Hôn từ ngoài cửa vào đến cả giường ngủ mà Ngôn Thần Ngạo nhất quyết không buông, Lâm Di phải đẩy anh ra mới có thể thở một cách thông thoáng.
“Anh ở đó mà hôn không khí đi nhé.
Em đi ngủ đây.”
Nói rồi Lâm Di kéo chăn trùm kín mặt mũi bỏ lại Ngôn Thần Ngạo ngơ ngác với sự hụt hẫng in hằn lên gương mặt.
Cả đêm hai người ôm nhau mà ngủ, quấn quýt như một đôi vợ chồng thực thụ.
Vài ngày trước, bọn Hắc Báo sau khi tỉnh lại thấy cả bọn bị trói còn Bạch Tuệ San thì chả thấy đâu, không cần suy nghĩ nhiều hắn liền nghĩ ngay đến thủ phạm là cô ta.
Cả bọn sau đó trở về nhà trong sự thấp thỏm.
Nhìn cửa lớn bị mở toang, căn phòng phía trong bị lục tung, cả bọn nhìn nhau lo sợ tên nào tên nấy mặt mày tái xanh, đại ca mà biết là chúng không còn chỗ dung thân.
Sau khi thống nhất với nhau bọn chúng quyết định sửa sang lại căn phòng để nó trở lại nguyên vẹn như lúc đầu, đồ đạc cũng được sắp xếp đâu vào đấy.
Xong việc bọn chúng ngồi lại với nhau bàn tính.
Hắc Báo chỉ tay vào từng người nói rằng:
“Bọn mày không được nói chuyện này cho đại ca biết nếu không chúng ta khó mà sống với ổng, còn nữa mau đi tìm con Tuệ San bắt nó về đây trước khi đại ca trở về.”
“Bắt nó ở đâu bây giờ, nếu nó muốn trốn chắc sẽ không ngồi yên để chúng ta bắt đâu.” Một trong số năm tên tỏ ra bi quan liền bị Hắc Báo quát nạt:
“Không được cũng phải được, đại ca mà biết cả lũ chúng mình no đòn, tập hợp đàn em của tụi mày lại mau đi tìm đi.”
Sau câu nói của Hắc Báo là cả bọn giải tán, khi chỉ còn lại một mình hắn mới ngồi thụp xuống sofa phòng khách biểu cảm hết sức căng thẳng, nếu Trịnh Vỹ Tuấn biết hắn vì gái mà làm hỏng đại sự thì hắn chết chắc.
Hắc Báo đang trong tình thế ăn không ngon ngủ không yên nên cứ đi qua đi lại như người điên mất trí, không lúc nào mà hắn thấy mình ngu như lúc này.
Về phần Bạch Tuệ San, sau khi cắt tóc cải trang cô ả biến hình thành một người con trai với mái tóc ngắn quần đùi áo số, nhặt được một tờ chứng minh thư, Bạch Tuệ San vô tư dán ảnh mới của mình vào rồi lấy nó đi thuê phòng trọ giá rẻ.
Bạch Tuệ San đem những gì mình lấy được từ chỗ của Trịnh Vỹ Tuấn chép vào hai cái USB, một cái cô ta giữ trong người còn một cái đưa cho bạn thân giữ.
Nhờ vào 3 tỷ tiền mặt lấy được ở nhà Trịnh Vỹ Tuấn cộng với chút tiền mà cô ta dành dụm, cuộc sống của Bạch Tuệ San trở nên thoải mái hơn nhiều, lúc đi siêu thị là cô ta tranh thủ mua nhiều thực phẩm dự trữ để tránh việc phải ra ngoài thường xuyên, lỡ không cẩn thận đụng mặt bọn người của Hắc Báo thì nguy to.
Biệt thự cũ nhà họ Ngôn.
Sau bao ngày cuối cùng Uyển Nhu đã có thể đi đứng bình thường trở lại nên cô quyết tới siêu thị mua thực phẩm sang nhà của anh hai và chị dâu nấu lẩu.
Trong lúc trở ra cô bất cẩn đụng phải một người, đang định xin lỗi thì người này lầm lũi bước đi rất nhanh như có chuyện gì đó rất gấp.
Uyển Nhu quay đầu nhìn bóng lưng người đó: “Là đàn ông sao” cô cau mày khó hiểu “sao thân hình mảnh mai nhìn giống phụ nữ thế nhỉ” Uyển Nhu nhún vai sau đó cũng rời khỏi siêu thị.
Khi Uyển Nhu đã đi khuất hẳn Bạch Tuệ San mới từ gốc cột lớn bước ra: “may mà cô ta không thấy mặt mình nếu không thì” cô ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhõm “chắc gì không nhận ra”.
Biết Uyển Nhu sẽ tới nên Lâm Di chuẩn bị tinh thần vào bếp nấu ăn cho cô nàng, thông qua mẹ nên Ngôn Thần Ngạo cũng biết chuyện, anh bỏ công bỏ việc chạy xuống dưới lầu giúp cho vợ.
Chưa đầy 5 phút Uyển Nhu lái xe tới, còn mang theo túi lớn túi nhỏ, trong khi cô ngồi ngoài sofa xem tivi thì anh chị hai lăn vào bếp nấu nướng, đôi khi cô còn nghe thấy tiếng cười nói ríu rít vui vẻ của hai người vọng ra từ dưới bếp.
Uyển Nhu nhìn họ mà vui lây, rồi sau đó cô bất ngờ đăm chiêu khi nghĩ đến Trần Linh Linh và chuyện liên quan đến cô ta năm xưa, nếu bây giờ cô nói ra sự thật thì liệu Ngôn Thần Ngạo có tin hay không, có bỏ Linh Linh để ở cạnh chị dâu mãi mãi hay không, hay khi nói ra rồi anh không tin còn nổi giận đùng đùng vô tình khiến tình cảm vợ chồng họ ngày càng xa cách.
Nghĩ tôi nghĩ lùi cuối cùng Uyển Nhu quyết định không nói ra, nhưng có chắc chắn sẽ nói vào một thời điểm thích hợp nhất.
Lúc dọn đồ ăn lên, Lâm Di thấy Uyển Nhu không hiếu động hoạt ngôn như trước mà hơi trầm buồn, ánh mắt như chứa nhiều phiền muộn.
Lâm Di vỗ vai Uyển Nhu, ân cần hỏi:
“Em bị sao vậy, có chuyện gì không vui sao?”
Uyển Nhu giật mình nhìn Lâm Di im lặng sau đó lại nhìn anh trai mình muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
“Không có gì, mình ăn thôi.”
Nói xong là cả ba cùng nhau ngồi xuống ăn uống rất thoải mái, nhưng lâu lâu Uyển Nhu lại chăm chú nhìn anh mình, cô nàng bất ngờ lên tiếng:
“Hai người bao giờ sinh em bé thế?”
Sau câu nói vô tư của của Uyển Nhu cả Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo nhìn nhau đỏ mặt, để chữa cháy cho tình huống có phần bối rối này Lâm Di liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén của Uyển Nhu: “Em ăn đi, ăn nhiều vào, chị thấy dạo này em hơi gầy rồi đấy.”
Uyển Nhu lườm anh chị của mình bằng một cách liếc mắt sắc lẹm, cô nói: “Hai người đừng có đánh trống lảng, ba mẹ mong ngóng có cháu ẵm bồng đến phát điên rồi đấy.”
Một không khí gượng gạo ngượng ngùng bao trùm làm Lâm Di không được tự nhiên còn Ngôn Thần Ngạo muốn im lặng cũng không được: “Nhỏ này im đi đừng xía vào chuyện của anh.”
Ngôn Thần Ngạo lườm em gái, Uyển Nhu bất mãn đứng bật dậy, cô rót một ly nước uống cạn để lấy dũng khí:
“Nhiều lúc em muốn Trần Linh Linh chết quách đi cho xong, đỡ phải phiền.
Em no rồi em về đây.”
Uyển Nhu không muốn nghe anh trai trả lời nên nói xong là cô đi thẳng một mạch ra cửa, Lâm Di nhìn Uyển Nhu rồi lại nhìn Ngôn Thần Ngạo ngơ ngác không hiểu anh em nhà này có chuyện gì mà thái độ lại xa cách như thế, với lại ác cảm mà Uyển Nhu dành cho Trần Linh Linh khiến Lâm Di vô cùng tò mò.
Lâm Di lén nhìn Ngôn Thần Ngạo thấy anh bình thường không có một biểu hiện tức giận làm cô cũng hoang mang theo.
“Anh ăn xong rồi em dọn đi anh lên phòng trước.”
Ngôn Thần Ngạo bất ngờ đứng dậy lững thững đi lên cầu thang, đang yên đang lành Uyển Nhu lại nhắc đến Linh Linh làm anh thấy khó chịu buồn phiền vô cùng cũng chẳng còn tâm trạng nào ăn uống nữa.
Chỉ còn một mình Lâm Di cũng không nuốt nổi nên cô dọn dẹp sạch sẽ.
Một lúc sau.
Lâm Di mở cửa ra đã thấy Ngôn Thần Ngạo ngồi trên ghế dán mắt vào máy tính của mình trong điệu bộ cực kì nghiêm túc.
Thật may bản kế hoạch dự án khu đô thị có vẫn đề nên anh toàn tâm toàn ý chú tâm vào nó để quên đi chuyện của Linh Linh.
“Anh mệt không không? Em bóp vai cho anh nhé?”
Bị giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Di làm phân tâm, Ngôn Thần Ngạo ngước mắt lên đã thấy cô nở một nụ cười thật tươi nhìn anh, nụ cười của cô như một làn nước mát giữa trưa hè oi bức xoá tan sự khô khan cứng ngắc trong con người anh.
Thấy anh gật đầu, Lâm Di đi vòng qua bên này hai bàn tay để nhẹ lên vai anh bắt đầu hoạt động với những thao tác mềm mại dễ chịu, cũng ngay lúc này Ngôn Thần Ngạo phát hiện ra lúc ở gần Lâm Di anh cảm thấy mình không còn là một tổng cao ngạo nữa, mà là một người đàn ông bình thường, là chính mình khi không có hào quang bủa vây.
Lâm Di cũng chẳng phải là mẫu phụ nữ thấy người mình yêu là phải khép nép e lệ giả bộ đoan trang mà cô thẳng thắn bộc trực cứ vô tư thoải mái bộc lộ bản chất của mình, điều này anh cũng chưa bao giờ thấy được trên người của Trần Linh Linh, mà hầu hết những gì anh thấy chính là điệu bộ yếu đuối nhu mì khiến bất kì người đàn ông cũng muốn che chở yêu thương, sự thật là anh hoàn toàn không biết mặt trái trong con người của Trần Linh Linh là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...