh chóng đem chuyện lần này dẹp qua một bên.
“Tiểu thư, người cãi nhau với Hạ Băng tên Kỳ Duệ, người còn lại tên Hàn Hạo. Đều là hộ vệ cận thân của vương gia”
Thì rạ là người của Triệu Hàn Kỳ, Bạch Kiếm Anh gật đầu cũng không quan tâm nữa. Nhanh chóng đuổi Hạ Băng, Hạ Tuyết ra ngoài. Dáng người nhỏ nhắn lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ.
Hắn động tâm với nàng, hắn thật sự có nói đùa không vậy? Lúc nãy cũng không nói rõ với nàng, nói thêm một chữ liền chết sao? Nếu như hắn thích nàng thiệt thì phải làm sao? Có phải tiến triển quá nhanh rồi không? Nàng phải làm gì bây giờ a, thật đau đầu.
Cứ như thế vị vương phi nào đó ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, lăn đến khi ngủ quên luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...